Huyền Lục

Chương 216: Nụ cười thiếu đạo đức




Theo một lời này của hắn, một thân ảnh liền yên tĩnh mà hiện ra rồi bước lại gần hắn, bước chân phi thường nhẹ nhàng, đến một ngọn cỏ trên thảo nguyên cũng không phát ra tiếng động.

Người này mang trên mình một bộ hắc y từ đầu đến chân, trên mặt có đeo một tấm Ngân Diện có số hiệu đệ tứ như một tín hiệu nhận diện.

Nguyên lai là Ngân Diện sát thủ của Dạ Ma.

Tên Ngân Diện kia nhìn không ra biểu tình gì, hắn hướng Khương Hy mà nói:

“Làm sao ngươi phát hiện ra?”.

Khương Hy nhìn sang hắn một chút, ánh mắt liền chuyển thành một mảnh an tĩnh, nội tâm cô quạnh lại.

Tiếng xào xạc của mặt cỏ liền biến mất, thân ảnh Khương Hy liền dung nhập vào hư không mà biến mất.

Tên Ngân Diện kia thấy vậy liền giật mình, vội vàng rút pháp khí ra đối ứng, đồng thời bây giờ hắn cũng cảm thấy có gì đó không đúng rồi, động tác của hắn vậy mà lại không tạo ra bất kỳ thanh âm nào.

Rẹt!

Đột nhiên, thiên địa liền đảo lộn, trời thành đất, đất thành trời rồi luân phiên thay đổi cho nhau. Một đạo huyết hoa bắn ra, thủ cấp của tên Ngân Diện kia liền bay lên trời rồi lăn vài vòng trên mặt cỏ.

Thân hình kia liền bắn lên một cột máu ở cổ rồi ngã rạp ra đất, thân hình của Khương Hy liền rõ ràng dần rồi hiện ra.

Thanh âm một lần nữa lại trở lại.

Trên tay hắn hiện đang cầm hai thanh chủy thủ lấy màu đen tuyền làm chủ đạo, cán đen pha chút đỏ, lưỡi cũng đen.

Hai thanh chủy thủ này chính là tác phẩm của Lương Bình làm từ móng vuốt của Bạo Phong Hùng.

Một kiện đê giai trung phẩm pháp khí, tên là Song Hùng Nhai. Song là hai, Hùng trong Bạo Phong Hùng, còn Nhai trong Vô Nhai.

Sở dĩ Khương Hy yêu cầu làm Song Hùng Nhai là vì thời điểm đó Tinh Sơn Thành cơ hồ mất hết Phù sư, nếu Khương Hy dùng phù đạo để giết người thì chắc chắn sẽ dấy lên nghi ngờ.

Cho nên có cặp chủy thủ này liền tiện hơn đôi chút, chưa kể phẩm chất cũng không tồi. Có Song Hùng Nhai trong tay thì Khương Hy hiện nay cũng đã có chính thức ba kiện trung phẩm pháp khí rồi.

Thu lại Song Hùng Nhai vào giới chỉ, Khương Hy liền vận Cách Không Khiển Vật lên mà tháo tấm Ngân Diện đó xuống xem thử là ai, một gương mặt kinh hãi liền lộ diện ra, ánh mắt tựa như không thể tin nổi.

Vừa nhìn thấy, Khương Hy liền có chút hơi bất ngờ, không nghĩ đến thời gian ngắn như vậy mà có thể biểu hiện ra cảm xúc phong phú đến thế.

Xem qua một vài giây, kết quả hắn liền không có chút ấn tượng hết, người này có số hiệu trên Ngân Diện thì hẳn là sát thủ trực thuộc Tinh Sơn Thành.

Bất quá từ giờ hắn cũng rời đi rồi, chuyện của Tinh Sơn Thành tự nhiên có đám nhãn tuyến kia báo hiệu.

Sau đó, hắn liền lấy đi giới chỉ của tên Ngân Diện kia mà xem xét. Không ngờ tài phú của tên này cũng nhiều ra phết, không hổ danh là sát thủ Dạ Ma, toàn là người có tiền.

Thu thập xong hết, Khương Hy liền xóa đi dấu vết của mình rồi vận Nhân Gian Hành Tẩu lên mà đi.

Hắn rời đi được khoảng mười phút thì hai thân ảnh hắc y khác bất ngờ hiện ra, trên mặt cũng mang theo hai tấm Ngân Diện.

Bọn hắn nhìn thấy xác của tên kia thì giật mình không thôi, đồng thời cũng nhanh chóng kiểm tra xung quanh, xác nhận không có dấu vết của đấu pháp thì lại càng kinh thán hơn.

Như thế này không phải là... một chiêu miểu sát chứ?

