Huyền Lục

Chương 431: Song đạo hợp nhất, độ Đạo kiếp




Khương Hy cẩn thận điều chuyển nhân tức cùng Sắc Dục Khí tạo thành hai vòng đối lưu hòa trộn với nhau, nhìn qua không khác gì một cơn lốc thu nhỏ.

Nhờ vào cơn ‘đói khát’ tột độ của nhân tức nên quá trình dung hợp này thuận lợi hơn bao giờ hết, nhưng Khương Hy sẽ không vì thế mà vội vui mừng.

Hắn chưa từng đạt đến tình trạng hợp nhất bao giờ nên sẽ không biết được chuyện gì sẽ xảy ra, trước đây hắn từng thử dung hợp nhiều lần nhưng đều thất bại nửa đường.

Bây giờ mắt thấy có thể thành công nhưng nội tâm vẫn có chút chập trùng lo lắng. Mặc dù trực giác của hắn không cho thấy điềm xấu gì nhưng lo lắng vẫn cứ là lo lắng.

Chỉ có điều, điềm xấu cũng không thực sự xảy ra.

Khoảng độ một canh giờ sau.

Nhân tức cùng Sắc Dục Khí dung hợp với nhau tương đối hòa thuận, hiện nay đối diện với Khương Hy là một khối pháp lực hồng quang khổng lồ vô cùng cô đặc.

Nhân tức vốn có màu trắng nhưng sau khi bị ‘nhiễm bẩn’ thì sắc màu của chúng đã có hơi ngả sang màu đỏ hồng. Sắc Dục Khí lại càng là thuần đỏ hồng nên khi dung hợp lại, pháp lực tổng thể của Khương Hy đương nhiên sẽ mang màu sắc này.

Quá trình dung hợp trên thực tế có hơi tốn linh thức một chút nhưng chung quy lại vẫn không gặp chút khó khăn nào.

Bản thân Khương Hy cũng cảm thấy có lẽ hắn đã quá cẩn thận rồi, lo trước lo sau nên gặp phải chuyện gì cũng đắn đo quá kỹ lưỡng, từ đó bỏ qua không biết bao nhiêu cơ hội.

Có lẽ về sau vạn sự hẳn là cần một chữ ‘liều’.

Khương Hy thở nhẹ ra một hơi, sau đó hắn nhìn vào khối pháp lực hồng quang khổng lồ kia một chút rồi nhanh chóng điều chỉnh bản thân đến trạng thái ổn định nhất để chuẩn bị độ kiếp.

Đệ tam nạn - Đạo kiếp đối với hắn tính ra không quá khó khăn để độ nhưng kiếp nạn chung quy lại vẫn là kiếp nạn, hắn không thể liều lĩnh không chuẩn bị được.

Vạn sự cần chữ ‘liều’ nhưng không thể thiếu ‘cẩn thận’.

Người ta thường nói giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời, tâm tính của một người vốn không cố định nhưng một khi đã thành hình thì rất khó để thay đổi.

Khương Hy cẩn thận đã quen, nay bảo hắn bỏ cơ hồ là không được, đây không phải thói quen mà đã thiên về thứ gọi là bản chất.

Hắn nhiều lắm cũng chỉ có thể nhường bản thân mình một chút để chữ ‘liều’ có thể xuất hiện rồi từ tốn làm quen.

Lại qua tiếp nửa canh giờ, linh thức của Khương Hy đã đạt đến trạng thái sung mãn, hắn lập tức điều chuyển linh thức của bản thân thành hàng vạn sợi tơ mỏng bao bọc lấy khối pháp lực hồng quang kia.

Sau đó, hàng vạn sợi tơ này nhanh chóng kéo khối quang đầu đó nhập thể Khương Hy. Dung hợp pháp lực cùng nhân tức chung quy lại chỉ là bước đầu tiên, chỉ có khi hợp nhất khối pháp lực đã dung hợp này cùng với thân thể thì mới chân chính hợp nhất đại đạo.

Quá trình kéo pháp lực về thân thể này đã được hắn thực hiện tương đối nhiều lần trong quá khứ, nhìn qua có vẻ đơn giản nhưng thực chất lại hung hiểm vô cùng, huống hồ hiện tại đây còn đang độ Đạo kiếp.

