Huyền Môn Phong Thần

Quyển 4 - Chương 22: Thần linh hóa thân




Tiểu Tống là một người rất nhỏ gầy, ánh mắt chớp động vẻ tặc tặc, cả người như là một con chuột.

Đi theo bên cạnh gã là một người đầu đầy tóc bạc, sắc mặt có chút đen, người quấn hắc bào, có một loại khí tức quỷ dị.

Tam ca đã lui về rồi, y xách một đôi chùy lui trở về, trên người vẫn còn nồng nặc sát khí. Tiểu Tống có chút e sợ nói ra: "Tam ca, đây là bằng hữu Liên Vân tôn giả của ta."

Cái danh hiệu tôn giả này cũng giống như danh xưng chân nhân, đều là một cách tôn xưng với người tu vi cao, bất quá bình thường cách gọi tôn giả không phải là tu sĩ chính phái gọi, phân nhiều là trong tán tu.

Mà tại trong miệng những danh môn đại phái hoặc là nhân sĩ chính phái thì gọi là chân nhân.

"Liên Vân tôn giả."

Tam ca nắm thật chặt chùy trong tay, y cảm thụ được sự nguy hiểm cực độ, y phát hiện mình căn bản là nhìn không thấu Liên Vân tôn giả này.

"Không biết Liên Vân tôn giả là người tông nào trong giáo ta?" Tam ca hỏi.

"Tà Linh tông." Liên Vân kia trả lời, thanh âm lão âm u, như là người chết.

Tam ca cau mày, trong toàn bộ Thánh Linh giáo, Tà Linh tông là tà dị nhất, thành viên trong đó cũng là thần bí nhất, rốt cuộc trong đó có những người nào, y căn bản là không biết. Không riêng gì y không biết, e rằng ngoại trừ tông chủ Tà Linh tông, không ai có thể rõ ràng.

Tam ca cũng không có hỏi tiếp, mà là nói ra: "Vậy thì chờ thủ đoạn của Liên Vân tôn giả rồi."

"Chờ một chút." Tiểu Tống ở bên cạnh đột nhiên nói ra.

Tam ca khẽ nhíu mắt, ánh mắt như đao nhìn Tiểu Tống.

"Tam ca, tôn giả nói, phù trận trên Quy Nguyên tháp quá lợi hại, nếu như muốn phá thì phải thêm hai kiện." Tiểu Tống nói xong co co cái cổ, trong mắt mặc dù có sợ hãi, lại vẫn cứ là nhìn về phía Tam ca.

Trong mắt Tam ca lóe lên sát cơ, trên ám kim chùy trong tay có hồng quang chớp động, phía sau đột nhiên có một người cầm lấy cánh tay y, chỉ thấy bờ môi của hắn nhúc nhích nhưng không có thanh âm xuất hiện.

Đây là Thúc âm thành tuyến thuật.

Tam ca lạnh lùng nhìn Tiểu Tống, sau đó lại nhìn Liên Vân, cuối cùng nói ra: "Rất tốt, có thể."

Tiểu Tống rất vui, liên tục khom người, nói ra: "Tam ca rộng lượng, tam ca nhân từ."

Mà Liên Vân kia lại cũng không có trả lời, chỉ là nghiêng đầu nhìn nhìn Đồ Nguyên ở một bên, sau đó đi về phía Quy Nguyên tháp.

Mọi người đều nhìn Liên Vân tôn giả kia, chờ lão tới phá cái Quy Nguyên tháp này.

Nhưng mà Đồ Nguyên thì có chút cứng ngắc đứng ở nơi đó, trong lòng băng hàn, vừa rồi Liên Vân nhìn qua một cái, khiến hắn như rơi vào hầm băng.

Hắn nhận ra Liên Vân này, chính là trại chủ Vân Mục của Liên Vân trại kia, khi tại trong Tử thành thì lão quỷ dị xuất hiện tại trong thần điện, đồng thời đại chiến với hắn một trận. Đồ Nguyên không biết lão làm thế nào tránh được người của Long Trì Thiên Cung cùng Cự Linh Thần Tông chặn giết. Nhưng mà Đồ Nguyên có thể khẳng định, lão tuyệt đối không phải giống như mình, lúc đó tại trong thần điện ở Tử thành, lão già Vân Mục này đột nhiên khí tức trở nên cường đại mà quỷ dị, khiến hắn sợ hãi mà vội vàng thoát ra, rời khỏi thần điện kia, tại lúc đó, trong mắt lão toàn là huyết sắc, có chút thần trí không rõ, nhưng mà nhìn thấy mình thì lại tràn đầy cừu hận.

Mà hiện tại Đồ Nguyên cũng không có nhìn thấy cừu hận, chỉ có một loại lạnh lùng cùng tà ngạo nghễ nhìn xuống.

"Lão ta thế nào lại tới nơi này?" Đồ Nguyên thầm nghĩ.

