Phiêu Hồng sắc mặt dữ tợn nói " Cũng cường đại đấy, nhưng mà dựa vào chút ít thực lực đó của ngươi, không thay đổi được chuyện gì, hôm nay ta diệt Thập Tự Bang và giết luôn cả ngươi ".
Đùng ầm
Trên bầu trời ngàn vạn thanh trường thương đánh xuống, vô số tia lôi sét bao trùm những trường thương, thương khí như hồng như muốn đâm nát cả không gian, mạnh mẽ vô cùng, đem cả vùng không gian xung quanh Phiêu Hồng bao phủ, không cho hắn đường lui.
Phiêu Hồng ánh mắt co rút, hắn cảm nhận được tử vong, một cổ nguy hiểm khóa chặt hắn, Phiêu Hồng hốt hoảng vội vàng ra tay, những bí thuật cổ thuật đều đánh, vô số quyền ấn chưởng thủ, hiện ra trước mặt Phiêu Hồng, theo tay hắn đánh ra, tất cả chiêu thức bí thuật đều lao đi với tốc độ nhanh, va chạm với ngàn vạn trường thương của Lâm An.
Hai đại cao thủ so tài, bí thuật bao phủ bầu trời, thiên địa dị tượng hiển hiện, không gian khuấy đảo, uy áp vô hình đè ép xuống mọi người bên dưới, sức mạnh khủng bố bộc phát, lực phản chấn làm cho nhiều người thổ huyết trọng thương.
Phiêu Hồng cùng Lâm An đối chiến, bí thuật va chạm nhưng chưa phân thắng thua, ai cũng dốc sức liều mạng, nhưng lúc này Từ Vân Nguyên lại đánh tới, Thiên Chỉ một lần nữa được thi triển.
Ngón tay màu vàng to lớn đánh tới, mang theo chính khí lẫm liệt, đánh thẳng vào Phiêu Hồng, Từ Vân Nguyên bất chợt tấn công, làm Phiêu Hồng có chút chật vật ứng đối, nhưng dù sao hắn cảnh giới cao hơn, nên có thể đối chiến với cả hai, cũng không lâm vào hạ phong.'
Phiêu Hồng cười to nói " Hai đánh một sao, nào tới đây bản tọa tiếp hết, một hơi diệt hết các ngươi ".
- " Thủ Hóa Mai Cốt ".
Một giọng nói thánh thoát truyền ra, một nữa nhân đứng trên đầu Phiêu Hồng, hạ thủ đánh xuống, chính là Bạch Vân, Thủ Hóa Mai Cốt chính là chiêu thức mạnh nhất của nàng, hoa mai màu trắng bay đầy trời, đẹp đến yêu dị.
Phiêu Hồng ánh mắt co rút, hoảng sợ lùi về sau, nhưng do khoảng cách quá gần, nên hắn thoát không được, bùng nổ tinh khí đem bản thân bao phủ, không để cho hoa mai kia chạm vào người, nhưng nhìn hoa mai rơi nhẹ nhàng, nhưng sức mạnh của từng bông hoa không hề yếu, mỗi một bông hoa va chạm, đều nổ tung sức tàn phá kinh thiên vĩ địa.
Thủ Hóa Mai Cốt, không những hóa cốt địch nhân, khi gặp phải vật cản hay lực lượng màn chắn, đều sẽ nổ tung phá tan phong hộ của địch nhân, sau đó mới bao phủ, đem địch nhân hót cốt giết chết.
Lâm An nắm bắt thời cơ, cầm thương đánh tới, nàng xoay người vài vòng trên không trung, rồi ném trường thương bay đi, thẳng hướng Phiêu Hồng bay tới, trường thương bay đi cực nhanh, tinh khí cường đại bao phủ trường thương, uy năng thúc đẩy tới cực hạn.
- " Cuồng Thương Phá Thiên ".
Trường thương mạnh mẽ đâm vào màn chắn năng lượng của Phiêu Hồng, hắn bị lực chấn đẩy lùi ra về sau vài bước, hắn cố hết sức chống đỡ, dù sao ba đánh một, hắn cũng không dễ dàng gì.
Lêzzz
Một con chim tước khổng lồ hiện ra sau lưng Từ Vân Nguyên, trên tay hắn cầm Ô Tước Kiếm, con chim lớn màu đen phía sau hắn, chính hình thể của chim Ô Tước, lông vũ dài mượt mà, một màu đen óng ánh như Hắc Cẩm Thạch vậy, đôi mắt bắn ra sát khí, uy nghiêm vô địch.
Từ Vân Nguyên cầm Ô Tước Kiếm, chém xuống Phiêu Hồng, tam đại cao thủ cùng ra tuyệt chiêu, Phiêu Hồng có chút không đỡ nổi, gương mặt đỏ bừng gân xanh nổi lên, hắn cố hết sức kiềm cự.