Một cỗ uy áp vô hình bất ngờ buông lên đầu Khương Hy, khí vận trên người hắn như gặp phải uy hiếp thì lập tức xuất hiện hóa thành ánh hoàng kim bao phủ lên người để thủ hộ bản thân hắn.

Cỗ uy áp bất ngờ này chính là Đạo kiếp, nó buông lên đầu nhưng vẫn chưa ập xuống bởi thời khắc nó ập xuống, Khương Hy sẽ chết không nghi ngờ.

Cảm giác hiện tại giống như là hắn đang làm việc nhưng sau đầu luôn luôn kề một thanh đao lạnh ngắt của đao phủ vậy, chỉ cần sơ sẩy một chút thôi là vạn kiếp bất phục ngay.

Hai bên thái dương hắn dần dần đổ ra không ít mồ hôi, khối pháp lực hồng quang đó theo sự dẫn dắt của linh thức đang dần dần nhập vào thể nội rồi dựng lại các tòa Linh Kiều.

Nhân tức được lôi ra ngoài để dung hợp với pháp lực tự nhiên sẽ không còn tồn tại cái gì gọi là ‘Linh Kiều’ nữa. Tu vi của Khương Hy bây giờ đã rơi xuống bán bộ Trúc Cơ cảnh nhưng hắn cũng không lo lắng.

Bởi chỉ cần pháp lực quy vị, tu vi của hắn sẽ lập tức trở lại.

Pháp lực nhập thể ngay tức khắc liền theo lộ tuyến vận công của Tam Dục đi khắp cơ thể rồi dần dần ngưng tụ lại các tòa Linh Kiều như trước.

Không đến một canh giờ, toàn bộ mười tòa Linh Kiều đỏ hồng đã được dựng lên trong thể nội, khí tức dụ hoặc cùng uy nghiêm tỏa ra không ngừng.

Tu vi của Khương Hy theo đó cũng dần ổn định tại Trúc Cơ cảnh sơ kỳ Hợp Nhất Kiều.

Tiếp theo, hai tòa Linh Kiều đầu tiên lần lượt dung hợp với nhau để tiến vào Hợp Nhị Kiều, kế tiếp đó, các tòa Linh kiều lại tiếp tục dung hợp lại khôi phục tu vi.

Từ Hợp Nhị Kiều, Khương Hy nhanh chóng bước vào Hợp Thất Kiều chỉ trong vòng ba mươi phút nhưng cũng cùng lúc đó, cỗ uy áp vô hình kia đã dần dần ép sát xuống đầu hắn.

Sắc mặt hắn theo đó cũng tái nhợt đi không ít, hai bên thái dương cùng nửa thân trên đã thấm đẫm rất nhiều mồ hôi.

Xem như hiện tại hắn đang trầm mình dưới lòng hồ linh tuyền thì cũng không ngăn được mồ hôi chảy ra, như vậy cũng đủ hiểu quá trình này cần sự tập trung cùng hao tổn sức lực kinh khủng đến bực nào.

Lại qua tiếp ba mươi phút, Khương Hy nhanh chóng vào lại Trúc Cơ cảnh hậu kỳ Hợp Bát Kiều. Khối pháp lực hồng quang giữa không trung bây giờ đã toàn vẹn nhập vào thể nội hắn, tòa Linh Kiều thứ chín đã bắt đầu lôi kéo tòa Hợp Kiều kia lại để dung hợp.

Từng hư ảnh bàn tay đỏ hồng được vươn ra từ tòa Hợp Kiều như muốn kéo tòa Linh Kiều thứ chín lại cùng với mình, khí tức của bọn chúng hòa hợp với nhau rất dị thường, vừa lạ nhưng cũng vừa quen.

Lạ ở chỗ trước đây pháp lực của Khương Hy không dùng để dựng Linh Kiều, còn quen là nhân tức đang dần quy vị trở về.

Bây giờ cả hai cỗ khí tức này đã hợp nhất lại với nhau nên bước đầu sẽ có đôi chút lạ lẫm nhưng tin tưởng bế quan vài ngày sẽ quen thuộc thôi.

Mồ hôi của hắn đổ ra mỗi lúc một nhiều, thiên địa linh khí trong hồ linh tuyền cũng dần dần nhập thể để trợ giúp hắn khôi phục sức lực.

Đồng thời, khoảng cách giữa tòa Hợp Kiều cùng tòa Linh Kiều thứ chín đã gần sát lại với nhau, tựa hồ chỉ còn cách nhau một chút nữa thôi.

