Huyền Thiên Dạ Hành

Chương 25: Tuyết Phong điên cuồng




Sau khi giết chết Độc Giác Thiềm Thừ và Tam Nhãn Thiên Hồ, Tuyết Phong ngã xuống đất, thở lấy từng hơi bây giờ hắn đã cạn kiệt suy yếu, một trận ác chiến xuyết nữa thì đã chết, cũng may là có Tiểu Ô Quy hóa giải cho hắn một kiếp nạn.

Nhưng mà khi nảy, Liệt Không Đao lại có dị động, cũng chính là nhờ Liệt Không Đao nên Tuyết Phong mới giết được Tam Nhãn Thiên Hồ, Liệt Không Đao chỉ khẽ chấn một cái mà ngay cả Tam Nhãn Thiên Hồ cũng không đỡ được.

Lúc trước Trúc lão nói, không nên xem thường Liệt Không Đao, từng được thiên chiếu hào quang, tắm máu dị tộc cường giả, cho nên Liệt Không Đao mạnh mẽ vô cùng, từ khi có được Liệt Không Đao, Tuyết Phong chưa từng lấy ra xử dụng, vì hắn còn quá yếu sợ là không giữ được thanh đao này.

Sau lần chiến đấu này, Tuyết Phong cũng mơ hồ cảm nhận được, Liệt Không Đao rất mạnh, dù Tam Nhãn Thiên Hồ là yêu thú tứ giai, nhưng ngay một cái chấn nhẹ cũng đỡ không được, cho dù là yêu thú mạnh hơn thì cũng không đáng để ý.

Lấy ra lọ thuốc chữa thương, Tuyết Phong bỏ vài viên vào miệng nuốt, vận công điều trị thương thế, đưa tay vuốt vuốt tiểu Ô Quy đang nằm trong ngực mình, hắn nói " Lần này cảm ơn ngươi tiểu Quy, một lát ngươi tỉnh dậy ta cho ngươi ăn thịt thoải mái ".

Nằm nghĩ một thời gian, Tuyết Phong cũng khôi phục được một chút sức lực, hắn đứng dậy kéo thân thể Độc Giác Thiềm Thừ và Tam Nhãn Thiên Hồ đi, thân thề hai con yêu thú này quá lớn, khi kéo đi làm cả khu rừng cây cối bị lật ngửa, giờ từ trên cao nhìn xuống, phía dưới có một đường lớn phân tách khu rừng ra làm hai.

Kể từ khi Tuyết Phong đi vào rừng cũng đã hơn một năm, đây là lần đầu hắn đi vào rừng lâu như vậy, mấy lần trước chỉ để hái linh dược, còn lần này là tu luyện, từ khi vào rừng hắn luôn gặp nguy hiểm dễ dàng mất mạng, nhưng mà hắn đều thành công thoát khỏi nguy hiểm, cố gắng tu luyện thời gian một năm cũng có chút tiến triển.

Bên một con sôn lớn, Tuyết Phong đã quen thuộc với những cách làm sạch thịt yêu thú, chỉ trong thời gian ngắn hắn đã xử lý xong xui, làm nhiều sẽ thành thói quen, cho nên bây giờ chế biến thịt cũng có khó khăn như lúc đầu.

Thời gian hai canh giờ, thịt đã được hầm chín, mùi thơm phức lan tỏa, Tiểu Ô Quy từ trong cơn mê tỉnh dậy, ngửi được mùi thịt nó bừng tỉnh, hai con mắt lấp lánh ánh sáng, nước miếng chảy dài trên miện, nó lao nhanh tới bên cạch Tuyết Phong.

Tuyết Phong thấy tiểu Ô Quy thì mĩm cười nói " Ngươi tỉnh rồi à, lần này ngươi có công, sẽ cho ngươi ăn thật nhiều thịt ".

Tiểu Ô Quy mừng rỡ nói " Cảm ơn chủ nhân ".