Một tên khác cúi người xuống kiểm tra phần cổ của tên Ngân Diện kia một hồi rồi nói ra:

“Vết cắt rất bén, linh lực trong cơ thể còn chưa kịp điều động thì đã chết rồi”.

Tên còn lại nghe vậy liền nói ra:

“Lão tứ dù sao cũng là Trúc Cơ cảnh sơ kỳ đỉnh phong, vị Vô Nhai đại sư kia không lẽ mạnh đến thế?”.

“Dù sao đại sư cũng là người sống sót từ trận liệp sát yêu thú kia, thực lực tự nhiên không yếu được, lão tứ không chịu tìm hiểu nội tình đã ra tay, hắn chết cũng đáng”.

“Ài, trách hắn thôi. Thu thập một chút rồi trở về”.

“Ừ”.

...

...

Hai tên Ngân Diện khác xuất hiện, Khương Hy đương nhiên biết được, dù gì hắn cũng là sát thủ Dạ Ma, các loại thủ tục xử lý khi nhiệm vụ thất bại hắn nắm rõ chứ.

Lấy thực lực của hắn hiện tại, trừ khi tu sĩ Trúc Cơ cảnh đỉnh phong xuất hiện, còn không hắn cũng không ngại.

Bất quá lấy quy củ của Dạ Ma thì nhiều lắm cũng chỉ có thể phái tu sĩ Trúc Cơ cảnh hậu kỳ đến giết hắn mà thôi.

Lại nói, tại sao Khương Hy lại bị Dạ Ma truy đuổi?

Chuyện này kỳ thực cũng bình thường, hắn làm sát thủ không có nghĩa là nhận được kim bài miễn tử. Dù sao theo quy củ của Dạ Ma, thân phận của hắn vẫn còn là bí mật.

Chỉ cần ngoại giới có người treo thưởng cho thân phận thật của hắn thì vẫn có thể bị sát thủ săn đuổi như bình thường mà thôi.

Thân làm sát thủ thì có một chuyện phải luôn luôn khắc ghi trong đầu, đó là chỉ tin vào chính bản thân mình.

Người hôm nay là đồng sự của hắn ở Dạ Ma thì qua ngày hôm sau có khi lại chính là người đi ám sát hắn cũng nên.

Mặt khác, trên Ngân Bảng hiện nay cũng đã có tên hắn rồi, nhưng không phải là cái nhiệm vụ toàn Đại Lục truy quét kia.

Mà là một nhiệm vụ ‘ám sát Vô Nhai đại sư’.

Nhiệm vụ này mới ban bố cách đây vài tháng, khi đó Khương Hy đang lựa chọn nhiệm vụ thì vô tình phát hiện ra, khi đó hắn liền có chút giật mình không thôi.

Dưới đạo danh Vô Nhai này, Khương Hy không nghĩ là bản thân hắn lại có đắc tội qua người nào. Nghĩ kỹ lại thì e cũng chỉ có mỗi Tiêu gia mà thôi.

Trong một năm qua, Khương Hy cung cấp phù lục cho cả ba gia tộc Tần, Chu, Tiêu, đương nhiên số lượng phân bổ không thể nào đều đặn được rồi.

Trong cả ba thế gia, hắn không quá coi trọng Tiêu gia cho lắm, vô luận là thực lực hay nội tình, nhân mạch thì Tiêu gia hoàn toàn thua hẳn so với Tần gia cùng Chu gia.

Cho nên hắn có phần không đoái hoài lắm đến cái gia tộc này, cái nhiệm vụ ám sát đó hẳn là từ Tiêu gia mà ra đi.

Bất quá từ nay về sau cái nhiệm vụ này hẳn sẽ tiêu thất đi bởi hắn đã rời khỏi Tinh Sơn Thành rồi.

Trong nhiệm vụ đó có ghi giới hạn hoạt động tại Tinh Sơn Thành nên trừ khi Tiêu gia nâng giá để các sát thủ của thành khác xuất thủ, còn không thì nó chỉ có hiệu nghiệm ở nội thành mà thôi.

Theo dự tính của hắn, có lẽ Tiêu gia sẽ lựa chọn từ bỏ, dù sao hắn cũng đi rồi, nguồn cung phù lục của Tần gia cùng Chu gia cũng tiêu thất đi, cả ba đều rơi vào tình trạng thiếu hụt như nhau.

Tiêu gia tội gì mà phải bỏ ra một con số lớn chỉ để giết một người không còn ảnh hưởng gì đến hiện tại nữa chứ.

...

Di chuyển được một hồi, cước bộ của Khương Hy đột nhiên dừng lại, hắn vội vàng vận linh thức lên tiến vào bên trong túi linh thú

Một luồng quang mang đột nhiên bắn ra mà hiện thành tiểu Hoàng, toàn thân nó bây giờ đã ngập tràn trong một mảnh khí tức phi thường cao, dường như đã vô hạn tiếp cận đến Trúc Cơ cảnh rồi.

