Huyền Lục

Chương 341: Nguyên Anh đại tộc




Bước vào Trúc Cơ cảnh, Khương Hy tự nhiên không thể nào nói dối được, cho nên hắn liền phải liên tục suy tính ra một số câu dẫn để người khác tự suy nghĩ đến bối phận của hắn.

Tại Tinh Sơn Thành cũng thế mà tại Tinh Mộc Thành này cũng không ngoại lệ. Tinh Sơn Thành nằm trong cảnh nội của Đại Tinh Hoàng Triều, cho nên dùng cái danh của Cửu Tiêu Tông tự nhiên an toàn.

Nhưng Tinh Mộc Thành lại nằm ngay phụ cận địa bàn của Cửu Tiêu Tông, trong thành có không ít đệ tử Cửu Tiêu Tông qua lại, đây là còn chưa nói đến quán chủ của đạo quán cũng là cường giả từ Cửu Tiêu Tông đấy.

Lấy cấp bậc cường giả này một khi muốn tra thì Khương Hy có giả trang đệ tử chân truyền cũng sẽ bị lôi ra bên ngoài ánh sáng thôi.

Cho nên hắn không thể dùng cái thân phận kia.

Về phần Thư Viện thì bỏ đi, hai năm trước hắn vừa mới chơi Thư Viện một trận hiểu lầm không hết, bây giờ còn giở cái trò đó ra không sợ viện trưởng của phân viện chạy đến đây nhận thân sao?

Vì vậy, từ sau khi có Tuyết Lam làm chỗ dựa, Khương Hy liền dứt khoát tự dựng ra một gia tộc ‘Nguyên Anh cảnh’ ở sau lưng để hành tẩu tu chân giới.

Nguyên Anh cảnh thì bây giờ chưa có nhưng kiên nhẫn thêm năm mươi, bảy mươi năm nữa tự nhiên sẽ có, tính ra thì cũng không thể được xem là nói dối.

Vì đằng nào Tuyết Lam chẳng vào Nguyên Anh cảnh chứ, người nào không biết chứ Khương Hy chắc chắn cánh cửa Nguyên Anh đối với Tuyết Lam đã như ván đóng thành thuyền rồi.

...

Khương Hy mỉm cười đáp lại:

“Triều lão tiền bối nói đùa rồi, vãn bối sao dám so mình với người được”.

Triều gia lão tổ cười cười hòa ái không đáp, ngụ ý sao cũng được, không quan hệ, không ảnh hưởng đến thái độ của lão phu.

Một lát sau, Triều gia lão tổ điều chỉnh lại sắc mặt của mình rồi nghiêm túc nói ra:

“Vậy tiểu hữu có thể nói ra kiến giải của mình đối với tình huống của Nghiêm nhi được chứ?”.

Triều đại thiếu gia có tên gọi đầy đủ là Triều Chính Nghiêm, bất quá đây là lần đầu Khương Hy nghe được. Phần lớn thời gian hắn cũng chỉ nghe Triều gia chủ với Tường Viễn Trình gọi là ‘con trai ta’ hay ‘Triều thiếu gia’ mà thôi.

Khương Hy gật nhẹ đầu nói ra:

“Vãn bối xin hỏi, bình thường Triều công tử có hay túng dục quá độ không?”.

Vừa dứt lời, Triều gia chủ liền bị sặc nước trà mà ho liên hồi, hiển nhiên không cần câu trả lời cũng biết là có rồi. Bất quá Triều gia lão tổ cũng không quá rõ chuyện này lắm, lão hướng Triều gia chủ nói ra:

“Là thật?”.

Cảm nhận được ánh mắt lạnh nhạt kia, Triều gia chủ liền nhịn không được mà co đầu rụt cổ lại, đằng sau lưng liền đổ một tầng mồ hôi không thôi, hắn liền có chút khẩn trương đáp lại:

“Vâng... đúng là có”.

Nghe vậy, Triều gia lão tổ liền hừ lạnh một tiếng, thanh âm như lôi âm vang vọng hết cả đại sảnh này. Tộc nhân Triều gia ngay lập tức liền đứng thẳng lưng lên, tâm tình lo sợ không ngừng.

Bọn hắn ai lại không hiểu được lão tổ đang nổi giận kia chứ.

