Lâm Tiên Nhi đã dừng bước nhưng nàng vẫn không quay đầu lại.
Nàng đứng yên một chỗ và nhè nhẹ thở ra.
Tiếng thở của nàng tuy thật nhỏ nhưng nó chứa đựng cả những gì u án nhất trong đời. Người nào nhìn đến thần sắc của nàng không một ai có thể tin rằng trong lúc đắc ý như thế ấy mà nàng lại có thể trong lúc đó không buông ra một tiếng thở dài u uất.
Lòng của Lý Tầm Hoan nặng như treo đá.
Hắn biết trên đời này không hề có một thứ âm nhạc nào, thứ giọng hát nào có khả năng làm động lòng người như tiếng thở dài của nàng. Hắn rất mong Tiểu Phi hãy nhìn hắn một cái, nghe hắn nói một lời. Nhưng bây giờ Tiểu Phi chỉ còn thấy có mỗi một Lâm Tiên Nhi, chỉ còn nghe có mỗi một lời nàng nói.
Lâm Tiên Nhi lại thở ra :
- Những lời nói của tôi đã nói hết rồi, không cần phải đợi thêm gì nữa.
Tiểu Phi hỏi :
- Không cần phải đợi? Tại sao thế?
Lâm Tiên Nhi nói :
- Bởi vì chính tôi đã hứa với người khác rằng tôi đến đây chỉ để nói một câu, nói xong tôi đi ngay.
Tiểu Phi hỏi :
- Tự cô muốn đi?
Lâm Tiên Nhi thở dài :
- Giá như tôi không đi thì cũng có người muốn đuổi tôi đi.
Tiểu Phi lớn giọng :
- Ai? Ai có ý muốn đuổi cô?
Ánh mắt Lâm Tiên Nhi càng rực rỡ hơn lên.
Bao nhiêu sức lực cơ hồ tan biến bây giờ cũng kéo trở về, nàng lớn giọng :
- Tôi bị người ta đuổi đi khỏi nơi này.
Tiểu Phi lớn giọng :
- Tại sao cô lại bị người ta đuổi? Đây chính là nhà của cô.
Lâm Tiên Nhi quay phắt trở lại, nàng nhìn sâu vào mắt Tiểu Phi.
Bây giờ thì nàng đã nắm vững trong tay.
Mắt nàng đẫm ướt vì mắt nàng luôn ướt như giọt mưa đọng cành lê.
Thật lâu, nàng mới thở dài, giọng nàng ray rức :
- Bây giờ... bây giờ nơi đây còn có phải là nhà của... mình chăng?
Tiếng “mình” của nàng tuy không nhấn mạnh nhưng lòng Tiểu Phi bõng run lên, hắn lớn tiếng :
- Tự nhiên đây là nhà của mình, chỉ cần cô bằng lòng thì nhà này vẫn là nhà của mình.
Hắn lập đi lập lại tiếng “mình”, hình như tiếng ấy đối với hắn thật là huy hoàng mỹ lệ.
Bước chân của Lâm Tiên Nhi nhích tới, hình như nàng muốn chạy lại ngã vào lòng Tiểu Phi nhưng nàng lại dừng kịp, nàng cúi đầu ủ rũ :
- Tự nhiên là tôi bằng lòng nhưng có người lại không bằng lòng.
Tiểu Phi nghiến răng nói từng tiếng một :
- Ai? Ai không bằng lòng? Ai không bằng lòng thì người ấy cứ đi ra?
Hình như hắn không dám chạm vào đôi mắt của Lý Tầm Hoan và hắn cũng không dám nghĩ đến ý nghĩ của mọi người.
Quả thật, Tôn lão Tiên sinh đã hấp cho bao nhiêu rượu trong người hắn tuôn ra, đã làm chỗ huyết dịch của hắn đổi thay nhưng chính vì bao nhiêu khí lực tung ra như thế lại càng làm cho hắn yếu mềm.