Thân hình của nó có chút bành trướng ra tựa hồ như sắp nổ, Khương Hy liền vội vận pháp lực lên tiến vào thể nội nó mà triệt tiêu đi mấy cỗ năng lượng dư thừa.

Cũng may Khương Hy thường xuyên nghiên cứu thân thể tiểu Hoàng nên hắn rất nhanh liền sử dụng pháp lực gia trì lên kinh mạch giúp nó.

Thân thể của tiểu Hoàng dần dần ổn định trở lại, bộ lông nó liền óng ánh vàng kim lên. Không bao lâu sau, mí mắt Khương Hy liền nhảy lên, ánh mắt hắn liền hiện lên một mảnh an tĩnh.

Thiên Địa Vô Thanh.

Hai mắt tiểu Hoàng liền mở ra mà há cái miệng nhỏ kêu một tiếng meo vang trời, bất quá thanh âm của nó không thể nào phát ra được.

Khí thế của tiểu Hoàng liền kéo thẳng từ cao giai yêu thú lên đỉnh giai yêu thú rồi mạnh mẽ tiến về phía trước.

Nhưng cho đến khi chạm đến cánh cửa Trúc Cơ cảnh thì khí thế của nó liền yếu lại mà tiêu thất đi.

Một cỗ yêu khí hùng hồn liền lan ra bên ngoài, tiểu Hoàng liền lắc lắc cái người của nó một chút, hàng loạt tạp chất liền theo bộ lông của nó mà chảy ra bên ngoài.

Khương Hy liền vận pháp lực lên mà giúp nó tẩy rửa một phen, một chiêu Thiên Địa Vô Thanh này liền triệt để thu về, trả lại thanh âm cho ngoại giới.

Tẩy rửa xong xuôi, tiểu Hoàng liền phi thân lên nhảy vào trong ngực hắn mà cọ cọ kêu vài tiếng meo meo.

Khương Hy liền mỉm cười đưa tay lên vuốt ve nó một vài cái, đồng thời cũng không quên kiểm tra nội tình.

Tiểu Hoàng quả thực đã đột phá lên đỉnh giai yêu thú, thậm chí gọi là bán bộ Trúc Cơ yêu thú cũng không sai.

Đây cũng chính là thành quả trong một năm liền tiêu hóa hết số huyết nhục của Bạo Phong Hùng kia.

Với lượng huyết nhục này, tiểu Hoàng đáng lý ra phải đột phá lên Trúc Cơ yêu thú mới đúng, bất quá nội tình của nó lại không đủ.

Theo tu chân thường thức thì tốc độ tu luyện của yêu thú sẽ chậm hơn so với nhân loại nhưng thọ nguyên lại dài hơn hẳn.

Tiểu Hoàng tu luyện sau hắn vài năm mà đã có thể tu luyện đến đỉnh giai yêu thú rồi thì phần nhiều phải nói là do nó có một chủ nhân tốt.

Phần lớn số linh thạch cùng huyết nhục yêu thú của Khương Hy đều là ném cho tiểu Hoàng hết, nó không đột phá nhanh mới là lạ.

Nhưng vì đột phá nhanh cho nên nội tình tích lũy của nó lại không đủ để đột phá lên Trúc Cơ yêu thú.

Thậm chí dưới góc nhìn của Khương Hy thì nguyên do chính là từ huyết mạch của giống loài.

Trong lịch sử của tu chân giới, Khương Hy chưa từng thấy hay nghe nói có loài yêu thú nào là chó hay mèo cả. Chuột thì có nhưng chó, mèo thì chưa bao giờ.

Mà yêu thú tấn thăng cấp bậc nhờ vào độ tinh thuần của huyết mạch. Tiểu Hoàng chỉ là huyết mạch của giống mèo bình thường mà thôi.

Mặc cho cái đuôi ngắn của nó tựa hồ có chút bẩm sinh của loài ra thì mèo vẫn là mèo, phàm huyết mạch vẫn là phàm huyết mạch.

Tiểu Hoàng muốn tấn cấp Trúc Cơ yêu thú thì trước tiên huyết mạch của nó phải đạt đến được một trình độ tinh thuần nhất định mới được.

Cách duy nhất hiện tại mà Khương Hy có thể nghĩ đến chính là nhận truyền thừa từ yêu thú thuộc họ hổ. Dù sao hổ cùng gần với mèo.

Bất quá cách này cũng không phải dễ, truyền thừa của yêu thú không phải rau cỏ dại ven đường muốn có ở đâu là có được.

Truyền thừa yêu thú tại Huyền Đô Đại Lục này hiện đang nằm ở tổ địa yêu thú - Vạn Thú Sơn Mạch.