Nó luôn dán mắt vào nồi thịt hầm, nó sấp không nhịn được nữa, Tuyết Phong thấy vậy thì vỗ nó một cái cười nói " Ăn đi, thịt cũng đã chín rồi ".

Tiểu Ô Quy nghe vậy thì không nhịn nữa, nó nhảy lên nồi đá, cạp lấy một miếng thịt lớn, ăn một cách điên cuồng, bộ dạng của tiểu Ô Quy như là đã nhịn đói rất nhiều ngày rồi vậy.

Tuyết Phong cũng không chịu thua, cầm lấy một miếng lớn, ăn lấy ăn để không chịu thua kém Tiểu Ô Quy, cả hai như là đang thi đấu xem ai ăn nhanh hơn, cuồng phong bão táp chỉ trong thời gian nữa nén hương, cả một nồi thịt lớn như vậy mà bây giờ chỉ còn nồi không, đều bị Tuyết Phong và tiểu Ô Quy ăn hết.

Cả hai nằm sải trên mặt đất, tay xoa xoa cái bụng to đùng, ăn uống no nê lại nằm dài nghỉ ngơi, Tiểu Ô Quy than lên " No quá, tiểu Quy sấp bể bụng rồi, nhưng mà hôm nay ăn rất ngon rất đã ".

Tuyết Phong cười cười nói " Đúng là rất ngon, rất đã hahaha ".

Sau khi nằm nghỉ được một lúc, Tuyết Phong ngồi dậy vận công chữa thương, lợi dụng năng lượng tích trữ bên trong thịt của Tam Nhãn Thiên Hồ, Tuyết Phong luyện hóa thành tinh lực bổ xung cho bản thân, còn tiểu Ô Quy thì rất lười nó nằm ngủ trên một tảng đá, chảy cả nước dải.

Trong lúc này tại trong rừng sâu, có rất nhiều yêu thú tụ tập, trong đó có không ít yêu thú tứ giai, xung quanh có nhiều yêu thú nhị giai tam giai bao vây.

Trong đó có hai con yêu thú tứ giai đứng đầu là Thực Địa Thử và Khắp Huyết Ngô Công, trong đó Khắp Huyết Ngô Công là cường đại nhất, nhưng nếu so với Tam Nhãn Thiên Hồ thì Khắp Huyết Ngô Công yếu hơn một đoạn.

Khắp Huyết Ngô Công lạnh lùng nói " Thời gian gần đây yêu thú chúng ta tổn thất quá lớn, bây giờ lại có một tên nhân loại cứ nhầm vào yêu thú chúng ta, chém giết yêu thú sau đó ăn thịt, ngay cả Thiên Hồ cũng bị hắn giết và ăn thịt, cho nên ta tập hỡp mọi người lại, thảo luận phương pháp truy sát tên nhân loại này ".

- " Tam Nhãn Thiên Hồ đại nhân chết rồi ".

- " Làm sao có thể, Thiên Hồ đại nhân mạnh như thế sao lại bị giế lt được ".

- " Đúng a, tên nhân loại kia mạnh như vậy sao ".

Chờ bọn họ thảo luận xong, Khắp Huyết Ngô Công mới nói tiếp " Cho nên, bây giờ chúng ta tập hợp truy sát tên nhân loại kia, vì những huynh đệ đã chết báo thù ".

- " Báo thù, báo thù ".

- " Giết tên nhân loại kia, trả thù cho những huynh đệ đã chết ".

- " Báo thù, báo thù ".

Tắt cả yêu đã đồng lòng thống nhất, tụ tập yêu thú lại cũng trên ngàn con, sau khi tụ tập những con yêu thú chia ra thành hai, một bên do Khắp Huyết Ngô Công dẫn đầu, một bên do Thực Địa Thử dẫn đầu, chia nhau ra hành động bọn họ muốn vây gọn Tuyết Phong lại, không muốn cho hắn thoát.

