Huyền Lục

Chương 433: Khắp nơi tề tụ




Một tháng sau.

Nguyệt Lôi Thành.

“Khách quan, đây là trà Vân Phương của ngài”.

Tên tiểu nhị cười tươi đặt ấm trà xuống dưới bàn, đồng thời cũng không quên khom người hành lễ rồi lui ra.

Khương Hy mỉm cười gật nhẹ đầu rồi tự mình rót ra một chén trà, nước trà có một màu đỏ nhạt tựa như pháp lực của hắn nhưng vị lại đắng ngắt vô cùng.

Khương Hy vốn thích những thứ có vị đắng nên trà Vân Phương xem như hợp khẩu vị. Đời trước hắn không quá ưa thích loại trà này lắm vì màu sắc của nó không được thanh nhã nhưng đời này lại cực độ yêu thích.

Mặc dù không uống nhiều nhưng nội mỗi màu sắc cùng hương vị thôi cũng đủ khiến hắn ngồi yên một chỗ nhâm nhi rồi.

Nơi hắn đang ngồi là một quán trà tương đối nổi danh ở Nguyệt Lôi Thành, nó cũng không nằm trong một khối kiến trúc nào tương tự như Vạn Xuân Lâu mà hoàn toàn nằm độc lập.

Tại tu chân giới, kinh doanh đơn độc một hình thức trà quán như thế này có chút không dễ thu lợi nhuận nhưng dường như chủ nhân của nó cũng không có thiếu tiền, vì vậy trà quán này tựa hồ cũng chỉ mở cho vui thôi.

Không gian nơi này rất thanh nhã, phong cách tựa hồ có hơi hướng giống với trà viện tại Vạn Xuân Lâu, đều là ngồi trên sàn chiếu cói dày trên năm phân.

Khương Hy cũng tương đối thích ngồi như thế này bởi nó có chút quen thuộc với lại việc đả tọa.

Hắn nâng chén lên nhấp một ngụm trà, thưởng thức cái vị đắng trứ danh kia một hồi rồi gật đầu, ánh mắt như có như không nhìn về phía đám phi chu ở trên bầu trời ngoài kia.

Neo đậu phi chu ngay tại trên không phận của Nguyệt Lôi Thành được tính là hành động không tôn trọng vị thành chủ Nguyên Anh cảnh này nhưng tình huống lần này có chút khác.

Nguyệt Lôi Thành là địa phương tập hợp đông đảo tu sĩ trên Đại Lục nhất trong thời điểm này, Thượng Dao Thiên Trì cũng được mở ra tại ngoài thành năm dặm nên hiện nay tòa thành này có bao nhiêu thiết luật thì tất cả đều tạm thời ‘bị đóng băng’.

Mặt khác, đám phi chu đang neo đậu trên bầu trời kia cũng không phải hạng vô danh, lai lịch của chúng cũng dọa người không kém đâu. Bởi tất cả đều là phi chu của Thập Đại Chính Phái cùng Tứ Đại Thế Gia.

Dễ hình dung nhất thì có thể kể đến phi chu chim Lạc đỏ của Thư Viện, kiếm chu của Kiếm Tông và đao chu của Thiên Đao Môn.

Tên gọi như thế nào thì hình dạng của chúng cũng như thế ấy.

Khương Hy chỉ mới đến Nguyệt Lôi Thành không được bao lâu nhưng hắn cũng đã nắm được hết thông tin. Toàn bộ các đại thế lực trên Đại Lục cơ hồ đã tụ tập hết về Nguyệt Lôi Thành rồi.

Hắn xuất phát trễ nên bây giờ mới đến nơi, đương nhiên, chỗ ở bây giờ cũng chẳng còn nữa. May mắn là quán trà này muốn nhân cơ hội kinh doanh nên đã nhường ra ba tầng lầu trên cùng để cho thuê.

Khương Hy phải trả một cái giá không nhỏ để thuê xuống một phòng ở nhưng so với lại giá cả trạch viện của Hoàng Thành Đại Tinh thì không đáng kể một chút nào.

Giải quyết được vấn đề chỗ ở xong hắn mới có thể nhẹ nhõm ngồi thưởng trà như bây giờ.