Có cho Khương Hy thêm mười cái mạng, hắn cũng không dám đặt chân vào đó. So với Cực Tây huyền bí của Ma Đạo nhất mạch thì tổ địa yêu thú lại càng thần bí hơn, hắn chưa từng tiếp xúc qua bất kỳ cổ tịch nào có ghi chép đến Vạn Thú Sơn Mạch cả.

Đương nhiên cũng không phải không có cách khác để lấy truyền thừa, chỉ có điều tính may rủi có chút hơi cao.

Đó chính là bí cảnh.

Bí cảnh ở Huyền Đô có rất nhiều nhưng để có truyền thừa yêu thú thì Khương Hy chỉ có thể điểm mặt gọi tên được một vài cái mà thôi.

Mà bí cảnh gần nhất ở Bắc Nguyên chính là Bắc Nguyên Vạn Dặm.

Tính cả hai đời cộng lại, Khương Hy chưa bao giờ đi Bắc Nguyên Vạn Dặm bao giờ cả bởi hắn quá đen. Bắc Nguyên Vạn Dặm hiện thế rất tùy ý, hơn nữa cấm chế mỗi lần hiện thế lại hoàn toàn khác nhau.

Về cơ bản, đây là bí cảnh hành tung khó lường.

Hiện tại Khương Hy không có nhiều lựa chọn nên hắn chỉ có thể tiếp nhận hiện thực may rủi chờ đợi Bắc Nguyên Vạn Dặm mà thôi.

Vuốt vuốt tiểu Hoàng được một hồi, Khương Hy liền nghĩ nghĩ một chút rồi bế nó lên ngang mặt mà nói ra:

“Tiểu Hoàng, thi triển một chút chiêu thức cho ta xem nào”.

Tiểu Hoàng liền meo một tiếng đáp ứng. Sau đó nó liền nhảy khỏi tay Khương Hy rồi bung trảo vuốt ra mà chém ra một đạo tinh quang.

Một tiếng kiếm minh trong trẻo liền vang lên, kiếm quang liền hiện ra mà sát na sát mặt cỏ, xung quanh nó liền tỏa ra cương phong mà xoắn nát hết toàn bộ một mặt thảo nguyên.

Phần cỏ dư liền theo dư phong mà bay lượn ra xung quanh.

Thấy vậy, ánh mắt Khương Hy liền lướt qua một tia tinh quang, hắn nói ra:

“Tiểu Hoàng, làm lại lần nữa”.

Tiểu Hoàng meo một tiếng rồi lại tung một trảo, tràng cảnh tương tự lại diễn ra.

“Một lần nữa”.

“Meo”.

“Một lần nữa”.

“...”.

Khương Hy bắt tiểu Hoàng lặp đi lặp lại một chiêu thức nhiều lần liền, được một hồi nhất định, nó liền kêu lên một tiếng bất bình mà chém ra một đạo cương phong khủng khiếp.

Cương phong xuất hiện liền hóa thành kiếm khí mà thảo phạt hết một phiến thảo nguyên hai mươi mét trước mặt.

Thần sắc Khương Hy liền kinh hỉ không thôi, hắn liền bế tiểu Hoàng lên mà hôn tới tấp lên cái đầu nhỏ kia rồi vuốt vuốt nhiều lần.

Tiểu Hoàng thấy vậy liền đưa cái chân trước ra đẩy cằm hắn ra chỗ khác mà ghét bỏ. Bất quá Khương Hy không để ý.

Hắn không nghĩ đến chỗ huyết nhục Bạo Phong Hùng kia vậy mà lại có diệu dụng lớn đến thế. Tiểu Hoàng không chỉ đột phá lên bán bộ Trúc Cơ mà còn ‘học lỏm’ được truyền thừa Cương Phong Hộ Thể nữa.

Vậy ra đó chính là nguyên nhân tiểu Hoàng có thể bước vào bán bộ chi cảnh.

Đương nhiên tiểu Hoàng không thể nào tiếp nhận hoàn mỹ truyền thừa như Bạo Phong Hùng rồi nhưng có thể tự nhiên thi triển cương phong kiếm khí thì hoàn toàn dư sức.

Nghĩ đến đó, ánh mắt Khương Hy liền nồng đậm tinh quang mà nhìn lấy tiểu Hoàng, hắn thật nhịn không được mà mổ xẻ ra xem bên trong nó rốt cuộc có cái gì mà có thể tiêu hóa được huyết mạch của Bạo Phong Hùng đây.

Dần dần, khóe miệng hắn dần cong lên mà có hơi chút xu hướng... thiếu đạo đức.

Tiểu Hoàng thấy vậy liền có hơi biến sắc, đôi mắt kia liền nhìn hắn có hơi e ngại không thôi.

Chủ nhân lại muốn làm gì nữa rồi?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.