Huyết Hồ Thiên Hạ: Cuồng Ngạo Sát Thủ Phi

Quyển 1 - Chương 12: Ma tôn hiện thân




Huyết Hồ không khỏi nâng lên đôi mi thanh tú, lại phát giác chung quanh xuất hiện một cỗ hơi thở bất thường hướng tới chính mình, mạnh mẽ xoay người, thấy một hắc y nam tử mặt mang màu bạc mặt nạ. Mặt nạ tản ra ánh sáng lạnh lẽo, trong mắt tất cả đều là lạnh lùng trí mạng, trên người lại mang theo cỗ khí chất xơ xác tiêu điều! Nam tử này thân phận chắc chắn cũng không tầm thường!

Nam tử đưa mắt nhìn Hắc y nhân quỳ trên mặt đất, giọng nới trong trẻo nhưng lạnh lùng không hề mang theo một tia cảm tình:

“Nhiệm vụ thất bại, ngươi còn sống làm gì chứ?!”

Hắc y nhân ngẩn ra, trong mắt một mảnh tĩnh mịch, do dự một lát liền đối với chính mình đánh xuống một chưởng, thân mình “Phanh” một tiếng ngã xuống đất, máu tươi trong khoảnh khắc liền nhiễm đỏ một khoảng đất.

Huyết Hồ thản nhiên liếc liếc mắt một cái, khuôn mặt không có một tia dao động.

Nam tử khinh thường liếc liếc mắt nhìn thi thể khắp nơi, ánh mắt ẩn ẩn có một chút tức giận, thanh âm trầm thấp lại từ tính phiêu đãng trong không khí:

“Lam Vũ Lạc, mấy ngày không thấy, ngươi lại trở nên lợi hại như thế! Xem ra bản tôn đã xem nhẹ ngươi, Lam gia các ngươi, tâm tư đều sâu như thế, quả thật là không có gì tốt!”

Huyết Hồ nhíu mi, Lam Vũ Lạc, phế vật tiểu thư Lam gia, xem ra mình chiếm thân thể người ta, vừa mới thái tử hành vi cổ quái nàng đại khái đã hiểu được . Nhưng nam tử trước mắt là ai? Thanh âm này sao lại nghe quen như vậy? Nghĩ nghĩ, đồng tử nàng co rụt lại, sắc mặt thoáng chốc đông lạnh vài phần, ngày ấy nàng nằm trong quan tài nghe được chính là thanh âm này.

“Ta không phải Lam Vũ Lạc!”

Huyết Hồ lời nói trong trẻo nhưng lạnh lùng không mang theo một tia cảm tình.

Nam tử đùa cợt nhìn sắc mặt đông lạnh của Huyết Hồ:

“Như thế nào? Nhanh như vậy liền giả bộ như không biết ?!”

“Ta là Huyết Hồ. Mặc kệ ngươi là ai! Nhưng là ta cảnh cáo ngươi, ta không phải Lam Vũ Lạc như ngươi nói! Ngươi đây nghĩ đến chịu chết thì ta không ngại thành toàn cho ngươi!”

Đôi mắt Huyết Hồ dày đặc hàn khí, giọng điệu lãnh liệt, nâng cằm ngạo nghễ nhìn thẳng nam tử ngân bạch mặt nạ kia. Tuy rằng nàng không có hoàn toàn nắm chắc là có thể chiến thắng đối phương, cũng không biết chi tiết đối phương. Nhưng là muốn khi dễ Huyết Hồ nàng, quả thực là vọng tưởng!

Nam tử ngân bạch mặt nạ hiển nhiên có một trận kinh ngạc. Lập tức, đôi mắt hiện lên một tia chán ghét cùng tức giận. Nữ nhân này, trước kia bộ dáng ôn nhu yếu đuối ngốc nghếch nhất định là giả bộ cho người khác nhìn. Hiện tại rốt cục lộ ra bộ mặt thật, người Lam gia, quả thật là ác độc đến cực điểm!

Ánh mắt lợi hại của nam tử bắn về phía Huyết Hồ, lạnh giọng quát:

“Lam Vũ Lạc! Đừng dùng chiêu này với bản tôn. Ngươi tốt nhất nên tự giác đi theo bản tôn đi!”

“Đi theo ngươi? Chẳng lẽ ngươi xem trọng ta?”

Huyết Hồ còn thật sự chỉ vào chính mình hỏi, con ngươi hiện lên một chút tàn nhẫn chợt lóe rồi biến mất, cao thấp đánh giá nam tử mặt nạ ngân bạch một phen, chậc chậc nói:

“Đáng tiếc, ngươi không vào được mắt bổn cô nương!”

Dứt lời, nam tử mặt nạ ngân bạch khóe miệng run rẩy, theo sau cười ha ha:

“Muốn quyến rũ bản tôn, hừ! Coi trọng ngươi, trừ phi là mắt bản tôn bị mù!”

“Nga? Phải không?”

Huyết Hồ gật gật đầu, vẻ mặt suy nghĩ sâu xa, thản nhiên nói:

“Có lẽ, sẽ có một ngày như vậy”

“......”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.