Dựa theo thông tin hắn thu thập được từ đám nhãn tuyến thì hiện nay Nguyệt Lôi Thành cực kỳ tấp nập, các buổi đấu giá cùng phường thị trao đổi được tổ chức liên miên không dứt, đồng thời các tửu lâu cũng được mở cửa liên tục để tiếp đãi khách nhân.

Quán trà Khương Hy đang ngồi đây cũng mở cửa đón khách liên tục nhưng vì tính chất thanh nhã nên số lượng các đệ tử đại tông môn đến đây cũng không nhiều.

Bất quá những người lựa chọn đến đây không ai là người đơn giản cả.

Thư Viện, Huyền Thủy Am, Huyền Lâm Tự, Cổ Linh Môn.

Trà quán là nơi thanh nhã nhưng cũng là nơi yên tĩnh, chỉ những người ưa thích thanh tu cùng tĩnh tâm mới lựa chọn nơi đây để thăm thú.

Dưới ánh mắt của Khương Hy, những người này không ai đơn giản cả, tu vi thấp nhất cũng phải Trúc Cơ cảnh trung kỳ Hợp Lục Kiều, còn cao nhất cũng là Trúc Cơ cảnh hậu kỳ Hợp Cửu Kiều.

Và trùng hợp thay, thời điểm hắn quan sát tu sĩ Trúc Cơ cảnh hậu kỳ Hợp Cửu Kiều kia thì người đó cũng đang âm thầm quan sát hắn.

Khương Hy suy nghĩ một chút rồi mỉm cười truyền âm cho người đó.

“Mời đạo hữu sang chơi”.

Người đó nghe vậy liền âm thầm giật mình, nhưng bên ngoài bảo trì rất tốt, suy nghĩ một hồi, người đó liền lựa chọn đứng dậy tiến về phía chỗ Khương Hy.

Hành động này khiến không ít người trong quán trà để ý đến nhưng Khương Hy cũng không để tâm mấy. Người đó chắp hai tay lại trước ngực nói ra:

“A di đà phật, tiểu tăng thất lễ, mong thí chủ bỏ quá cho”.

Tu sĩ Trúc Cơ cảnh hậu kỳ Hợp Cửu Kiều đó là một tăng nhân, đầu được cạo trơn láng không còn một cọng tóc, trên thân mang một bộ tăng bào màu vàng rất nghiêm trang, khí tức của người này tỏa ra rất ôn hòa.

Dung mạo tuy rằng bình thường nhưng nhờ cỗ khí tức này, người khác nhìn vào cảm thấy hắn rất thân thiện dễ gần.

Khương Hy mỉm cười đáp lại:

“Không sao, hiếu kỳ thôi, đạo hữu không cần để trong lòng”.

Vị tiểu tăng kia nghe vậy liền mỉm cười rồi từ tốn ngồi xuống, hai tay chắp trước ngực nói ra:

“Tiểu tăng đến từ Huyền Lâm Tự, pháp danh là Viên Huyền, không biết tôn tính đại danh của thí chủ là gì?”.

Khương Hy nâng ấm trà Vân Phương lên rót cho Viên Huyền một chén rồi mỉm cười đáp:

“Ta họ Khương, tên gọi Vô Nhai”.

Khương Hy đã muốn dùng thân phận thật để tham gia Thượng Dao Thiên Trì, tự nhiên sẽ dùng lấy dung mạo thật của mình để nhập thành.

Nhờ có Minh Kính trưởng lão, hắn cũng thu lại được thêm một thông hành lệnh cho thân phận thật của mình. Đương nhiên, thông hành lệnh này xuất phát từ chính Đại Nguyệt.

Lấy thân phận cùng địa vị của nàng, chuyện này cũng chỉ là chuyện cỏn con thôi.

Thời điểm hắn còn ở trên đất Đại Tinh tự nhiên không dám dùng thông hành lệnh thật để vượt quan khẩu bởi ai biết được ngay tại đó có cao thủ đại nội không, cho nên hắn không thể sơ suất được.

Chỉ có khi vào đất Đại Nguyệt thì hắn mới yên tâm thay đổi lại thân phận gốc để di chuyển.

Khương Hy sử dụng thông hành lệnh này để nhập thành cốt chủ yếu là để tránh bị Phủ Thành chủ nghi ngờ.

Nguyệt Lôi Thành không giống những tòa đại thành khác bởi thành chủ của nơi đây cực kỳ kỹ tính. Nếu Khương Hy sử dụng thông hành lệnh của thân phận kia thì việc xuất hiện của ‘Khương Vô Nhai’ là vô lý khi hắn không có tên trong danh sách nhập thành.