Hắn phẫn nộ quát " Các ngươi chỉ hợp lực, có thể đem ta trọng thương mà thôi, muốn giết ta các ngươi không có bản lĩnh đó ".
Chống đỡ không được bao lâu, Phiêu Hồng cuối cùng cũng thất thủ, màn chắn năng lượng vỡ tan, hoa mai trắng đem Phiêu Hồng bao phủ lại, hủ hóa xương cốt của hắn, dù là xương cốt hắn mạnh mẽ cỡ nào, cũng bị hủ hóa.
Trường thương của Lâm An đâm xuyên qua người Phiêu Hồng, chấn một lỗ to ở trước ngực, máu tươi phún ra điên cuồng, Ô Tước Kiếm chém xuống, đem một cánh tay và phần vai của hắn chém rụng, đem hắn chấn bay đi ra xa.
Phiêu Hồng bị trọng thương vô cùng nặng, hắn nằm một chỗ không thể nhúc nhích, xương cốt một phần bị hủ hóa, một phần bị đánh nát, còn bị trường thương và kiếm nát phần ngực, hắn đã suy yếu cùng cực.
Lúc đầu cũng do hắn khinh thường, quá dửng dưng nên hậu quả bây giờ, thảm hại vô cùng, xuyết nữa thì mất mạng, nếu hắn tập trung ra tay, thì đâu có bị lật thuyền.
Mấy tên Sơn Chủ và Đà Chủ rời bỏ đối thủ, chạy tới bảo vệ Phiêu Hồng, đem hắn vây bên trong, Nhị Sơn Chủ ôm lên Phiêu Hồng, lạnh lùng nhì qua Lâm An nói " Chuyện này còn chưa kết thúc đâu, chúng ta sẽ còn quay trở lại, nhất định sẽ đem Thập Tự Bang các ngươi tiêu diệt ".
Lâm An tính tìn nóng nảy, nàng quát " Các ngươi cũng không cần đi, đều chết tại đây đi ".
- " Vạn Thương Cuồng Phá ".
Ngàn vạn thanh trường thương lại hiện ra, uy năng không giảm, thương khí tràn ngập, thẳng hướng mấy tên Sơn Chủ đánh tới, không một chút do dự, quá quyết ra tay, ngàn vạn trường thương bao phủ bầu trời đánh xuống.
Mấy tên Sơn Chủ và Đà Chủ sợ hãi, không ngờ nữ nhân này hung tàn như vậy, một lời vừa nói liền là ra tay, ngàn vạn trường thương mạnh mẽ đánh xuống, làm tâm thần bọn họ chấn động, nhanh chóng phòng thủ, một màn chắn năng lượng được bọn họ hợp lực tạo ra, đem trường thương chặn ở bên ngoài.
Bọn họ hợp lực, một cổ lực lượng khủng bố bạo phát, đem bí thuật Vạn Thương Cuồng Phá đánh tan, thuật thế bọn họ xoay người bay đi, nhanh chóng thoát khỏi chiến trường, chóc lát biến mất không còn hình dáng.
Mấy người Lâm An cũng không đuổi theo, để mặt cho đám người Phiêu Miễu Linh Sơn bỏ chạy, dù sao bên nàng cũng có tổn thất, với lại không nắm bắt rõ ràng tình huống, nếu truy đuổi lại rơi vào vòng vây của chúng, lúc đó thì chính là bọn họ gặp nguy hiểm.
Lâm An nhìn qua Từ Vân Nguyên, gật đầu nói " Cảm ơn đệ đã tới trợ giúp, ân tình này ta nhớ, ngày sau nếu đệ có chuyện gì cần, thì cứ nói ta nhất định giúp hết mình ".
Từ Vân Nguyên cười cười, phất tay nói " Giữa chúng ta cũng không cần phải nói như vậy, với lại cũng vì tiểu Phong tử, muốn giúp hắn bào thu mà thôi, nhưng tiếc là không thành công, cũng không biết tiểu Phong tử ra sao rồi ".
Lâm An nhẹ nhàng nói " Tên nhóc đó đã về rồi, với lại ta đoán hắn đang ở địa bàn Phiêu Miễu Linh Sơn, hắn đang muống trả thù ".
- " Cái gì ".
Từ Vân Nguyên giật nảy mình, tên nhóc kia muốn chết sao, với thực lực của hắn thì trả thù được cái gì, chỉ có đi chịu chết mà thôi, Từ Vân Nguyên lắc đầu, có chút gấp gáp nói " Không được, ta phải đi tới đó, phải đem hắn trở về, nếu không để hắn chết một cách vô ích ".
Nói xong hắn nhìn qua Bạch Vân nói " Chúng ta đi thôi ".