Tuyết Phong thì vẫn không hay biết, lại có nguy hiểm sấp kéo tới, hắn vẫn ngồi khoanh chân tu luyện, sau thời gian tu luyện chữa thương, thương thế cũng đạ tạm ổn, tinh lực cũng đã được bổ xung tràn đầy.

Tiểu Ô Quy đang ngủ bỗng nhiên ngồi dậy nghi hoặc nói " Sấp có điều gì xảy ra sao, sao ta lại cảm giác có chút căng thẳng vậy ".

Tuyết Phong thấy lạ nên hỏi " Có chuyện gì sao ".

Tiểu Ô Quy không xác định được là gì, nhưng hắn vẫn nói " Tiểu Quy không biết, nhưng trong tâm thần có chút không yên, cứ thấy căng thẳng sợ là sấp xảy ra chuyện gì ".

Tuyết Phong ngạc nhiên, nhíu mày nói " Nếu là như vậy thì cũng có thể sấp xảy ra chuyện gì, dạo gần đây ta giết yêu thú hơi nhiều, Tam Nhãn Thiên Hồ chính là vì chuyện này tới tìm ta, bây giờ lại bị ta giết chắc chắn yêu thú trong rừng Thiên Bảo này sẽ tìm ta báo thù ".

Tiểu Ô Quy nhảy dựng lên, bất an nói " Vậy thì chủ nhân chúng ta mau rời đi đi, còn ở đây là một hồi chạy không kịp ".

Tuyết Phong bộ dạng sợ chết của tiểu Ô Quy thì cười to nói " Được rồi, ở trong rừng đã lâu ta cũng muốn quay trở về rồi ".

Nói xong Tuyết Phong phi người rời đi, tiểu Ô Quy nhảy lên trên vai của Tuyết Phong nằm xuống, tốc độ của Tuyết Phong bây giờ rất nhanh, thoát cái đã đi rất xa, rời đi một năm hắn có chút nhớ mọi người trong thôn, nên bây giờ muốn quay trở về.

Linh cảm của tiểu Ô Quy rất chính xác, bọn họ vừa rời đi không bao lâu, thì hai nhánh yêu thú đã tới tập hợp ngay chỗ vừa rồi của Tuyết Phong, nhưng khi những yêu thú này kéo tới thì không thấy Tuyết Phong đâu, nghi hoặc tìm kiếm xung quanh.

- " Hắn đã rời đi rồi ".

- " Chắn hắn vẫn chưa rời đi xa đâu, chia ra tìm kiếm, nếu như nhìn thấy hắn thì thông báo cho mọi người biết ".

- " Chia nhau ra tìm ".

Cả ngàn con yêu thú chia ra thành mấy nhóm, phân tán ra các hướng truy tìm, nhưng mà bọn họ có cố gắng thì vẫn không thể tìm được Tuyết Phong, hắn đã đi rất xa đã ra khỏi bộ phận trung tâm của rừng Thiên Bảo.

Trên đường đi có gặp linh dược hắn đều hái, bây giờ hắn đạt tới Tử Hà cảnh, cũng không cần đổi linh dược để lấy đan dược tu luyện, chỉ khi tới Khai Mệnh cảnh mới đổi lấy Khai Mệnh đan để tu luyện.

Cho nên bây giờ gặp được linh dược hắn liền hái, để khi tới Khai Mệnh cảnh hắn sẽ đổi để lấy khai Mệnh đan, một đường rời đi hơn hai ngày, hắn cũng thấy được ranh giới của rừng Thiên Bảo, sấp ra khỏi rừng Thiên Bảo rồi.

Rời đi cả năm, không biết có ai nhớ mình hay không, Tuyết Phong theo hướng cũ rời đi, hắn đi về phương hướng thôn Cổ Ly, hắn cũng gấp cứ đi từ từ, gần một ngày trời hắn mới về tới thôn Cổ Ly, tâm trạng vui vẻ rất mong gặp mọi người, muốn kể về hành trình cả năm nay của mình, nhất ba anh em họ Cổ, phải kể cho bọn họ biết để sau này không còn lên mặt với mình.