Trước tiên, hắn là định ly khai, hắn cảm giác được nguy hiểm. Bất quá, trong lòng lại muốn nhìn một chút đến tột cùng thì lão ta tới nơi này làm cái gì.

Vân Mục tự xưng là Liên Vân kia đi về phía Quy Nguyên tháp, trong tay không biết khi nào đã xuất hiện một cái hạt châu hai màu đen trắng đan xen, nếu là nhìn kỹ thì sẽ phát hiện hạt châu kia như là một con mắt, hạt châu ở trên tay lão tỏa ra hào quang, khiến hạt châu nhìn như con ngươi kia càng có vẻ thâm u mà thần bí, nhìn kỹ, liền như linh hồn sắp bị thu vào trong đó.

"Tam ca, người này lai lịch thần bí, cực kì nguy hiểm, trước để lão ta phá phù trận trên tháp rồi tính tiếp, một tên Tống con chuột cũng dám tại trước mặt Tam ca ngươi đòi lấy bảo vật trước, đến lúc đó nhất định khiến hắn muốn sống không được muốn chết không xong."

Người lúc trước ở bên cạnh lôi kéo tay Tam ca kia nói ra, người có biết gã đều biết rõ, gã cùng Tam ca rất sớm trước đây là cùng một chỗ học pháp, là huynh đệ tốt nhất của Tam ca, tên là Triệu Sư Thành.

Tam ca chỉ là gật gật đầu, sau đó truyền âm nói: "Tống con chuột tham lam, nhưng không đáng phải sợ, chỉ là tên Liên Vân kia không biết là thần thánh phương nào, trên người có một laoị khí tức âm u khó hiểu, quỷ dị mà nguy hiểm. Nhân vật như thế, ta đúng là chưa từng có nghe qua, nếu là động thủ tại sau khi phá tháp, chúng ta còn phải tính toán một cái, chớ có để lật thuyền trong cống."

"Ta thấy người này không giống là người động tâm vì bảo vật, chắc là lão ta biết được trong cái tháp này có thứ hắn cần, cho nên mới sẽ đến đây." Triệu Sư Thành nói ra.

Tam ca gật gật đầu, nói ra: "Trước tới chỗ Tống con chuột hỏi thăm lai lịch người kia một cái."

Tống con chuột mà y nói chính là Tiểu Tống, Tiểu Tống tuy rằng vẻ ngoài như chuột, lại rất không thích người khác gọi mình bằng cái biệt hiệu này.

"Được." Triệu Sư Thành rời đi, đến bên cạnh Tiểu Tống. Nhưng mà chẳng được bao lâu liền đã trở về, truyền âm nói: "Tiểu Tống lần này ngôn từ cực kỳ kiên quyết, tựa hồ xác thực không biết, hơn nữa, tựa hồ hắn cũng sợ người kia vạn phần."

Tam ca chân mày cau lại, một cái người lai lịch bất minh rồi lại có mục đích rõ ràng là nguy hiểm.

Liên Vân tôn giả kia tay nâng Phá Pháp châu như con mắt, quang hoa u ám chuyển động, nơi đi qua, linh quang trên tháp chảy xuống như nước, pháp phù trong đó như vật sống trong nước, lao về phía Liên Vân tôn giả kia.

Trong đó có một đạo pháp phù như cá, xoay mạnh một cái, giống như thoát ra phù trận cấm chế trên tháp, hóa thành một con cá thật lớn, há miệng ra, đúng là muốn nuốt trọn cả người Liên Vân tôn giả vào.

Chỉ thấy cự ngư trôi nổi màu xanh, đúng là mơ hồ có thể thấy lân giáp cùng hàm răng trong miệng.

Hạt châu trong tay Liên Vân tôn giả chợt lóe ánh sáng u ám, cự ngư kia đúng là lao thẳng và trong hạt châu, trùng thú do những pháp phù khác biến thành đang theo sát mà xuống đều chui vào trong hạt châu kia.

Hạt châu chớp động u quang, thâm thúy như cất dấu một cái thế giới, trong đó là một cái thiên địa vô tận.

Trong lúc nhất thời, người ngoài tháp đều nhìn chằm chằm hạt châu trong tay Liên Vân tôn giả kia, ánh mắt sáng ngời. Người tu hành tu vi là trọng yếu nhất, nhưng mà nếu có một kiện linh bảo cường đại thì có thể giúp thực lực của một người tăng lên không chỉ mấy lần.

Cho nên, cái thế giới này có người nhiệt tình mưu cầu luyện chế được một kiện linh bảo cường đại, bất quá vẫn cứ có rất nhiều người kiên định nhận định, chỉ có tu vi bản thân mới là nền tảng để chứng đạo trường sinh.

Nhưng mà khi một kiện linh bảo thần bí xuất hiện tại trước mặt mọi người thì không có người không động tâm.

