Huyền Lục

Chương 420: Trốn tìm




Yến hội thế gia nhìn như hoành tráng nhưng thực chất cũng chỉ diễn ra trong ba ngày, ngày đầu dùng lôi đài chiến cùng phân bảng chiến để tìm ra mười thượng thế gia mạnh nhất, ngày thứ hai là phân bậc giữa thượng thế gia, còn ngày cuối cùng là phân bậc trung và hạ thế gia.

Yến hội này đại khái cũng chỉ hào hứng ở hai ngày đầu là hết, ngày cuối cùng chung quy lại cũng chỉ có nội bộ thế gia quan tâm thôi, khán giả không để ý đến mấy.

Khương Hy cũng nhận được tin báo, bất quá dự đoán lần này cua hắn có đôi chút hơi bị lệch, Khổng gia không đứng đầu mà chỉ đứng thứ hai.

Còn về thế gia đứng đầu thì vẫn là đệ nhất thế gia Kim Đan tại Đại Tinh từ đó đến giờ - Mộ gia.

Khổng gia tuy cử ra ba tu sĩ Trúc Cơ cảnh đỉnh phong nhưng đồng dạng, Mộ gia cũng cử ra ba tu sĩ như vậy, chưa kể nội tình của Mộ gia còn sâu hơn Khổng gia nên cuối cùng may mắn thắng được một chiêu.

Khổng gia không thành đệ nhất thế gia nhưng từ đây cũng được xem như bắt đầu quật khởi. Lượng tài nguyên đệ nhị thế gia được hưởng cực kỳ nhiều, tin tưởng trong năm mươi năm sẽ đề thăng nội tình của gia tộc.

Nước lên thuyền lên, Khổng gia nhận được không ít lời giao hảo từ các thượng thế gia khác, địa vị càng ngày càng lên cao.

Đương nhiên, để nhận được đặc ân này thì Khổng gia cũng không phải yếu, nghe bảo tu vi của Khổng gia lão tổ cũng đã âm thầm đạt đến Kim Đan cảnh đỉnh phong rồi.

Chuyện này được chính Vũ Nhạc xác nhận nên Khương Hy cũng không suy nghĩ gì thêm, yến hội thế gia lần này cũng xem như xong.

Yến hội kết thúc, người quan chiến cũng dần dần rút đi khỏi Hoàng Thành, đồng dạng đội ngũ chính phái cũng thế.

Về phần Khương Hy, hắn lựa chọn rời đi sớm hơn một ngày với lý do đường về Đại Nguyệt xa xôi. Vũ Nhạc cũng không giữ hắn lại làm gì, chỉ có điều Kế Trường Minh có chút hơi lưu luyến.

Tên này sau bữa ăn lẩu lần trước đâm ra có chút nghiện ăn thịt, thành thử ngày nào cũng cùng hắn đi thực điếm ăn uống thỏa thích.

Khương Hy tu luyện Dục đạo nên chuyện ăn uống thoải mái này đối với hắn không ảnh hưởng gì nhưng Kế Trường Minh thì khác.

Hắn vốn là người tu hành Đạo Môn chính thống nên tốt nhất là không được sa vào cám dỗ hồng trần. Nhỡ đâu một lần lầm lỡ khiến con đường tu đạo của hắn bị chậm trễ thì không biết Vệ Khắc Nguyên có tự thân tới cửa tìm Khương Hy tính sổ không nữa.

Bất quá Khương Hy lo hơi thừa bởi Kế Trường Minh thật sự chẳng bị ảnh hưởng gì cả, tên này thuần túy cũng chỉ muốn ăn để rèn đạo tâm thôi.

Đạo tâm của hắn rất vững, một lòng truy cầu cường đại của hắn cũng rất mạnh nên chuyện ăn uống dù có quan trọng thì cũng chỉ là một phần rất thứ yếu không đáng kể.

Kế Trường Minh đã không bị ảnh hưởng thì tự nhiên Khương Hy cũng không cần phải lo tới lo lui làm gì.

Trong ngắn ngủi mấy ngày, bọn hắn cơ hồ đã đi ăn sạch toàn bộ các thực điếm nổi danh trong Hoàng Thành, đương nhiên người ăn chủ yếu là Kế Trường Minh.