Nhưng khi đi tới trước cữa thôn thì hắn đứng im, ngây người một chỗ đờ đẫn nhìn phía thôn, tim hắn co siết lại sợ hãi khi nhìn thấy tình cảnh của thôn Cổ Ly, hắn bước từng bước đi về phía thôn.

Thôn Cổ Ly bây giờ là một đống hoang tàn, nhà cửa bị phá nát, nhiều nơi bị đốt cháy đen, trên mặt đất còn có rất nhiều dấu vết chiến đấu, còn có cả máu khô cứng lại.

Tâm tình của Tuyết Phong như rơi vào vực sâu, hắn hoảng sợ hô to " Cổ thúc thúc, A Lăng thúc, Thái Di thẩm, mọi người đâu rồi, Tuyết Phong trở về rồi, mọi người ở đâu hết rồi ".

- " Cổ Ngũ, Cổ Lục, Cổ Thất, các ngươi đâu, tất cả đâu rồi ".

- " Tại sao vậy, tại sao lại như vậy chứ ".

Tuyết Phong gào thét kêu tên từng người, nhưng trả lời hắn là một không gian im lặng, tất cả mọi thứ xung quanh rất yên tĩnh không tiếng động, nhà cữa hoang tàn cây cối phá nát, cả thôn Cổ Ly đầy sức sống vui tươi bây giờ thành bộ dạng như vầy.

Tuyết Phong đi lại tìm kiếm nhưng hắn không phát hiện gì, khi hắn đi ra tới phía sau núi thì hắn chết lặng tại chỗ, tại vùng đất này ngày xưa là nơi chơi đùa giữa hắn và ba anh em họ Cổ, nhưng mà bây giờ lại thành mộ địa, từng cái tên quen thuộc được khắc ghi trên bia mộ.

Tuyết Phong đau đớn quỳ xuống, nước mắt không kìm được rơi xuống, hắn dập đầu với những ngôi mộ, thổn thức nói " Con về rồi, nhưng mà đã trễ rồi phải không, đáng lẽ con phải về sớm hơn, trước khi đi con còn gặp mọi người, nay trở về âm dương cách biệt ".

Tiểu Ô Quy thì ở một bên im lặng không nói, cảm nhận được tâm tình của Tuyết Phong nên hắn không dám lộn xộn, từ khi sinh ra chẳng có ai ở bên nó, chỉ một thân một mình chui ra từ tảng đá, bây giờ nhìn Tuyết Phong đau khổ gọi tên người thân, nó nghiên đầu suy nghĩ người thân rất quan trọng a.

Tuyết Phong ngước mặt lên, nhìn thấy một ngôi mộ nhỏ, thì nước mắt rơi càng nhanh hơn, hắn đưa tay vuốt lấy tấm bia mộ nhỏ nói " Tiểu Hoa, sao muội lại nằm đây, sao lại có muội ở đây nữa chứ, có phải ta về quá trễ đúng không".

Aaaaa

- " Là ai, là ai đã giết mọi người, Tuyết Phong ta muốn chết bọn chúng ".

Tuyết Phong liên tục gào rống như tên điên, hắn xem tất cả mọi người trong thô Cổ Ly là người thân của hắn, từ nhỏ không phụ mẫu huynh đệ, mọi người trong thôn ai cũng yêu thương hắn, bây giờ mọi người trong thôn đã chết, chôn thành từng ngôi mộ, đây làm sao không đả kích hắn cho được.

Đôi mắt hắn đỏ ngầu điên cuồng tấn công xung quanh, muốn phát tiết cơn giận dữ của mình, Tuyết Phong nằm dài trên đất, ù rủ nhình từng ngôi mộ, hắn thề nói " Mọi người yên tâm, Tuyết Phong nhất định sẽ thay mọi người báo thù ".


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.