Một con người đang trong trạng thái yếu mềm như thế thì tình cảm lại rạt rào hơn bao giờ hết.
Đôi mắt của Tiểu Phi gần như không rời khỏi con người của Lâm Tiên Nhi, hắn nói từng tiếng một :
- Tại nơi này, không một ai có thể đuổi nàng, chỉ có nàng mới có thể đuổi người khác được.
Lâm Tiên Nhi cười trong nước mắt :
- Tôi, tôi rất muốn được sống với riêng anh nhưng họ lại là bằng hữu của anh.
Tiểu Phi nói :
- Những ai không muốn làm bằng hữu với cô thì những người đó cũng không là bằng hữu của tôi.
Y như một con én trên dòng sông, Lâm Tiên Nhi lao thẳng vào lòng Tiểu Phi.
Nàng ôm hắn thật chặt :
- Chỉ cần nghe lại được của anh một lời như thế thì lòng tôi đã sống lại rồi, ngay lúc này bất luận là ai, bất luận đối xử với tôi như thế nào tôi cũng chẳng cần.
Cửa vẫn khép hờ chứ không gài chốt.
Lý Tầm Hoan chầm chậm bước ra, hắn chuẩn bị đi vào bóng tối.
Bóng tối mà Lâm Tiên Nhi vừa thoát ra.
Hắn thừa biết rằng bây giờ mà còn lưu lại trong gian nhà ấy là đã một chuyện quá dư.
Tôn Tiểu Bạch theo sau lưng hắn, nàng nghiến răng :
- Chẳng lẽ chúng ta lại đi như thế này sao?
Lý Tầm Hoan không nói, hắn nói chắc cũng không ra lời.
Tôn Tiểu Bạch lập lại :
- Như vậy rồi chúng ta đi sao?
Như đã lấy lại được sự bình thản phần nào, Lý Tầm Hoan cười :
- Không đi như thế này thì chờ cho người ta đuổi hay sao?
Tôn Tiểu Bạch dậm chân :
- Thật tôi không ngờ hắn lại là con người như thế ấy, không ngờ hắn còn có thể đối với nàng như thế ấy. Hạng người như thế là hạng người vong ân bội nghĩa, trọng đàn bà hơn bằng hữu.
Lý Tầm Hoan thở ra :
- Cô đã xem lầm hắn rồi.
Tôn Tiểu Bạch nói :
- Đúng, tôi đã xem lầm hắn, tôi cứ tưởng hắn là con người khá.
Lý Tầm Hoan nói :
- Không, tôi nói xem hắn lầm là lúc này đây, hắn không phải là con người tệ như cô đã nói đâu.
Tôn Tiểu Bạch tức tối :
- Không phải hạng người như thế mà lại làm những chuyện như thế à?
Lý Tầm Hoan buồn buồn :
- Bởi vì... bởi vì...
Thật tình thì hắn cũng không biết nói làm sao.
Nhưng Tôn lão Tiên sinh đã nói thay cho hắn :
- Hắn làm như thế là tại vì hắn mất tự do.
Tôn Tiểu Bạch trừng mắt :
- Sao lại mất tự do, nào có ai ép hắn đâu?
Tôn lão Tiên sinh nói :
- Không ai ép bức hắn cả, chính hắn đã tròng xiềng xích vào cổ hắn.
Ông ta thở ra và nói tiếp :
- Thật ra thì không phải một mình hắn mà trên đời này ai cũng đều có một cái gông trong mình.
Tôn Tiểu Bạch nói :
- Tôi không có.
Tôn lão Tiên sinh nói :
- Tại vì ngươi còn nhỏ nhưng biết chừng đâu bây giờ ngươi cũng đã mài cưa mài búa để đóng cho mình một cái gông mà ngươi chưa biết đấy.
Không nghe cái tiếng tự đóng gông vì cái tiếng “còn nhỏ” đã làm cho Tôn Tiểu Bạch nhảy dựng lên :
- Tôi mà còn nhỏ?
