Nằm một lúc, Huyết Hồ mới đứng lên tinh tế đánh giá hoàn cảnh chung quanh. Thật sự là đơn sơ, trừ bỏ giường cùng một ít đồ dùng phải có trong cuộc sống, trong phòng cũng không có vật gì khác, ngay cả ly trà vừa mới dùng đều bị vỡ. Bởi vậy có thể tưởng tượng, thân thể này địa vị ở Lam phủ thấp kém đến đáng thương.
Nhìn nhìn lại nữ tử phấn y bên cạnh, hé ra khuôn mặt trẻ con, hai gò má phấn hồng, lông mi thật dài, nhìn qua xinh đẹp đáng yêu, mắt to trong veo như nước, mang theo vui sướng nhìn nàng.
Không biết vì sao nhìn nha đầu này, tâm Huyết Hồ liền ấm. Bỗng nhiên nghĩ tới bọn tỷ muội kiếp trước của mình. Nha đầu kia gọi là gì a. Nàng vừa vặn nghe thấy nàng nói nàng kêu Lục Trúc, cái tên thật tao nhã, lịch sự.
Lục Trúc hai tay nâng cằm, chớp đôi mắt to trong veo như nước nhìn Huyết Hồ, nhìn đến ánh mắt đánh giá nàng của Huyết Hồ, bỗng nhiên nhớ tới cái gì, vỗ vỗ chính mình ót, tức giận nói:
“Xem ta, đều quên, nhìn tiểu thư xem, tiểu thư còn chưa uống thuốc, ta đi bưng tới”
Nhìn bóng dáng Lục Trúc vội vàng chạy đi, Huyết Hồ nâng lên khóe môi. Trong mắt thoát ra một chút ý cười, như gió xuân ấm áp, thấm thấu tâm người.
“Tiểu thư, thuốc đến đây”
Lục Trúc cười trong suốt bước chân tới, cẩn thận thuốc đang cầm trong tay, đi tới của liền vội vàng lên tiếng.
Bỗng nhiên, một cánh tay đưa qua, không lưu tình chút nào cầm chén thuốc đẩy nghiêng, tức giận quát:
“Tiện tì! Dám can đảm làm thuốc đổ lên người bản tiểu thư, quả thực là chán sống!”
Huyết Hồ nghe vậy, không khỏi nhíu nhíu mày, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt lúc này lạnh xuống, không hờn giận nhìn hoàng y nữ tử nói chuyện. Nữ tử này là ai? Nàng rõ ràng thấy là nàng ta cầm chén thuốc đánh vỡ, cư nhiên còn muốn đổ tội cho Lục Trúc, thuần túy là đến gây sự !
Lục Trúc vừa thấy là tam tiểu thư Lam Vũ Tích, một đôi con ngươi trong veo như nước tràn đầy hoảng sợ. Tam tiểu thư khi dễ nhị tiểu thư là chuyện thường xuyên. Nhưng là nhị tiểu thư đã bị thương nặng như vậy, tam tiểu thư còn muốn đến gây chuyện, điều này làm cho nàng rất là lo lắng. Ngay cả không phải lỗi của mình, nhưng là vì muốn để nàng ta không sinh sự nàng vẫn xin lỗi.
“Tam tiểu thư, thực xin lỗi, Lục Trúc không phải cố ý, thỉnh tam tiểu thư bớt giận”
Lục Trúc cúi đầu sợ hãi nói, thân mình có chút run run, thanh âm nói chuyện càng ngày càng nhỏ.
Huyết Hồ nghe vậy nhíu mày, trong lòng có chút phát hỏa.
“Ba” thanh âm thanh thúy vang lên. Lam Vũ Tích cao ngạo nhìn Lục Trúc ôm hai gò má, ý cười âm lãnh:
“Một cái tát, xem như giáo huấn ngươi, hừ!”
“Được rồi, Tích nhi, làm gì so đo cùng một cái nha hoàn”
Một bên nhị phu nhân kéo kéo khăn tay, cười duyên nói.