Khương Hy cũng hiểu được vì sao lão giận, nếu Triều Chính Nghiêm thực sự có thiên phú cao đến mức để lão phải đi cầu tình những người khác thì chứng tỏ hắn có cơ hội nhìn cánh cửa Kim Đan cảnh.

Thường thức tu chân đã nói rõ, trước khi đột phá Kim Đan cảnh mà phá thân thì độ khó khi vượt kiếp sẽ khó hơn bình thường những ba thành.

Mà trong khi đó, cái ‘bình thường’ kia đã khiến không biết bao nhiêu tu sĩ Kết Đan cảnh chôn thân ngay tại chỗ rồi.

Triều gia lão tổ không tức giận mới là lạ. Bất quá lão sẽ không giương cái bộ mặt cùng tâm tình phẫn nộ đó mà đi nói chuyện với Khương Hy, lão nhanh chóng điều chỉnh lại tâm trạng của mình rồi nói ra:

“Ý của tiểu hữu là Nghiêm nhi túng dục là nguyên nhân chính sao?”.

Khương Hy lắc đầu đáp lại:

“Triều lão tiền bối, túng dục không phải nguyên nhân, bất quá lại là cầu nối cho căn nguyên của chuyện này. Nếu như người sử dụng linh thức của mình kiểm tra chi tiết ở... khu vực hạ bộ của Triều công tử thì sẽ phát hiện ra dị thường”.

Nghe vậy, Triều gia lão tổ liền cau mày lại rồi phóng linh thức về phía hậu viện để kiểm tra thử xem thế nào. Không bao lâu sau, sắc mặt của lão có chút âm trầm lại rồi nói:

“Nguyên lai là thế, nguyền chú tử vong, thật đủ ác độc”.

Khương Hy gật nhẹ đầu, căn nguyên của vấn đề chính là nguyền chú tử vong, hơn nữa nguyền chú này lại được đặt ẩn ngay bên trong hạ bộ của Triều Chính Nghiêm.

Mấy vị tu sĩ Kim Đan cảnh này có quét linh thức qua người của Triều Chính Nghiêm thì cũng sẽ không quá chú tâm đến mệnh môn của nam nhân làm gì, mấy lão quái vật còn không có biến thái đến mức đó.

Khi Khương Hy quét linh thức bình thường thì đúng là hắn cũng tránh cái chỗ đó ra vậy, loại hành động này cứ như là vô thức rồi nên trong nhất thời hắn cũng không để ý.

Bất quá dưới trạng thái của Chân Tự Phù thì hắn đã nhìn ra được, trên hạ bộ của Triều Chính Nghiêm có một loại tơ vô hình cực kỳ mảnh kéo dài vào trong hư không.

Do thực lực của hắn chưa đủ cho nên không thể làm được như Nhậm Trác Nhiên mà bao phủ Chân Tự Phù trên một khoảng diện tích rộng được. Nếu không chỉ cần lần theo sợi tơ đó thì đã sớm tìm ra thủ phạm là ai.

Đây là dấu hiệu cho thấy Triều Chính Nghiêm bị nguyền rủa, bị một tu sĩ khác cố tính đặt nguyền chú vào trong cơ thể.

Triều Chính Nghiêm dù sao cũng là thiên tài tu hành của Triều gia, tâm tính chí ít cũng không đến nỗi nát mà không phòng bị người ta đặt nguyền chú.

Bất quá hắn lại là một tên bại hoại, túng dục quá độ, cho nên chỉ cần âm thậm đặt nguyền chú ở nơi giao hợp là hắn liền dính bẫy ngay.

Nguyền chú nói thẳng ra là một chi của Phù đạo, chuyên dùng phù văn để tạo thành cấm chế nguyền ấn để âm người khác.

Nguyền chú cực kỳ cường đại, nếu dùng nó để đi giết người thì đảm bảo sẽ không để lại vết tích bất quá nếu nguyền chú bị phá giữa chừng thì người thi triển sẽ bị phản phệ lại ngay.

Nguyên chú có đẳng cấp càng cao thì phản phệ càng mạnh, mà nguyền chú tử vong không nghi ngờ gì hết chính là nguyền chú cấp cao nhất rồi.