Như chợt thấy mình sơ suất, nàng vội tránh đi, nàng chỉ Lý Tầm Hoan :
- Cứ cho tôi là còn nhỏ đi, thế còn... còn Lý thám hoa?
Tôn lão Tiên sinh nói :
- Hắn cũng đang đeo một cái gông?
Tôn Tiểu Bạch nhìn sững Lý Tầm Hoan :
- Thám hoa thừa nhận à?
Lý Tầm Hoan cười :
- Tôi thừa nhận là cái gông ấy tôi đeo trong cổ đã hơn hai mươi năm.
Tôn Tiểu Bạch tròn xoe đôi mắt nhưng nàng không nói được.
Tôn lão Tiên sinh nói :
- Cái gì hắn cũng không cần cả, cho dầu có người hối nhục hắn, có người xử tệ với hắn, hắn cũng không xem là quan trọng, nhiều người đã cho rằng hắn không còn một chút dũng khí nào.
Lý Tầm Hoan cười như mếu.
Tôn lão Tiên sinh nói luôn :
- Thế nhưng bằng hữu của hắn lâm nguy thì cho dầu trên lửa bỏng dầu sôi, cho dầu đao kiếm chĩa vào hai bên hông, hắn cũng quyết tìm đến cứu cho kỳ được.
Ông ta thở ra và nói tiếp :
- Bởi vì hắn có cái “gông” bằng hữu, cái “gông” quên mình, những cái “gông” mà thiên hạ cho là ngông cuồng đó không bao giờ cởi ra cho được.
Tôn Tiểu Bạch hỏi :
- Thế còn hạng người như Long Tiêu Vân thì có đeo gông không?
Tôn lão Tiên sinh đáp :
- Có chứ, đó là cái gông kiếm tiền, cái gông quyền thế.
Tôn Tiểu Bạch nói :
- Thế nhưng hắn muốn giết Lý thám hoa đâu phải vì kim tiền và quyền thế vì hắn rất biết Lý thám hoa đâu có tranh quyền đoạt lợi với hắn?
Tôn lão Tiên sinh đáp :
- Hắn muốn giết Lý thám hoa cũng chính vì bị một cái gông.
Tôn Tiểu Bạch hỏi :
- Gông gì?
Tôn lão Tiên sinh nhìn Lý Tầm Hoan nhưng không nói nửa lời.
Lòng của Lý Tầm Hoan lại càng nặng lên hơn nữa y như là đang thêm một cái gông.
Tôn Tiểu Bạch nhìn hắn và nàng bỗng hiểu tra.
Sở dĩ Long Tiêu Vân muốn giết Lý Tầm Hoan vì hắn mang trong lòng một sự hoài nghi và tật đó.
Hắn hoài nghi Lý Tầm Hoan trở lại Trung Nguyên là để thu hồi sản nghiệp mà ngày xưa đã cho hắn, sản nghiệp đó là sinh mạng của hắn, hắn không muốn sự có mặt của Lý Tầm Hoan, vì sự có mặt đó làm cho hắn thấy sản nghiệp kia không phải là của hắn, cho dầu Lý Tầm Hoan không thu hồi nhưng sự có mặt đó làm cho hắn ngượng ngùng không thể vỗ ngực nói rằng sản nghiệp đồ sộ ấy do chính mình tạo dựng.
Hắn tật đó vì hắn thấy Lý Tầm Hoan vĩ đại quá, quân tử quá, tinh thẫn vĩ đại và lòng quân tử đó làm lu mờ hình bóng vị chủ nhân Hưng Vân trang hiện tại và nhất là hắn cảm thấy Lý Tầm Hoan rất xứng đáng với tình yêu của Lâm Thi Âm và hắn cảm thấy trước mặt Lâm Thi Âm, hắn bỗng biến thành bé nhỏ, ti tiện quá.
