Huynh Trưởng

Chương 10




Tân Tử Trạc cất điện thoại, *diệc bộ diệc xu theo sát Lư Hoằng đang đi theo hướng ngược đường về nhà, bởi vì lo lắng Lư Hoằng sẽ phát hiện ra mình, cậu duy trì một khoảng cách khá xa, dù sao hai người bọn họ đã quá quen thuộc với nhau.

(diệc bộ diệc xu: ngươi đi nhanh ta đi nhanh, ngươi đi chậm ta đi chậm, ngươi chạy ta cũng chạy, bám theo sau)

Cũng may Lư Hoằng không quay đầu lại, không biết là do ban ngày làm việc mệt mỏi hay là do vội vàng đến nơi cần đến, trên đường đi một chút cũng không chú ý khung cảnh xung quanh, lực chú ý đều đặt ở con đường trước mắt. Cước bộ của anh rất nhanh, gần như đang thi chạy, Tân Tử Trạc cũng bước nhanh theo, bình thường cậu không hay tập luyện, đi được một lát cũng có phần thở hổn hển. Đi lâu như vậy nhưng Tân Tử Trạc cũng không suy đoán xem Lư Hoằng đang muốn đi đâu, đầu cậu dưới mũ áo đã ra một tầng mồ hôi.

Đoạn đường phía trước bỗng nhiên sáng lên, vừa rồi Tân Tử Trạc chuyên tâm nhìn chằm chằm bóng lưng Lư Hoằng, bây giờ mới bất tri bất giác phát hiện bọn họ đã chạy tới chợ đêm. Lúc này chính là thời điểm các quán ăn bắt đầu đông khách, Tân Tử Trạc sững sờ, Lư Hoằng hẹn người ăn cơm ở đây?

Lư Hoằng ngược lại không lấy điện thoại ra gọi cho người khác hay tìm quán ăn nào đó ngồi xuống như Tân Tử Trạc tưởng tượng, anh đi về phía một nhà hàng bán đồ ăn hải sản.

“Lưu thúc, cháu không đến trễ chứ ạ?”

Một đại thúc trung niên đang ngồi nói chuyện phiếm với bằng hữu ở bàn trước cửa, liếc nhìn ra ngoài, ngẩng đầu nói: “Tiểu Lư đã tới rồi? Chậm hai phút, không sao… Ừ, bên kia đã có một thùng rồi, trong tiệm còn mấy cái chưa mang ra, làm phiền cháu nhé.”

Lư Hoằng vội vàng nói: “Không phiền đâu ạ.” Dứt lời anh nhanh chóng xốc màn cửa bằng nhựa đi vào bên trong, chưa bao lâu đã bê một thùng nhựa đi ra, trong thùng chất đầy bát đĩa chai lọ rỗng không, anh quay sang quán bán đồ nướng bên cạnh hỏi: “Chị Tôn, chị có quay về cửa hàng không? Em đi cùng chị luôn.”

Chủ quán sát vách là một người phụ nữ chừng ba mươi tuổi, mặt bị than nóng hun đến đỏ rực, một bên quạt than một bên cười, hướng về phía anh lớn tiếng kêu: “Hiện tại thì chưa —— trong cửa hàng vẫn còn đồ chưa mang ra, làm phiền cậu lúc quay lại đây thì mang đến a!”

“A, hảo.” Nói xong Lư Hoằng liền xoay người rời đi.

Tân Tử Trạc sững sờ đứng nguyên tại chỗ, thấy Lư Hoằng xoay người, vác đồ trên lưng đi qua bên này, cậu liền quay người sang một bên, lấy điện thoại ra giả bộ vừa đi vừa nghe điện thoại, dùng dư quang nhìn Lư Hoằng rất nhanh đã đi xa. Trong lúc nhất thời cậu không muốn tiếp tục theo sau, cánh tay vẫn duy trì tư thế nghe máy, ngẩn người nhìn chằm chằm dòng xe qua lại không ngớt trên đường, nhìn không ra đang suy nghĩ gì.

Lư Hoằng bê chiếc thùng chạy qua nửa con phố, chạy đến cửa tiệm của Lưu thúc, đem một thùng bát đĩa chai lọ xếp ngay ngắn mang vào sau bếp cho bác gái rửa chén, qua một lát lại bê một thùng xốp đi ra. Lại chạy đến quán đồ nướng bên ngoài, hỏi một cô gái nhỏ ngồi ở trong quầy: “Chị Tôn nói vẫn còn đồ gì đó, giúp tôi lấy ra được không?”

Cô gái nhỏ “A” một tiếng, chạy qua một bên lấy những xâu thịt từ trong tủ lạnh ra, đặt vào trong giỏ nhựa, đem những giỏ nhựa chồng lên nhau, đặt lên trên một cái khay lớn.

Lư Hoằng không có tay, nghiêng cằm chỉ chỉ phía trên thùng xốp: “Để lên trên đi.”

“Trong thùng là cái gì vậy ạ?” Cô gái đặt giỏ lên phía trên, cao đến trước mặt Lư Hoằng, cô gái cau mày hỏi, “Như thế này liệu có nhìn được đường không?”

“Không sao, trong thùng là hải sản của nhà Lưu thúc, còn tươi nguyên này.” Anh chỉnh lại trọng tâm, hơi ngửa người để đi lại thuận tiện hơn, hơi hơi ngẩng đầu.

“Được rồi, còn mấy giỏ nữa, em nghĩ chắc anh phải đi thêm chuyến nữa đấy.”

Lư Hoằng đáp một tiếng xong lảo đảo bước đi.