Khẩu vị của Khương Hy quá cao nên hắn hầu hết chỉ ăn lẩu thôi, thi thoảng nhàm chán hắn cũng mua một chút thịt về nướng lên ăn.

Từ đó dẫn đến không ít sự chú ý của đám người Mộc Hoa Cương.

Quan Mộng Hân cũng giống như Kế Trường Minh, nàng chưa từng ăn thịt bao giờ nên miếng thịt nướng ngày hôm đó là món thịt đầu tiên nàng ăn.

Địa Cung cùng Thần Điện không kiêng cữ thịt cá nên Mộc Hoa Cương cùng Vu Chúc Lan ăn rất hùng hổ. Kế Trường Minh đã sớm quen miệng rồi nên được thế làm tới không kiêng nể ai.

Nếu Khương Hy nhớ không lầm thì ngày hôm đó bọn hắn ăn hết phải gần hai con Ngưu Yêu.

Bọn hắn đều là tu sĩ Trúc Cơ cảnh hậu kỳ nên khả năng hấp thụ của bọn hắn cực kỳ kinh khủng, ngần ấy thịt chung quy lại là đã tiết chế lắm rồi.

...

Tại trước cửa trạch viện, Kế Trường Minh thở ra một hơi, ánh mắt lộ vẻ có chút tiếc nuối nói ra:

“Ngươi không định ở lại thêm một ngày sao?”.

Khương Hy lắc đầu cười nói ra:

“Ta đã nói rồi, đường về Đại Nguyệt rất xa, ta cũng nên về sớm”.

Kế Trường Minh gật đầu đáp lại:

“Đã vậy ta cũng không cản nữa, hẹn gặp ngươi tại Thượng Dao Thiên Trì”.

Khương Hy mỉm cười gật đầu, sau đó hắn quay sang hành lễ một chút với Vũ Nhạc. Vũ Nhạc cũng gật nhẹ đầu xem như lời từ biệt.

Tiếp theo, Khương Hy quay người bước ra một bước, thân ảnh của hắn liền tiêu thất đi không còn mất dạng.

Kế Trường Minh đã từng nhìn thấy môn thân pháp này rồi nhưng nhìn lại vẫn cực kỳ rung động, hắn không cách nào có thể bắt kịp được tốc độ kinh khủng này.

Hắn quay sang hướng Vũ Nhạc nói ra:

“Sư huynh, ngươi biết môn thân pháp Vô Nhai sử dụng chứ?”.

Vũ Nhạc nhìn về hướng Khương Hy di chuyển, tốc độ di chuyển của hắn quá nhanh, hơn nữa lại cực độ ảo diệu nên không quá mấy phút, hắn đã vượt ra ngoài phạm vi linh thức của lão rồi.

Lão lắc đầu đáp lại:

“Không rõ, bất quá rất có môn đạo, chí ít ta không tìm ra được bất kỳ môn thân pháp nào ở tông môn có thể so được”.

“Lợi hại đến thế?”, Kế Trường Minh ngạc nhiên nói ra.

Kỳ thực, đoạn thời gian qua hắn có rất nhiều thời gian cùng cơ hội để hỏi Khương Hy về môn thân pháp này nhưng hắn vẫn nhịn được mà giữ lại trong lòng bởi đây là nội tình của Khương Hy.

Kế Trường Minh có dần dần thân thiết với Khương Hy thì cũng có những giới hạn hắn không được vượt qua, nếu không về sau, quan hệ giữa bọn hắn sẽ có chút ngượng ngùng.

Chỉ có điều hắn vẫn luôn tò mò về môn thân pháp này.

Luận về thân pháp, Cửu Tiêu Tông xác thực không thể nói vô địch, bởi Thiên Địa Độn Pháp của Cổ Linh Môn mới là môn chiến kỹ nhanh nhất trong thiên hạ, nhưng chí ít cũng xem như có chút chỗ đứng.

Vũ Nhạc tu luyện lâu hơn Kế Trường Minh rất nhiều, cho nên không có chuyện lão nhận định lầm được, môn thân pháp Khương Hy đang dùng xác thực vượt qua đại đa số thân pháp của Cửu Tiêu Tông.

Vũ Nhạc mỉm cười đáp lại:

“Xác thực rất lợi hại”.

Kế Trường Minh trầm mặc một hồi rồi nói ra:

“Vậy so với Cửu Tiêu Độn Pháp của sư phụ thì thế nào?”.