Bất quá, những người nơi đây đều lấy Tam ca cầm đầu, tuy rằng ánh mắt nóng bỏng nhưng còn phải nhìn ý tứ Tam ca.

Đột nhiên, chỉ thấy mặt kính khảm tại trên tháp kia hiện lên một cái mặt người.

"Người nào?" Người trong kính nói ra.

"Ta tới cầm về thứ thuộc về ta." Thanh âm Liên Vân tôn giả âm u hồi đáp. Hai mắt lão nhấc lên, tử cơ trong mắt vững vàng tỏa định người trong kính kia.

"Long Trì Thiên Cung há là tùy tiện thứ gì, tà vật gì đều có thể tiến tới, đám các ngươi này, đợi chưởng môn cùng Tô trưởng lão trở về thì một cái cũng đừng nghĩ trốn."

Dứt lời, người trên mặt kính biến mất, theo đó một đạo quang hoa u ám chiếu xuống, pháp phù khắp trời đúng là trong nháy mắt nhấn chìm Liên Vân tôn giả kia, chỉ nhìn thấy thân thể lão như ẩn như hiện, tựa như lão bị trùm trong một tầng lụa.

Người bên ngoài có thể nhìn thấy tay lão cầm hạt châu như con mắt kia giơ lên cao.

Một mảnh u quang như cái ô bao lấy lão vào trong đó.

Tam ca tại nơi đó nhìn, âm thầm kinh hãi, đột nhiên, trong tai y truyền đến một lũ thanh âm, thanh âm rõ ràng vô cùng. Theo mức độ rõ ràng của thanh âm truyền âm này là có thể biết rõ, người truyền âm thần niệm cứng cỏi mà cường đại.

"Người này vốn là trại chủ Liên Vân trại, tên là Vân Mục, bị một lũ thần thức của thần linh trong Tử thành phụ thân rồi, hiện đã là hóa thân của vực ngoại thần linh."

Sau khi Tam ca nghe xong, chậm rãi xoay người, hướng trong đoàn người đầu tiên là nhìn nhìn, sau đó ánh mắt xẹt qua, cuối cùng rơi vào trên thân một người mặc hắc bào.

Người này một thân hắc bào, ngực thêu một đóa hoa trắng, đây là tiêu chí của Vạn Hóa tông, bất quá, tam ca cũng không xác thực hắn có đúng hay không là người của Vạn Hóa tông. Thánh linh giáo khổng lồ vô cùng, phân ra rất nhiều tiểu tông phái, mà người bên trong càng là phức tạp khó phân biệt, y cũng không cũng quá để ý.

Hắn là Đồ Nguyên, vừa rồi y đã hỏi qua rồi.

Nhìn Đồ Nguyên kia khuôn mặt gầy, đôi mắt lợi hại, khóe miệng có mỉm cười nhàn nhạt, không lấy lòng cũng không lạnh lùng, tựa như một ánh trăng.

Tới thế giới này đã mười năm hơn, nhất là bị giam tại trong cấm tháp của Long Trì Thiên Cung, tu Thái Âm trảm linh kiếm bốn năm nhiều, cả người hắn tựa hồ đều bị mài đi một tầng đá ngoài, lộ ra ngọc bên trong, bắt đầu tại trong thiên địa tỏa ra ánh sáng màu sắc.

Tam ca gọi một người tới, thấp giọng nói mấy câu, người kia vội vàng gật đầu, rất nhanh hướng phía dưới núi rời đi.

Đồ Nguyên nhìn pháp phù trên Quy Nguyên tháp chớp động, biến ảo làm phi điểu ngư trùng, núi non sông ngòi trong thiên hạ, trong đầu óc đúng là hiện lên một đạo Thiên Cương thần phù trong đan điền mình.

Đồ Nguyên ngoại trừ một đạo trong đan điền mình kia, chưa từng có gặp qua Thiên Cương thần phù, chỉ biết Thiên Cương thần phù cường đại vô cùng, nếu luyện bản mạng bảo vật mà trong đó có một đạo Thiên Cương thần phù thì uy lực sẽ cường đại hơn rất nhiều.

Hơn nữa, với một đạo Thiên Cương thần phù này, lúc trước hắn từng có một cái minh ngộ, đột nhiên hắn có cái ý nghĩ, cảm thấy đạo Thiên Cương thần phù này có thể hiệu lệnh thiên địa âm dương, hắn không biết cái này có phải là ảo giác không hắn.

Nhưng mà lúc này nhìn một mảnh pháp phù hiện ra trên Quy Nguyên tháp kia, trong lòng đúng là có một loại cảm giác suối trong chảy trên đá, vạn pháp hiện trong lòng.

Hắn cuối cùng có thể xác định, tới trên đời này hơn mười năm, cánh cửa thần bí trên đời này cuối cùng đã được mình đẩy ra. Ngẩng đầu nhìn bầu trời, hắn phảng phất nhìn thấy ngày mình nằm vân cửu thiên, bao quát chúng sinh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.