Hai tòa Linh Kiều này hiển hóa ra hư ảnh của hai người khổng lồ vươn tay về phía nhau như muốn nắm lấy.

Không đến mười phút sau, từng tiếng động ầm ầm dần vang lên bên trong thể nội Khương Hy, tòa Linh Kiều thứ chín đã thành công hợp nhất.

Khí tức của hắn cũng trực tiếp bay vọt đến đỉnh phong, tu vi Trúc Cơ cảnh hậu kỳ Hợp Cửu Kiều chính thức trở lại.

Cỗ uy áp vô hình trên đầu theo đó liền biến mất không còn tăm hơi, khí vận hoàng kim bao phủ lấy hắn cũng ẩn mình lại vào hư không huyền bí.

Khương Hy thấy thế liền nhanh chóng sử dụng Vọng Khí Thuật để xem xét trên đầu mình, khóe miệng hắn bất giác cong lên đầy vui vẻ.

Bởi hắn thấy được hai đốm lửa đỏ hồng.

Điều này cũng chứng tỏ hắn đã thành công độ qua đệ tam nạn - Đạo kiếp.

Bất quá hắn sẽ không vì thế mà đình chỉ bản thân lại, hắn muốn nhân thế dung hợp này đề thăng tu vi của mình một chút, tiến càng gần lại với đỉnh phong cảnh của Trúc Cơ.

Nếu tận dụng tốt cơ hội tại Thượng Dao Thiên Trì, hắn cũng không phải không có cách đột phá Trúc Cơ cảnh đỉnh phong Hợp Thập Kiều, chỉ cần có thể bước vào, hắn chân chính có được tự tin đánh ngang hàng với Quỳ Liên một trận.

Đến tận bây giờ, hắn vẫn chưa lần nào tự tin khi đối diện với nàng cả, nàng quá mạnh, hắn có thể bảo toàn mạng sống của bản thân nhưng để tận hứng đánh với nàng thì vô pháp.

Khương Hy không quá quan trọng chênh lệch tiểu cảnh khi đấu với người khác nhưng khi đấu với Quỳ Liên, chỉ cần nhỏ hơn một tiểu cảnh thôi là hắn đã cảm thấy ăn không nổi nàng rồi.

Nghĩ đến đó, hắn liền thở dài ra một hơi, nội tâm cũng có chút hơi có lỗi với nàng vì dạo thời gian trước đã ngủ qua với các cô nương của Vạn Xuân Lâu không ít lần.

Quỳ Liên muốn hắn làm đạo lữ của nàng nhưng ngữ khí của nàng giả giả thật thật nên hắn cũng vô pháp xác định được.

Chuyện gì hắn cũng có thể nhìn ra nhưng riêng tình cảm thì lại mờ mịt không ít.

Khương Hy chỉ mới ngủ với Quỳ Liên một lần nhưng đó là một lần nhớ mãi không quên, chưa kể bản năng dục vọng của nàng cũng chỉ hướng mỗi hắn nên tâm tình của hắn cũng có chút chập chờn.

Nếu dùng hình ảnh để so sánh thì hắn lại có chút lén lút sau lưng nương tử đi ăn vụng vậy.

Giữa lúc này, đột nhiên hắn vội vàng trồi lên mặt nước rồi dùng tay tự tát vào mặt mình mấy cái, ra tay rất nặng, tát cũng cực kỳ hung hăng.

Đến mức lớp dịch dung trên mặt cũng bị rách đi không ít.

Hắn thở dốc một hơi rồi lẩm bẩm:

“Xém chút nữa tự gọi ra tình kiếp rồi”.

Nếu bảo thú thật với lòng mình, Khương Hy đích xác sinh tình với Quỳ Liên nhưng trước mắt, hắn sẽ chôn đoạn tình cảm này ở sâu trong lòng, trước mắt phải một lòng hướng đạo đã.

Tình cảm đã sinh, hắn chỉ cần cố chấp với nàng một chút thôi là tình kiếp sẽ đến. Khương Hy biết dục vọng xác thịt của nàng nhưng hắn không rõ tình cảm của nàng ra sao.

Dù gì nàng cũng không bị ảnh hưởng bởi Nho đạo nên không có chuyện chung thân chung tình được. Trong suy nghĩ của Khương Hy, nàng có thể ngủ với hắn nhưng về sau chưa chắc đã yêu hắn đâu.