Nghe vậy, Vũ Nhạc liền đưa tay lên ho khụ khụ vài tiếng rồi lườm hắn nói:

“Sư đệ, Cửu Tiêu Độn Pháp là thân pháp tối đỉnh trong Cửu Tiêu Chân Quyết, ta vô pháp phán đoán được nên chỉ có thể so với các môn thân pháp bậc Kim Đan cảnh.

Riêng chuyện này ngươi nên hỏi đại trưởng lão thì đúng hơn”.

Kế Trường Minh đáp:

“Nhưng sư phụ không thấy Vô Nhai thi triển, ta có hỏi thì người cũng vô pháp so sánh”.

Vũ Nhạc: “...”

Vậy hỏi ta làm gì?

Sau đó, Vũ Nhạc liền lắc đầu không để ý hắn nữa, lão quay trở lại vào bên trong ban lệnh để các đệ tử chuẩn bị, ngày mai bọn hắn khởi hành trở về Cửu Tiêu Tông.

Mặc dù một chuyến này đối với đại đa số các đệ tử không thu lại được chỗ tốt gì nhưng chí ít, Kế Trường Minh đã đằm tính hơn lúc trước, lão cũng xem như hoàn thành nhiệm vụ Vệ Khắc Nguyên đã giao.

Kế Trường Minh không vội rời đi, ánh mắt của hắn vẫn nhìn thẳng về hướng Khương Hy đã đi một hồi rất lâu.

Không bao lâu sau, hắn thở nhẹ một hơi, khóe miệng khẽ cong lên, ánh mắt nổi lên một tia phong mang rồi nhẹ giọng nói:

“Lần sau ta sẽ đánh bại ngươi”.

...

...

Khương Hy rời đi đương nhiên là rời đi thật, hắn từ tốn ra ngoài cổng của Hoàng Thành rồi trả lại lệnh bài thân phận ‘Khương Vô Nhai’.

Sau đó liền tăng tốc độ cao nhất lên để đi về hướng nam, hướng đi hiển nhiên là Đại Nguyệt Hoàng Triều nhưng cũng không phải là đi đến đó thật.

Mục đích của hắn chính là dẫn mấy cái đuôi ở trong bóng tối ra bên ngoài.

Trước đó một, hai ngày, hắn đã cảm ứng được có tổng cộng mười hai tu sĩ Kết Đan cảnh đeo bám theo hắn, trong đó có một người đến từ Cửu Tiêu Tông, hai người đến từ Thần Điện.

Dù sao hai đại tông môn này sở hữu khí tức rất đặc thù, hắn liếc qua thôi cũng nhận ra được, còn những người còn lại hắn không đoán ra nhưng hẳn cũng đến từ đại tông môn khác.

Sự tồn tại của hắn khiến nhiều người tò mò nên cho người theo dõi cũng không phải chuyện gì lạ.

Đáng tiếc là các đại tông môn này đánh giá thấp giới hạn linh thức của hắn, hoặc nói đúng hơn là không ai nghĩ linh thức của hắn lại mạnh đến như vậy.

Khương Hy phát hiện ra bọn hắn mà không cần vận dụng đến sắc dục ý cảnh nhưng để phòng trừ, dọc đường này hắn cũng dùng sắc dục ý cảnh để xem thử có tu sĩ Kim Đan cảnh nào bám theo không.

Kết quả khiến hắn tương đối bất ngờ, có một người bám theo, nhưng hắn không biết là người nào.

Cho nên một đường này hắn tương đối phải cẩn thận rồi từ tốn lách qua từng tu sĩ Kết Đan cảnh một.

Thủy Đàm Ảo Cảnh của hắn đã vào đại thành chi cảnh cho nên nhất thời đánh lừa được tu sĩ Kết Đan cảnh cũng không khó, mối lo duy nhất của hắn là tu sĩ Kim Đan cảnh kia.

Lấy tu vi hiện tại của hắn, đánh bại tu sĩ Kim Đan cảnh là chuyện không thể, thậm chí trong trường hợp tệ hơn có thể dẫn ra những người khác mạnh hơn nữa.

Suy nghĩ một hồi, hắn liền vận Thần Hành Thiên Nhai Phù lên rồi gia tăng tốc độ của bản thân đến cực hạn rồi lao đi.