Tân Tử Trạc hồi phục tinh thần lại, không biết Lư Hoằng đã chạy đi đâu, chỉ có thể ngồi ở bên đường, cậu không dám đi vào trong quán ngồi, sợ đụng phải Lư Hoằng, cũng không có tiền để mua đồ ăn không cần thiết. Vài phút sau, cậu thấy Lư Hoằng ôm hai chồng giỏ lớn, ở trên còn để thêm vài đồ linh tinh khác, chạy hết nhà này lại tới nhà kia, giao đồ xong chưa kịp nghỉ một hơi, lại tiếp tục một lượt khuân vác khác.

Lúc sau người đến đông thêm, cả con phố ăn uống đông đúc náo nhiệt. Tân Tử Trạc xa xa thấy Lư Hoằng hóa ra không chỉ làm giúp một nhà, mà là chạy lần lượt qua các gian hàng, có khi thuận tiện bưng bê đồ hộ hai ba nhà cùng một lúc. Lúc sau có xe đẩy trống, Lư Hoằng cuối cùng không cần tiếp tục dùng hai cánh tay gầy gò nâng đỡ vật nặng nữa. Nhưng chân cứ nhiều lần chạy đi chạy lại như vậy, còn phải đem đồ vật bốc lên dỡ xuống, không lâu sau cũng mệt mỏi, người đẫm mồ hôi.

Tân Tử Trạc nhìn thấy, mắt mũi chua xót, cậu muốn rời đi nhưng hai chân lại bất động. Mấy lần nhịn không được muốn xông tới giúp Lư Hoằng, nhưng nghĩ đến bộ dạng Lư Hoằng phát hiện mình trốn học lại không dám đi qua, đến lúc đó nếu Lư Hoằng hỏi tới, sao em lại trốn học đi theo anh? Tân Tử Trạc không biết nên nói thế nào. Cậu cảm giác bản thân bị cho một cái tát, hổ thẹn vì hoài nghi nực cười của mình đối với Lư Hoằng.

Cậu phát hiện Lư Hoằng hình như là đồng tính? Thế nên là?

Tân Tử Trạc mơ hồ đi về nhà, cậu bắt xe buýt, nhân khi Lư Hoằng còn bận việc thì về nhà trước, với lại cậu cũng không nhìn thêm nổi nữa. Cảnh đêm bên ngoài xe buýt vẫn giống như mọi khi, dán trán lên cửa sổ xe lạnh buốt, nhìn từng chiếc xe chạy ngược chiều lướt qua thật nhanh, đột nhiên cảm thấy giống như trở về mấy năm trước, khi Lư Hoằng đón cậu tan học.

Tân Tử Trạc đột nhiên cảm thấy không sao cả, Lư Hoằng thích nam nhân hay là nữ nhân, cùng cuộc sống hiện giờ của bọn họ một chút cũng chẳng liên quan. Giờ phút này cậu ngược lại thật sự hy vọng Lư Hoằng có người yêu, như vậy có lẽ anh sẽ được sống vui vẻ hơn một ít.

Cuộc sống khổ cực thế này… Đến khi nào mới có thể chấm dứt đây?

Lư Hoằng hoàn toàn không biết bí mật của mình đã bị phát hiện, lê một thân mệt mỏi về nhà, phát hiện trong phòng tối đen như mực. Nhưng thấy giày với cặp sách của Tân Tử Trạc để ở cửa ra vào, cửa phòng đóng kín, anh đoán là Tân Tử Trạc hôm nay ngủ sớm, cũng không quá để ý trong lòng, cả ngày nay gần như chưa từng ngồi xuống lần nào, lúc này anh thật sự tinh bì lực tẫn rồi, trở về phòng nằm lên gối liền ngủ.

Ngày hôm sau Tân Tử Trạc đi học trở lại, tùy tiện lấy cớ “Nghỉ ngơi cả đêm nên bây giờ đã tốt hơn rất nhiều” với chủ nhiệm lớp, đem chuyện giả vờ đau đầu hôm qua giải quyết xong.

Buổi học hôm nay là lần đầu tiên nhà trường nhắc đến chuyện thi Đại học, dù sao cũng sắp hết lớp mười một, các học sinh ít nhiều cũng nên có nguyện vọng. Muốn thi ngành nào, học trường gì, xác định mục tiêu đạt được bao nhiêu, nói là rắc rối thì cũng không rắc rối, nói là đơn giản thì cũng không đơn giản.

Lão sư giải thích sơ qua một lượt, cả lớp sau giờ học liền bùng nổ. Dù nghe nói kỳ thi Đại học đau khổ đến đâu, nhưng cuộc sống Đại học sau đó vẫn là một chuyện vô cùng mới mẻ, chính là chuyện các thiếu niên thiếu nữ mười bảy mười tám tuổi vô cùng háo hức hiếu kỳ, lúc này đang túm tụm thảo luận.

Trong đầu Tân Tử Trạc không có suy tính gì, cậu từ trước đến nay nỗ lực học tập, chính là vì Đại học. Một bước này không thể nói là không quan trọng, nhưng giờ phút này cậu không hề có ý tưởng nào.

“Tân Tử Trạc, cậu đang nghĩ gì thế?” Nữ sinh ngồi sau đột nhiên vỗ lưng Tân Tử Trạc một cái, bộp một tiếng vỗ cậu tỉnh lại.

“… Lăng Tư Thu.” Tân Tử Trạc xoay nửa người lại, nhìn nữ sinh phía sau, còn hơi giật mình sờ sờ lưng, “Lần sau đừng vỗ mạnh như vậy, nửa hồn phách bị cậu dọa cho không còn rồi.”

“Còn không phải tại cậu đang ngẩn người hả? Ai, cậu muốn thi trường nào?” Lăng Tư Thu chống cánh tay lên bàn nghiêng đầu qua, một bộ dáng muốn hảo hảo đàm luận chuyện này với Tân Tử Trạc.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.