Ngày hắn về tá túc tại Mai Hoa trang lúc đó chưa có cái tên Hưng Vân trang của hắn, chính nội cái tên này làm cho hắn cũng đủ giết Lý Tầm Hoan vì khi có mặt Lý Tầm Hoan, hắn ngượng ngùng không dám nói lên ba tiếng Hưng Vân trang bởi vì lúc giao sản nghiệp ra đi thì Lý Tầm Hoan vẫn để y tấm khuôn biển sơn son thiếp vàng rực rỡ Mai Hoa trang tự nhiên khi hắn vừa đặt chân vào đây, hắn chỉ là người bạn, Lâm Thi Âm tuy vẫn mang danh là nghĩa huynh nghĩa muội với Lý Tầm Hoan nhưng nàng đã yêu Lý Tầm Hoan tha thiết, thứ tình yêu chưa bộc lộ bằng lời, đối với hắn, nàng chỉ mặc nhiên xem như người bạn của chồng mà thôi.
Hắn cũng không ngỏ lời gì với nàng, hắn chỉ nói với Lý Tầm Hoan, vì sự nói thẳng của hắn như thế làm cho Lý Tầm Hoan khó xử, cuối cùng họ Lý quyết định ra đi, họ Lý quan niệm ra đi là giải thoát, giải thoát cho chính mình và giải thoát cho cả ba người, chuyện trao cho sản nghiệp, chuyện nhường lại tình yêu là chuyện thành thật của Lý Tầm Hoan.
Lý Tầm Hoan nghĩ rằng mình không có quyền để cho Long Tiêu Vân, người anh kết nghĩa mà cũng là vị ân nhân mang niềm thất vọng và tin chắc Lâm Thi Âm cũng sẽ có hạnh phúc bên người chồng như thế.
Mãi cho đến mười năm sau trở lại, Lý Tầm Hoan mới biết ban đầu vì Lâm Thi Âm hiểu lầm, oán trách và bằng lòng làm vợ Long Tiêu Vân nhưng về sau, nàng biết ra sự hy sinh của Lý Tầm Hoan và nhất là thái độ ti tiện của Long Tiêu Vân làm cho nàng đau khổ.
Chuyện đó càng làm cho Long Tiêu Vân đố kỵ, càng làm cho hắn quyết tâm giết cho được Lý Tầm Hoan.
Tôn Tiểu Bạch nhìn Lý Tầm Hoan trân trối, lòng nàng bỗng nghe dâng lên một niềm thương xót.
Nàng buộc miệng hỏi :
- Yêu? Chẳng lẽ “yêu” cũng là một cái “gông”?
Tôn lão Tiên sinh nói :
- Tự nhiên và nó lại càng nặng hơn bất cứ cái gông nào.
Tôn Tiểu Bạch hỏi :
- Nhưng Tiểu Phi có thật đã yêu Lâm Tiên Nhi hay không? Phải chăng hắn yêu gần như điên loạn như thế là tại vì hắn không đạt tới tình yêu?
Không một ai trả lời câu hỏi của nàng.
Bởi vì chuyện đó không ai có thể hồi đáp được.
Tôn Tiểu Bạch thở ra, nàng nhìn Lý Tầm Hoan và nói bằng một giọng bùi ngùi :
- Hắn là bằng hữu của anh, cho dầu nguy hiểm gian lao đến bực nào, anh cũng phải tìm cách cởi bỏ cái gông khốn nạn kia cho hắn.
Lý Tầm Hoan bất giác quay đầu nhìn trở lại.
Gian nhà nhỏ này hãy còn tỏ rõ màn sương, ánh đèn vẫn còn rạng rỡ.
Lý Tầm Hoan bỗng khom mình ho sặc sụa.
Bởi vì hắn biết không một ai có thể cứu được Tiểu Phi, không một ai có thể cởi gổng cho hắn.
Chỉ trừ có hắn, chỉ có chính bàn thân Tiểu Phi mới có thể tự giải thoát mà thôi.