Những tu sĩ Kết Đan cảnh đang ẩn trong bóng tối thấy vậy liền giật mình.

Quá nhanh!

Tốc độ của bọn hắn không thấp nhưng so với Khương Hy lại chậm hơn không ít, rốt cuộc chuyện này là thế nào?

Trong chốc lát, toàn bộ mười hai người đều hiện hữu ra giữa không trung, dung mạo của tất cả đều được che chắn cẩn thận nên cũng chẳng mấy ai nhận ra được.

Coi như có người nhận ra thì cũng xem như không quen biết, dù gì hiện tại tất cả đều có chung một mục đích là theo dõi Khương Hy, thậm chí còn muốn tìm vị trí chính xác của sơn môn Thiên Nguyệt Tông ở đâu.

Mười hai người quay sang nhìn nhau một hồi rồi đồng loạt gật đầu hóa thành lưu quang đuổi theo.

Khương Hy di chuyển rất nhanh, đồng thời hắn cũng mượn Thủy Đàm Ảo Cảnh cùng Thiên Nguyệt Tàng Thiên Hạ để che giấu tung tích của mình.

Quá trình rượt đuổi này tương đối cam go, chỉ cần không cẩn thận một chút là sẽ bị phát hiện ra ngay.

Hắn không ngại cường công với mười hai tu sĩ Kết Đan cảnh, chỉ cần hắn nắm chắc thời cơ dựng được phù trận thì bao nhiêu Kết Đan cảnh đến hắn cũng không sợ.

Người duy nhất khiến hắn phải kiêng kỵ là tu sĩ Kim Đan cảnh đang ẩn mình trong bóng tối kia.

Khoảng một canh giờ sau, thân ảnh của Khương Hy xuất hiện ở giữa một rừng cây xung quanh hắn được bao phủ bởi một lớp sương trắng mờ mịt, trên đầu như có như không treo một vầng trăng sáng.

Hắn cẩn thận ẩn mình đằng sau một hốc cây rồi quan sát ra bên ngoài.

Không đến mấy hơi thở, lần lượt mười hai đạo lưu quang lướt qua ngay trước mắt rồi phóng thẳng về phía chân trời xa.

Khương Hy đợi thêm một, hai phút nữa liền rẽ hướng chạy sang một hướng khác, tốc độ vẫn được mở ra hết tốc lực.

Hắn đã thành công lừa được mười hai tu sĩ Kết Đan cảnh, thậm chí còn xém lừa được tu sĩ Kim Đan cảnh kia nhưng thời điểm hắn di chuyển, kẻ kia đã nhận ra nên đã đổi hướng để theo dõi hắn.

So với mười hai người kia thì tu sĩ Kim Đan cảnh này di chuyển rất thầm lặng, từ đầu đến cuối không hề có dấu hiệu hiện thân một chút nào.

Nếu không phải có sắc dục ý cảnh định vị thì Khương Hy cũng vô pháp tìm đến hắn.

Bất quá đối với tình huống này hắn cũng đã chuẩn bị từ trước, khóe miệng hắn liền vểnh lên đầy ma mãnh, tốc độ bạo tăng hướng thẳng đến Tinh Sơn Thành.

Tinh Sơn Thành nằm tại phía nam so với Hoàng Thành, khoảng cách vượt hơn ba trăm dặm nhưng tại nơi này, Khương Hy có lợi thế sân nhà.

Hắn đã quen với địa hình của Tinh Sơn Thành nên rất nhanh liền thành công lẻn vào bên trong, tu sĩ Kim Đan cảnh kia cũng ẩn mình đi vào theo.

Chỉ có điều thời điểm tiến vào Tinh Sơn Thành, linh thức của hắn lại không thể bám được vào Khương Hy, tung tích của Khương Hy cứ theo đó dần dần mờ nhạt đi.

Sắc mặt hắn liền có chút biến đổi theo hướng khó tin được, từ đầu đến cuối hắn đều sử dụng linh thức để truy tung nhưng bây giờ sao lại biến mất rồi?

Hắn không hiểu nhưng điều đó cũng không khiến hắn dao động.

Hắn từ tốn ẩn mình vào dòng người rồi cẩn thận tìm kiếm Khương Hy.

Trốn tìm đối với hắn cũng không phải trò chơi gì mới lạ cả.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.