Huynh Trưởng

Chương 3




Giáo viên trên bảng đang nói cái gì, Tân Tử Trạc căn bản không có nghe lọt.

Cậu cầm bút chọc ra một đống lộn xộn trên vở, trong đầu chỉ nghĩ “Anh mình có tới không?” “Chuyện này có làm chậm trễ việc học của anh không?”  Loại nghi hoặc này, tâm tư hoàn toàn không để ở đây.

“Tiểu mập” Hạo Dật ở bên cạnh khẩn trương cắn móng tay, mắt thấy Tân Tử Trạc cũng một bộ dáng không tập trung lo lắng, nhỏ giọng hỏi: “Tân Tử Trạc, cậu gấp cái gì? Không phải các kì thi cậu toàn đứng ba thứ hạng đầu sao?”

Tân Tử Trạc nhỏ giọng trả lời: “Tớ là muốn biết anh trai tớ có đến họp phụ huynh không.”

Hạo Dật khóc không ra nước mắt: “Đấy là cậu thi tốt, tớ còn thật hy vọng ba tớ hôm nay sẽ bận việc không tới… Nếu ông ấy nhìn thấy bài thi của tớ, khẳng định hôm nay trở về tớ sẽ bị ăn đòn.”

Tân Tử Trạc cũng không biết mình đang lo nghĩ cái gì, cứ một lát lại nhìn đồng hồ một lần hoặc là nhìn xung quanh. Hơn mười phút sau, cậu rốt cuộc không ngồi yên được, xin phép thầy giáo đi vệ sinh.

Thầy giáo biết rõ Tân Tử Trạc là học sinh ưu tú, cũng không nghi ngờ gì, để cho cậu đi ra ngoài.

Lần đầu tiên nói dối thầy giáo, Tân Tử Trạc tim đập bình bịch, nhưng cậu vẫn nhanh chân chạy sang phòng học bên kia. Lúc này học sinh cả trường đều đang ở trong lớp, giáo viên cũng đang ở trong phòng của mình, trong hành lang một người cũng không có, yên tĩnh đến mức cậu có thể nghe được tiếng bước chân của mình.

Tân Tử Trạc thở hồng hộc chạy đến bên ngoài phòng họp, khom người đi đến phía dưới cửa sổ, nghe thấy giáo viên chủ nhiệm đang nói đến kì thi lần trước và một chút việc cần lưu ý khi lên cấp hai.

Cậu lặng lẽ thò lên nửa cái đầu, thấy Lư Hoằng quả thật đã đến.

Tân Tử Trạc đột nhiên có chút cảm động, những năm trước vị trí phụ huynh của cậu đều bị bỏ trống, trong khi các phụ huynh ngồi chen chúc trong phòng thì chỉ có chỗ của cậu là đột nhiên trống không. Mà bây giờ, Lư Hoằng đang ngồi ở vị trí của cậu, giống như đang chuyên tâm nghe giảng mà ghi chép lời của cô chủ nhiệm.

Đúng lúc này, giống như có một loại cảm ứng thần kỳ, Lư Hoằng vốn đang nghe rất nghiêm túc đột nhiên quay đầu về phía cậu nhìn thoáng qua, thời điểm nhìn thấy Tân Tử Trạc lộ ra đôi mắt ở ngoài cửa sổ, khẽ cười một cái.

Tân Tử Trạc sửng sốt một chút, cũng cười, sau đó giống như hài tử bị phát hiện nghịch trò đùa dai, quay người bỏ chạy.

Sau đó vừa vặn thời gian trở lại lớp học, thầy giáo không hề nghi ngờ.

Hạo Dật thấy gương mặt tươi cười của Tân Tử Trạc lúc quay trở lại, lập tức hiểu nhưng vẫn hỏi: “Thế nào? Anh cậu tới rồi hả?”

Tân Tử Trạc không thể che giấu nụ cười gật đầu.

Hạo Dật lập tức xán tới nắm lấy cánh tay cậu, cánh tay nho nhỏ mập mạp run rẩy: “Ài, cái kia, thế ba tớ thì sao? Ông ấy có đến không?”

“Ừm… Để tớ nhớ lại đã, ” Tân Tử Trạc cố ý treo ngược tâm trạng Hạo Dật, nhìn đối phương dần dần lộ ra thần sắc sốt ruột, hơn nửa ngày mới nói tiếp, “… Đến rồi.”