Triều gia lão tổ nhìn Khương Hy một hồi rồi nói ra:

“Vô Nhai tiểu hữu, tiểu hữu đã nhìn ra được thì tất sẽ có cách giải quyết đi? Chỉ cần tiểu hữu giải quyết được chuyện này, Triều gia sẽ nợ tiểu hữu một nhân tình. Hơn nữa, lão phu sẽ để cháu trai của lão phu đề thăng phẩm chất pháp khí của đạo hữu.

Đương nhiên, lần đề thăng này cứ tính hết lên trên đầu lão phu”.

Nói thẳng ra, chính là miễn phí.

Có một lời hẹn chắc nịch này của Triều gia lão tổ thì Khương Hy dại gì không chấp nhận, hắn liền mỉm cười đáp lại:

“Đa tạ lão tiền bối”.

Sau đó, hắn liền lấy ra một cái trận bàn rồi từ đó rút ra một đạo phù cực kỳ chói mắt, đạo phù này chính là Phá Tự Phù, hơn nữa còn không phải là Phá Tự Phù bình thường.

Phá Tự Phù này giống với loại Khương Hy đã dùng trước đó để phá đại trận của Bắc Nguyên Vạn Dặm - Cương Nhu Phá Tự Phù.

Khương Hy cẩn thận đưa đạo phù này cho Triều gia chủ rồi nói:

“Triều gia chủ chỉ cần đẩy đạo Phá Tự Phù này về phía hạ thân của Triều công tử là được, chuyện về sau bản thân Phá Tự Phù sẽ tự lo liệu.

Sau khi Phá Tự Phù biến mất đi, Triều gia chủ nhớ phải bổ sung sinh khí cho Triều công tử càng nhiều càng tốt. Sau đó chỉ cần nghỉ ngơi một tháng là có thể hoạt động trở lại bình thường rồi”.

Tiếp nhận Phá Tự Phù này, ánh mắt của Triều gia chủ liền rung động không ngớt, hắn có thể cảm ứng được một luồng khí tức cực kỳ cường đại phát từ đạo phù này, cho nên hắn liền vui mừng không thôi.

Con trai của hắn được cứu rồi.

Hắn vội vàng ôm quyền khom người lại thành tâm đáp:

“Đa tạ Vô Nhai đại sư”.

Những người đứng sau cũng hành lễ không kém.

“Đa tạ Vô Nhai đại sư”.

...

Sau đó, Triều gia lão tổ liền phất tay đuổi đám người ra khỏi đại sảnh, chỉ giữ lại một mình Khương Hy.

Khương Hy cũng không rõ lắm tại sao lão lại giữ hắn lại nhưng ngụ ý có lẽ cũng là lôi kéo đi?

Triều gia lão tổ mỉm cười hiền hòa nói ra:

“Vô Nhai tiểu hữu, không biết tiểu hữu dự tính nán lại Tinh Mộc Thành trong bao lâu?”.

Khương Hy suy ngẫm một hồi rồi đáp:

“Bẩm tiền bối, nhiều nhất là một tháng, vãn bối còn có việc tại thân nên không thể nán lại Tinh Mộc Thành lâu được”.

Nghe xong, Triều gia lão tổ liền thở dài một hơi rồi cười nói:

“Thật đáng tiếc, lão phu còn muốn mời tiểu hữu làm một cái giao dịch phù lục đây”.

Khương Hy mỉm cười đáp lại:

“Vậy ra vãn bối vừa bỏ lỡ cơ hội rồi, bất quá vãn bối cũng thật không thể lưu lại lâu được, mong tiền bối không để ý”.

Triều gia lão tổ cười nói:

“Cũng không có gì, tiểu hữu vừa cứu Nghiêm nhi một cái mạng, đây chính là ân, về sau tiểu hữu có chuyện gì khó giải quyết tại Tinh Mộc Thành thì cứ liên hệ với Triều gia. Triều gia sẽ tận lực giúp đỡ”.

“Vậy thì vãn bối phải đa tạ lão tiền bối rồi”.

“Ha ha ha...”

Sau đó, Triều gia lão tổ cùng Khương Hy nói chuyện với nhau khá nhiều, chủ đề cũng rất phong phú. Đối với một số chuyện Triều gia lão tổ không kiến giải được thì Khương Hy cũng âm thầm đề điểm vài câu để lão hiểu ra.