Tuy người nhập thành lần này đông đảo, vàng cám lẫn lộn nhưng cũng không thể nhờ vào đó qua mắt được Nguyệt Lôi Thành chủ.

Vị này thành danh nhờ bản tính kỹ càng của mình, đời nào lại có sơ sót một chút chi li này được. Khương Hy cũng không dám liều, vì vậy hắn mới dùng thân phận thật.

...

Viên Huyền nghe thấy tên của hắn xong thì ánh mắt có đôi chút lấp lóe, hắn mỉm cười nói ra:

“Nguyên lai là Khương thí chủ, hạnh ngộ, hạnh ngộ”.

Khương Hy mỉm cười đáp:

“Viên Huyền đạo hữu đã nghe qua tên ta rồi sao?”.

Viên Huyền mỉm cười nói ra:

“Khương thí chủ có danh tiếng không nhỏ trong nội bộ Thập Đại Chính Phái nên tiểu tăng cũng cực độ lưu ý. Không nghĩ đến lại có thể gặp được thí chủ ở đây”.

Khương Hy cười cười đáp:

“Đạo hữu đánh giá cao rồi, ta cũng không có danh tiếng lớn đến thế”.

Viên Huyền lắc đầu nói:

“Người xuất gia không nói dối, thí chủ có thể khiêm nhường như vậy cũng thật hiếm thấy, tiểu tăng khâm phục”.

Khương Hy đảo mắt nhìn quanh một hồi rồi nói tiếp, ngữ khí mang một màu không vừa lòng.

“Nếu Viên Huyền đạo hữu đã biết thì hẳn những người này... cũng biết đi?”.

Viên Huyền nghe vậy liền vội vàng đáp lại:

“Thì ra Khương thí chủ không thích bị chú ý, tiểu tăng đã hành động lỗ mãng rồi”.

Khương Hy nhìn về phía Viên Huyền một chút, bề ngoài tỏ vẻ bình thường không để ý đến nhưng trong nội tâm lại quan sát hắn rất kỹ lưỡng.

Bị người khác nhìn không phải là trọng điểm, Khương Hy nói một câu đó ra tất có dụ ý thăm dò riêng.

Chiếu theo tu vi của các thiên kiêu Khương Hy từng gặp thì Viên Huyền hẳn là thiên kiêu của Huyền Lâm Tự, mặc dù xuất gia thành tăng nhân nhưng Khương Hy có thể nhìn ra cỗ kiêu ngạo vô hình từ hắn.

Ngụ ý của một câu kia chính là vì hắn có tiếng tăm nên người khác mới để ý đến hành động của hắn, còn Khương Hy chỉ là người vô tình được ‘kèm’ theo thôi.

Tuổi tác của Viên Huyền không lớn, tầm ngang ngửa với Khương Hy thì cũng được xem là tuổi trẻ khí thịnh, dù cho có xuất gia thì bản tính vẫn chưa hoàn toàn được mài dũa thành một tăng nhân chân chính được.

Trong lòng hắn ít nhiều vẫn còn cỗ nhiệt huyết tranh đấu của tuổi trẻ.

Khương Hy không để ý chính là thái độ này của hắn.

Khương Hy suy ngẫm một chút rồi chuyển chủ đề nói tiếp:

“Viên Huyền đạo hữu chọn trà quán này cũng được xem là người có phẩm vị, không biết đạo hữu thích uống loại trà nào?”.

Viên Huyền suy nghĩ một chút rồi nâng chén trà Khương Hy đã rót kia lên uống một ngụm, cảm nhận được vị đắng khủng khiếp kia thì sắc mặt của hắn có chút hơi co lại.

Sau đó hắn nói:

“Người xuất gia kiêng cữ tửu sắc, vì vậy tiểu tăng không thể tụ tập cùng các vị đồng đạo khác được, chỉ còn cách đến quán trà này chờ người hữu duyên”.

Khương Hy mỉm cười đáp lại:

“Như vậy ta được tính là người hữu duyên rồi?”.

Viên Huyền chắp tay trước ngực mỉm cười nói ra:

“A di đà phật, tiểu tăng cùng thí chủ xác thực có duyên”.