Nhìn bộ dáng Tiểu Mập lập tức suy sụp tuyệt vọng, Tân Tử Trạc khó thấy được lúc đang trong giờ học lại trộm cười ra tiếng, kết quả đương nhiên bị thầy giáo từ phía sau đi tới thấp giọng nhắc nhở.

Nhưng hôm nay tâm tình cậu thật sự rất tốt.

Buổi họp ở phòng học bên kia vừa kết thúc, Tân Tử Trạc gần như thi đi bộ mà lao qua đó, loại quy định ở trước mặt giáo viên không được phép chạy rõ đúng là tra tấn người.

“Anh.”

Tân Tử Trạc vừa đi tới cửa lớp đã thấy Lư Hoằng đang giúp cậu thu dọn cặp sách, đem bài vở xếp gọn gàng thả vào bên trong.

“Tử Trạc,” Lư Hoằng đứng lên, “Anh giúp em cất đồ giáo viên phát vào trong cặp rồi, em xem còn thiếu gì nữa không… Bây giờ có thể đi được chưa?”

“Dạ, hôm nay không có bài tập, chúng ta đi thôi.” Tân Tử Trạc vừa định đeo cặp lên đã bị Lư Hoằng giành về vác lên vai.

“Anh mang cho.”

Tân Tử Trạc cũng không tranh với Lư Hoằng, vừa nói vừa đi theo anh, không nhanh không chậm mà đi ra ngoài.

“Anh, cô giáo nói với anh chuyện gì về em?”

“Đều nói em chăm chỉ, thông minh, thành tích tốt.” Lư Hoằng cũng không phải đang dỗ dành Tân Tử Trạc mà là cậu thật sự đạt thành tích tốt. Theo lý mà nói nam hài tuổi này thường ham chơi, thành tích bình thường so với nữ sinh kém một chút, thế nhưng rõ ràng trong nhà không ai trông coi, Tử Trạc vậy mà vẫn luôn có thể đứng đầu trong danh sách. Lư Hoằng biết rõ đây là bởi vì năng lực tự chủ của Tân Tử Trạc rất tốt, hơn nữa thật sự ham học.

“Em trước kia thế nào lại không nói với anh em làm bài sát hạch lợi hại như vậy nha?  Nói không chừng hai năm nữa em có thể đi họp phụ huynh cho anh rồi.” Lư Hoằng trêu ghẹo nói.

Tân Tử Trạc vậy mà gật đầu: “Nếu anh để cho em đi, em sẽ đi.”

“… Họp phụ huynh cho anh?”

“Đúng vậy.”

Lư Hoằng bật cười, Tân Tử Trạc cảm thấy mất mặt, ở một bên lặp đi lặp lại “Thật mà”, “Làm sao hả”, “Không được sao”, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc chọc cho Lư Hoằng thở không ra hơi.

Người xung quanh nhìn hai anh em đi sát bên nhau đi ra sân trường, cảm thấy đáng yêu lại lạ lẫm.

“Anh không cười, nhưng thật sự em đừng đi họp phụ huynh cho anh, ” đã ra đến tận đường lớn nhưng Lư Hoằng vẫn chưa ngừng cười, nhìn Tân Tử Trạc bị cười bộ dạng có chút không vui, dỗ dành nói, “Tử Trạc, em tức giận sao? Đừng giận, hôm nay anh dẫn em đi ăn.”

Tân Tử Trạc từ nhỏ đến lớn hầu như chẳng có mấy lần đi ăn tiệm, bình thường ăn ở ngoài cũng chỉ là ăn quà vặt ở trước cổng nhà, ăn mì Lan Châu hoặc rau xào, nghe lời này xong lập tức hăng hái.

“Đi đâu? Không phải ăn ở trước cổng nhà chứ?”

Lư Hoằng dắt xe đạp, lúc này cặp sách cả hai đều thả ở giỏ trước. Anh suy nghĩ một chút, gạt bỏ ý định đi xe đạp, nói: “Hay là ngồi xe buýt đi trung tâm thành phố đi? Trước tiên chúng ta mang xe đạp về, em cất cặp vào trong nhà… Nhưng nếu buổi tối dì Tống trở về…”  Tân Tử Trạc nghe Lư Hoằng nói như vậy tâm trí đã sớm bay xa, chỉ muốn nhanh chóng đi trung tâm thành phố chơi, vội vàng nói: “Mẹ đã bao nhiêu ngày không về nhà ăn tối rồi chứ, cùng lắm thì chúng ta để lại một mẩu giấy nhắn, nói chúng ta sẽ về muộn.”

Lư Hoằng suy nghĩ một chút, thấy như vậy cũng rất tốt, liền đáp ứng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.