Là một con người không bao giờ có chuyện buông xuôi mà không lấy lại, nhất là nàng biết chỉ phút giây nữa thôi, nhất định Tiểu Phi sẽ khám phá ra nàng là một cô gái mất trinh.
Lâm Tiên Nhi cố chịu đựng, hai bàn tay xoa nhẹ lên ngực Tiểu Phi, giọng nàng thật nhẹ :
- Anh... tại sao anh không hỏi? Anh... tại sao anh không hỏi xem. Thượng Quan Kim Hồng đã làm gì... em.
Tiểu Phi vụt dừng tay.
Răng hắn cắn chặt, trán hắn rịn mồ hôi.
Tiểu Phi vụt la lên :
- Anh biết... anh biết em vì anh mà hy sinh. Tình yêu chúng ta trọn vẹn, anh không cần... thứ đó.
Lâm Tiên Nhi nức nở :
- Nhưng... anh, sự ô nhục này... sự thanh bạch mà em cố gìn giữ cho anh đã mất.
Tiểu Phi nắm chặt hai tay :
- Anh có cách.
Hắn nghiến răng nói lớn :
- Anh phải giết Thượng Quan Kim Hồng... chỉ có giết Thượng Quan Kim Hồng thì sự thanh bạch của em được bồi hoàn.
Hắn vụt ngưng ngang, hắn đã nghe giọng cười lanh lảnh bên ngoài.
Giọng của người thứ nhất :
- Cứ như thế thì người mà ngươi định giết để rửa ráy cho nàng sạch sẽ sẽ chất lên thành núi.
Giọng của người thứ hai :
- Cái con chó cái ấy, thân thể của nó bắt đầu từ mười bảy tuổi đã dơ diết, cho tới bây giờ, bất luận hạng đàn ông nào trừ ngươi ra, chỉ cần gặp mặt một lần là nó đã ngủ ngay với người ấy.
Giọng của người thứ ba đanh ác hơn :
- Nếu ngươi muốn giết những kẻ đã ngủ với nàng, nếu mỗi ngày ngươi có thể giết được một trăm thì cho đến khi tóc ngươi bạc phếu cũng chưa giết hết. Hừ, đúng là thứ chỉ biết gục đầu vào trũng ngực đàn bà.
Gian nhà gồm có ba cửa sổ.
Mỗi cửa sổ đều có một người.
Tuy giọng nói của ba người khác nhau nhưng họ cùng giống nhau một điểm “sắc bén, tục tằng và hung ác”.
Tiểu Phi buông tay, hắn với lấy chiếc mềm đắp lên vóc ngọc trần truồng cho Lâm Tiên Nhi và tuột xuống giường rít giọng :
- Kẻ nào?
Hắn vốn muốn xông ra nhưng vừa nhón mình lên chợt dừng lại, hắn bước lui mấy bước, án trước Lâm Tiên Nhi.
Bên ngoài cửa sổ tiếng cười bật lên sằng sặc.
Họ cất tiếng cười và mỗi người nói một câu :
- Ngươi sợ bọn này nhìn thấy lồ lộ của con chó cái ấy à?
- Nó cho người ta nhìn đã quá quen rồi, có người đàn ông nào chưa thấy đâu mà sợ? Cho người ta nhìn quen rồi, bây giờ tênh hênh như thế mà nếu không có ai nhìn coi chừng nó phát điên lên ấy.
Ầm!
Ba cánh cửa cùng một lúc bung ra.
Ba chiếc lồng đèn sáng rực, cắm trên ba cây trúc dài đưa thẳng vào, tập trung ánh sáng quanh mình Lâm Tiên Nhi.
Lâm Tiên Nhi đưa tay che mắt chừng như để che bớt ánh sáng làm cho nàng chóa mắt nhưng vừa vô tình vừa cố ý, nàng để chiếc mềm tụt xuống lần lần.
Tiểu Phi nóng mặt, hắn hốt mớ quần áo liệng lên giường :
- Mặc vào.