Đồng thời ở một vài quan điểm trong chuyện tu hành thì hắn giả vờ không rõ một số chỗ để lão chỉ điểm. Nói chung một già một trẻ nói chuyện với nhau rất ăn ý.

Khi lão biết Khương Hy hiện còn đang thuê một cái động phủ của Triều gia để ở thì lão lại càng cao hứng không thôi. Lão còn tính trả lại tiền thuê cho hắn nhưng hắn lại từ chối, bảo rằng không muốn phiền hà Triều gia nhiều đến vậy.

Hành động của hắn rất khiêm tốn, hơn nữa nhờ có hiệu ứng của Sắc Dục Thể nên hắn rất nhanh lấy được thiện cảm từ lão.

Thi thoảng Triều gia lão tổ cũng sẽ cố tình hỏi một vài câu bóng gió liên quan đến hậu trường của hắn, hắn đương nhiên cũng bóng gió một vài câu đáp lại để lão tiếp tục não bố tiếp.

Bất quá để lão tự não bổ nhiều lần sẽ sinh ra nghi hoặc, cho nên Khương Hy liền đem vị ca ca tiện nghi Khương Tuyết Lam kia lên mặt bàn.

Nói không thì rất khó tin nhưng Khương Hy có tấm hắc lệnh của Mặc Hiên. Lấy thực lực hiện tại của hắn thì gần như chưa thể chủ động sử dụng tấm hắc lệnh này rồi, nhưng để câu thông thả ra khí tức thì hắn vẫn làm được.

Ngay khi Nguyên Anh Uy vừa thoát ra bên ngoài một chút, Triều gia lão tổ liền biến sắc ngay tại chỗ. Khương Hy liền nhờ vào đó mà biện hộ là người trong nhà liên lạc nên xin cáo lui trước.

Nguyên Anh Uy không khó để nhận ra, đối với một người sống trong tòa thành có Nguyên Anh cảnh tọa trấn như Triều gia lão tổ thì lão lại càng nhanh nhận ra.

Cho nên thái độ lúc đưa tiễn Khương Hy đi của lão lại không khác gì một vị lão gia gia hiền lành cả.

Thậm chí hành động của lão còn khiến người trong tộc hoảng sợ không thôi. Lão vậy mà lại tự tay đưa tiễn Khương Hy ra đến cổng.

Sau khi Khương Hy rời đi xong, lão liền nhanh chóng quay ngược trở lại vào trong, bộ dáng suy nghĩ âm trầm không thôi.

Mấy vị trưởng lão thấy vậy cũng không dám đi làm phiền, chỉ có lẳng lặng theo sau chờ đợi lệnh mà thôi.

Suy ngẫm một hồi, lão liền quay lưng lại đối với toàn bộ trưởng lão mà nói:

“Truyền lệnh của lão phu, toàn bộ trên dưới Triều gia nhất định phải chiếu cố thật tốt Vô Nhai tiểu hữu trong đoạn thời gian này. Người nào nào dám để cho hắn phật lòng, lão phu liền tính sổ với người đó. Nghe rõ chưa?”.

Mấy vị trưởng lão nghe vậy liền giật mình không thôi, từ khi vị Vô Nhai đại sư kia bước vào Triều phủ, thái độ của lão tổ nhà bọn hắn tựa hồ có chút không được đúng.

Nhưng đến cả khi vị đại sư đó rời đi rồi thì thái độ của lão tổ vẫn cứ như vậy. Bọn hắn cũng không phải kẻ ngu, cho nên trong lòng liền nhanh chóng hoài nghi đến thân phận của vị đại sư kia.

Còn bên ngoài thì vẫn một mực cung kính hành lễ đáp lại:

“Vâng, cẩn tuân theo ý chỉ của lão tổ”.

Truyền lệnh xong xuôi, Triều gia lão tổ liền lắc mình tiến sâu vào bên trong cấm địa gia tộc, miệng thi thoảng vẫn không ngừng lẩm bẩm:

“Thật sự là Nguyên Anh Uy”.

“Quả nhiên là Nguyên Anh đại tộc...”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.