Hai người bọn họ bay đi thật nhanh, chóc lát biến mất ở cuối chân trời, Lâm An nhìn qua mấy tên thủ hạ của mình nói " Chuyện tiểu Phong trở về, khoan hãy nói với Cổ thúc và những người trong thôn, tránh để bọn phân tâm và lo lắng ".
Tam phó bang chủ lên tiếng hỏi " Bang Chủ, còn chuyện của tiểu Phong thì làm sao ".
Lâm An mĩm cười nói " Yên tâm, ta biết hắn nhất định sẽ điên cuồng, nhưng tiểu Phong rất thông minh, sẽ không đi chịu chết đâu".
Nhìn qua xung quanh, xác người nằm lăn lốc, bên Lâm An tổn thất không ít đệ tử, nhưng bên Phiêu Miễu Linh Sơn, chết cũng không ít, Lâm An có chút mệt mỏi, căn dặn bọn họ " Các ngươi cho người thu dọn, chôn cất bọn họ đàng hoàng, con người của Phiêu Miễu Linh Sơn, thì đào một cái hố to, đem quăn xuống là được ".
- " Vâng ".
Mấy vị phó bang chủ thay nhau phân công, giải quyết sạch sẽ chiến trường, con Lâm An trở về tổng bộ, nàng muốn tịnh dưỡng hồi phục, một trận chiến đấu căng thẳng, nàng cũng bị thương và suy yếu.
Gần giáp phía nam, mấy người Tuyết Phong đang nướng thịt, dù sao cũng phải ăn cho no, vừa đi gặp được một con Xích Mã, liền đem nó chém giết rồi nướng ăn.
Cổ Ngũ gật đầu nói " Không ngờ thịt yêu thú, ăn lại ngon đến như vậy, quá đã ".
Cổ Lục cũng gật đầu đồng ý nói " Thịt rất tươi, con ẩn chứa năng lượng bên trong, ăn quá ngon miệng".
Tuyết Phong cười cười nói " Con này chỉ là yêu thú cấp thấp mà thôi, còn những con yêu thú cấp cao, ăn càng ngon hơn nữa ".
Cổ Thất đang để ý tiểu Ô Quy, con rùa nhỏ cũng tham gia ăn thịt, lần này nó rất từ tốn, ăn rất chậm rãi cũng không tranh giành thịt với Tuyết Phong, thấy tiểu Ô Quy kì lạ, Cổ Thất vội hỏi " Con rùa này ăn được không ".
Aaa
Tiểu Ô Quy kinh hoảng, vội vàng chạy lên vai của Tuyết Phong, ánh mắt sợ hãi nhìn Cổ Thất, nó run giọng nói " Không được, tiểu Quy không có thịt, nên không thể ăn ". ngôn tình sủng
Tuyết Phong bật cười nói " Đừng đánh chủ ý với nó, tiểu Ô Quy là yêu thú ta đã thu phục ".
Cổ Ngũ nhìn Tiểu Ô Quy, cũng không thấy con rùa nhỏ này có gì đặt biệt, nên hắn hỏi " Con rùa nhỏ này có đặc biệt sao ".
Tuyết Phong nhìn qua tiểu Ô Quy một cái, rồi trả lời " Cũng không gì đặc biệt, chỉ là cái mai rùa của nó rất cứng mà thôi ".
Chỉ một thời gian ngắn, mấy người bọn họ đã đem con Xích Mã ăn sạch, ăn uống no nê bon họ lại tiếp tục lên đường, dù sao cách Thập Tự Bang con xa, nên phải tranh thủ.
Bọn họ đi được khoảng hơn canh giờ, bỗng nhiên Tuyết Phong dừng lại, hắn cảm giác nguy hiểm đang tới gần, một cổ khí tức hơi thở đầy mạnh mẽ bay tới, mà không phải một mà là rất nhiều.
Tuyết Phong vội vàng nói " Thu lại khí tức và ngừng thở, có cường giả đang bay tới, an toàn vẫn là trên hết, không thể để bọn họ phát hiện chúng ta ".
Nghe lời Tuyết Phong, ba anh em họ Cổ, đều thu lại khí tức, ngồi im ẩn nấp bên dưới tảng đá, bọn họ nhìn lên trời cao, trên bầu trời một nhóm người bay nhanh, đây chính là nhóm người Phiêu Miễu Linh Sơn, bọn họ đang chạy về Linh Sơn.
Bọn họ bay rất nhanh, nên cũng không có để ý xung quanh, vì vậy không phát hiện ra mấy người Tuyết Phong, bọn họ bay đi xa, lúc này mấy người Tuyết Phong mới thở ra một hơi, may là không bị phát hiện, nếu không là gặp nguy hiểm rồi, Tuyết Phong phất tay bọn họ lại tiếp tục đi.