Khương Hy làm một ngụm trà rồi nói tiếp:

“Đã vậy, hi vọng sau khi tiến nhập Thượng Dao Thiên Trì, chúng ta có thể hỗ trợ nhau một chút”.

Viên Huyền vẫn giữ nét cười trên gương mặt của mình, hắn nói:

“Khương thí chủ đã có lòng, tiểu tăng xin nhận”.

Sau đó, hai người bọn hắn nói chuyện tương đối bình thản, nội dung cũng không có gì đặc biệt, dù sao đạo thống của hai người quá khác xa nhau nên cũng không trao đổi tâm đắc được gì nhiều.

So với Quan Mộng Hân thì Khương Hy cảm thấy Viên Huyền còn kiêu ngạo quá, mặc dù không thể hiện ra nhưng cách hắn nói chuyện lại mang một cỗ ngạo ý đề cao bản thân không ít.

Quan Mộng Hân cũng thuộc nhất mạch của Phật Môn, nàng chưa xuất gia nhưng ngữ điệu của nàng lại mang vẻ trung lập hơn, không đề cao mình nhưng cũng không hạ thấp hay đề cao đối phương.

Biểu hiện của nàng ít ra còn giống người xuất gia hơn Viên Huyền.

Khương Hy không có ấn tượng xấu với Viên Huyền nhưng cũng chẳng nhìn ra chút ấn tượng tốt nào, vì vậy hắn cũng chỉ đối đãi theo kiểu người qua đường thôi.

Viên Huyền thi thoảng cũng cố tình muốn đào sâu tìm hiểu Thiên Nguyệt Tông là cỗ thế lực như thế nào nhưng Khương Hy lại che giấu rất kỹ nên đến tận khi trời tối, hắn cũng chẳng thu lại được bất kỳ thứ gì cả.

Cuối cùng, song phương liền mỉm cười cáo biệt nhau.

...

Qua ngày hôm sau.

Khương Hy vẫn ngồi lại một chỗ này, tiếp tục gọi một bình trà Vân Phương, nhưng hôm nay hắn lại gọi thêm một bình trà Minh Hà mát lạnh.

Bởi hôm nay hắn có hẹn.

So với hôm qua, hôm nay số lượng người đến quán trà này cũng đông hơn một chút, từ bốn đại môn phái đã trở thành Thập Đại Chính Phái. Mỗi môn phái đều đặn cử ra một ít người đến đây uống trà.

Hoặc nói đúng hơn là cố tình giám thị hắn.

Tin tức hắn đến Nguyệt Lôi Thành có lẽ đã được các đại tông môn để ý đến, cử người đến giám thị cũng không phải chuyện lạ gì.

Thực lực của hắn rõ ràng như ban ngày, các thiên kiêu Bắc Nguyên còn phải cẩn thận đối đãi hắn thì không lý nào các đại thế lực khác không để ý gì được.

Thế cục của Thượng Dao Thiên Trì bây giờ còn phải nhìn vào việc hắn sẽ xuất thủ như thế nào ở trong đó, trong trường hợp tệ nhất, một trong số Thập Đại Chính Phái sẽ mất vị trí tốt.

Khương Hy đã đoán trước được chuyện này nên cũng không có gì ngạc nhiên cả.

Chỉ là hắn không quen được nổi tiếng một cách công khai như thế này, bây giờ hắn cũng hiểu được một chút cảm thụ của các thiên kiêu, ngày ngày được người người nhìn như thế này cũng là một dạng áp lực.

Áp lực khiến bản thân phải luôn luôn mạnh hơn.

Khương Hy không phải người mới lớn, cũng không phải một người sống ba mươi lăm năm bình thường.

Thời gian sống của hắn có hơn ngàn năm, trải đời cũng rất nhiều, vì vậy không thể tiếp nhận được loại cảm thụ thượng vị này của thiên kiêu.

Ở bề ngoài, hắn đích xác là một thiên tài hiếm có nhưng bên trong, hắn cũng chỉ là một người bình thường có tích luỹ cao hơn mà thôi.

Giữa lúc này, một thanh âm lãnh đạm bất ngờ vang lên:

“Ngươi đang suy nghĩ gì vậy?”.

Khương Hy nghe vậy liền quay sang, khóe miệng khẽ cong lên có chút dụ hoặc nói ra:

“Ngươi đến trễ”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.