Bây giờ hắn gọi ra tình kiếp chẳng khác gì tạo cho bản thân một chướng ngại, đồng thời cũng tạo cho nàng một chướng ngại.

Đến lúc đó có khi chính bản thân nàng sẽ lại vượt địa giới đến đây chém rụng hắn cũng nên.

Người khác có thể không có lá gan đó nhưng Quỳ Liên sẽ làm.

Khương Hy bất giác đưa tay lên sờ vào vết sẹo ở vùng bụng dưới bên trái, khóe miệng khẽ cong lên có chút hơi cười khổ.

Nàng xác thực có gan chém hắn thật đấy.

...

...

Theo như dự định, Khương Hy tiếp tục nán lại tại hồ linh tuyền để tiếp tục tu luyện cùng củng cố lại đại đạo của bản thân.

Nhân Dục đạo đã thành nên bây giờ hắn không còn khái niệm nhân tức nữa, vì vậy cần phải làm quen một chút.

Về phần Phù đạo thì Khương Hy cũng không cần lo lắng, đoạn thời gian trước hắn theo học với Minh Kính trưởng lão cũng đã có luyện tập sử dụng Sắc Dục Khí để họa phù rồi.

Mặc dù tác dụng sinh ra không quá lớn nhưng đó là một bước luyện tập để hắn có thể sử dụng sau khi dung hợp thành công.

Khí tức của Khương Hy bây giờ nếu gọi là thuần dụ hoặc thì không đến bởi bản thân hắn còn mang theo một cỗ uy nghiêm khiến người khác tôn kính.

Nói đúng hơn là khiến người khác tôn kính rồi nảy sinh dục vọng chiếm đoạt, đại loại là thế.

Khương Hy không chắc đây là chuyện tốt hay xấu nhưng chí ít Nhân đạo cùng Dục đạo đã hợp nhất lại với nhau, con đường của hắn đi bây giờ sẽ thuận lợi hơn trước nhiều lần.

Về phần chiến lực, hắn không nghĩ bây giờ mình mạnh như trước nữa mà đã mạnh hơn rất nhiều lần, còn về phần giới hạn thì bản thân hắn cũng không biết.

Có lẽ là siêu việt Kết Đan cảnh nhưng vẫn dưới Kim Đan cảnh đi.

Mười ngày sau, cánh cửa phòng tắm được mở ra, Khương Hy xuất quan.

Lưu Tam đã đứng đợi ở đây được hai ngày trời, ngay khi thấy hắn xuất quan, cảm nhận được trên người một cỗ uy nghiêm khó phạm thì thần sắc của Lưu Tam có chút vui mừng nói ra:

“Chúc mừng công tử đại công cáo thành”.

Khương Hy nhìn qua Lưu Tam một chút rồi mỉm cười, một nụ cười nhẹ nhưng lại thu hút không ngờ, hắn từ tốn đáp lại:

“Là hôm nay nhỉ?”.

“Vâng, là hôm nay”, Lưu Tam ôm quyền nói.

Hôm nay là ngày cuối cùng Khương Hy được ở lại trạch viện này, hoặc nói đúng hơn là ngày cuối cùng hắn ở lại Hoàng Thành.

Thời hạn năm năm đã kết thúc, Khương Hy cũng phải đi thôi.

Suy nghĩ một chút, hắn lấy một cái giới chỉ ném cho Lưu Tam rồi truyền âm:

“Trong đây chứa đựng tài nguyên tu luyện, công pháp cùng chiến kỹ, ngươi dựa theo đó rồi tu hành cho tốt”.

Nghe vậy, Lưu Tam liền vui mừng quỳ gối thành kính khấu lạy rồi truyền âm:

“Đa tạ công tử đã ban thưởng”.

Hắn là người thông minh, tự nhiên hiểu được trong giới chỉ này chứa không ít thứ không nên nói ra ngoài, nếu không công tử nhà hắn đã không truyền âm.

Khương Hy thấy Lưu Tam truyền âm lại không do dự như vậy liền âm thầm gật đầu, xem ra không có hắn thì Lưu Tam vẫn có thể an ổn ẩn nấp tại Hoàng Thành được.

Khóe miệng hắn mỉm cười rồi ngẩng đầu lên nhìn về phương nam, ánh mắt cố định vào một chỗ trong vùng hư không không dời một chút.

“Đông Vực... Ta về rồi đây”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.