Lâm Tiên Nhi chớp đôi mắt long lanh, nàng nhoẻn miệng cười :
- Tại sao? Anh nghĩ tôi như thế này không xứng đang cho thiên hạ chiêm ngưỡng đấy ư?
Nàng đứng thẳng lên, dưới ánh sáng của ba chiếc lồng đèn, thân thể nàng như ngọc chuốt.
Nàng nhếch môi cười thật đẹp.
Cùng một lúc nàng tung ra hai vũ khí.
Bên ngoài nhiều tiếng cười hô hô và “bình”, cánh cửa lớn tung ra.
Ba người áo vàng, ba chiếc nón rộng vành sụp ngang mi mắt.
Đó là dấu hiệu của Kim Tiền bang.
Người đi đầu, lưng hùm vai gấu, tay cầm sợi xích, hai đầu có hai trái chùy thật lớn.
Người thứ hai, thứ ba cầm đao và kiếm : Quỷ Đầu đao, Táng Môn kiếm.
Cả ba người binh khí lăm le, hình như họ là hạng người không hề để cho một cơ hội giết người nào bị trôi qua.
Lâm Tiên Nhi vẫn cười, giọng cười của nàng mỗi phút một quyến rũ :
- A, không ngờ lại là Phong Vũ Lưu Tinh Hướng Tòng Đại Đà chủ, xin lỗi.
Cây chùy của Hướng Tòng nhè nhẹ đong đưa trong khi hai tay hắn vững như trụ đá.
Lâm Tiên Nhi hỏi :
- Nhưng Đà chủ đến đây có phải theo mệnh lệnh của Thượng Quan Kim Hồng để giết tôi không nhỉ?
Hướng Tòng đáp :
- Đúng.
Lâm Tiên Nhi thở ra :
- Thật không ngờ Thượng Quan Kim Hồng lại gấp như thế nhỉ?
Hướng Tòng nói :
- Người không còn dùng được thì phải chết.
Lâm Tiên Nhi nói :
- Hướng đà chủ đã lầm rồi, hắn không phải vì nguyên nhân ấy mà giết tôi đâu.
Hướng Tòng gặn lại :
- Sao?
Lâm Tiên Nhi nói :
- Hắn muốn giết tôi là vì hắn sợ tôi có người đàn ông khác làm mất mặt hắn.
Hướng Tòng lạnh lùng :
- Mệnh lệnh của Thượng Quan bang chủ không bao giờ có chuyện giải thích, chỉ có chấp hành.
Lâm Tiên Nhi khẽ liếc Tiểu Phi :
- Các vị dám đến đây giết tôi chắc các vị cho rằng hắn không còn có thể bảo vệ cho tôi nữa sao?
Hướng Tòng nói :
- Cứ thử xem.
Người cầm đao nói :
- Không cần phải thử.
Lâm Tiên Nhi nhướng mắt :
- Sao thế?
Người cầm đao nói :
- Cô dám nói trước mặt hắn những lời nói vừa rồi, tự nhiên cô cũng đã cảm thấy hắn không còn bảo hộ cô được nữa mà một khi tất cả đều hiểu như thế thì còn thử để làm gì?
Lâm Tiên Nhi lại nhìn Tiểu Phi lần nữa, nàng nhìn khá lâu như để ước lượng và nàng vụt cười :
- Đúng, hắn bây giờ tự bảo vệ mình vẫn còn không được thì còn trông gì hắn bảo vệ cho ai nhưng.
Nàng hơi nhích tới, thân nàng đứng hơi ưỡn tới trước, một tay nàng chống xuống mông, một tay nhè nhẹ vuốt làn da mát dịu dọc theo đùi và giọng nàng giọt lịm :
- Các người giết tôi không thấy tiếc sao.
Vừa nói nàng vừa từ từ nhích tới.
Chiếc lưng dịu nhiễu, gò ngực rung rinh làm cho tay đao tay kiếm cũng đong đưa theo nhịp bước của nàng.
Chỉ có mỗi mình Hướng Tòng vẫn đứng như tượng gỗ.
Tiểu Phi mở trừng đôi mắt, mồ hôi trên trán hắn đổ ra từng cục.
Lâm Tiên Nhi bước thẳng tới trước mặt Hướng Tòng, bàn tay ngọc của nàng khẽ nhấc lên, hình như nàng muốn choàng ngang cổ hắn.
Hướng Tòng vụt vung tay, trái chùy vút thẳng vào giữa ngực Lâm Tiên Nhi.
Đúng là một chuyện ngoài ý tưởng nhưng Lâm Tiên Nhi phản ứng thật nhanh, nàng nhảy vút mình lên và nhảy lùi lại phía giường.
Chiếc nón rộng vành của Hướng Tòng trật xuống để lộ khuôn mặt nhăn nheo vàng bệt nhưng cằm hắn láng mướt không có lấy một sợi râu.
Qua phút hãi hùng nhưng Lâm Tiên Nhi vụt phá lên cười :
- À, ta biết rồi, người là tên... lại cái, thảo nào Thượng Quan Kim Hồng lại chẳng chọn ngươi đến để giết ta.
Hướng Tòng nhìn nàng nhưng hắn không lộ một vẻ gì.
Thật lâu, hắn quay qua phía Tiểu Phi trầm giọng :
- Ngươi hãy đi ra.
Tiểu Phi quắc mắt :
- Đi ra?
Hướng Tòng nói :
- Chẳng lẽ người còn đủ cam đảm tình nguyện bảo vệ cho con chó cái?
Tiểu Phi chụp lấy chiếc ghế vung lên.
Bốp!
Trái chùy lẹ hơn tay của Tiểu Phi vì tinh thần hắn đã lung lay, sức hắn không còn mạnh nữa, cái ghế trên tay hắn nát ra từng mảnh một. Hướng Tòng cười khẩy :
- Ta phụng mạng giết con chó ấy chứ không phải giết ngươi và ta vốn là con người không hay vấy chuyện, nếu không ngươi đã chết rồi.
Tiểu Phi đứng trơ, mồ hôi của hắn chảy ròng ròng.
Hắn là kẻ giết người.
Hắn giết người và có thể bị người giết lại, đó là cuộc đời của hắn.
Bây giờ, dưới con mắt của người, hắn không còn có một giá trị nào.
Bò lên thì khó nhưng tụt xuống quá dễ dàng.
Hai tay Tiểu Phi buông thõng xuống, giọng của Hướng Tòng trầm nặng :
- Cũng được, nếu ngươi không muốn đi thì hãy ở lại đây chứng kiến.
Hắn từ từ bước lại phía giường.
Ánh mắt của Lâm Tiên Nhi vụt tối xầm.
Nàng không sợ bất cứ một ai, cho dầu người ấy kề thanh kiếm tận cổ nàng, miệng nàng chưa chết thì nàng vẫn còn võ khí.
Nhưng nàng sợ hắn.
Vì hắn là lại cái.
Đối với một con người bán nam bán nữ như thế, vũ khí lợi hại nhất của nàng cũng trở thành vô dụng.
Ngay lúc ấy, vụt có tiếng người, tiếng nói thật châm rãi :
- Bằng vào con người như ngươi mà cũng học giết người nữa à? Không, không xứng lắm đâu.
Giọng nói phát ra từ ngoài cửa và một con người xuất hiện.
Tia mắt của Lâm Tiên Nhi vụt sáng lên.
Kinh Vô Mạng.
Cánh tay trái của hắn vẫn còn buộc treo lên vai bằng manh vải bố cũ, bàn tay ló ra xanh dờn, cánh tay của người chết.
Hắn chầm chậm bước vô, chậm nhưng nặng chịch.
Đôi mắt cá chết của hắn như nhỏ lại, thứ ánh mắt sửa soạn giết người.