Huyền Lục

Chương 133: Đột kích lúc nửa đêm (2)




Tiếng vó ngựa vàng khắp nơi, thổ phỉ Hắc Hùng Trại dần dần theo lộ tuyến định sẵn mà thối lui.

Cơn mưa Hóa Vũ Phù vẫn không dứt, ngược lại càng ngày càng trút mạnh hơn. Khương Hy lấy Hắc Trúc Bút ra mà bắt đầu họa.

Từng giọt mưa theo sự biến đổi của phù văn mà dần dần bị đông cứng lại.

“Băng Hóa Phù”

Hóa Vũ Băng Hóa song phù hợp nhất, vô tận băng châm từ trên trời liền rơi xuống mà hạ sát những tên thổ phỉ kia.

Từng tiếng la hét thảm thiết cất lên như heo bị chọc tiết không ngừng.

Khương Hy vận Bách Dặm Thuấn Phù mà nhanh chóng tiến đến khu vực nằm ngoài ảnh hưởng rồi tiếp tục tấn công những tên kịp thời trốn thoát.

Phù văn họa xong, Thủy linh khí trong không trung liền tụ tập lại mà hóa thành nước, từ nước liền kết thành từng ngọn thủy lao mà phóng đi.

Thủy lao không nhiều nhưng công kích lại mạnh, một ngọn thủy lao được phóng ra là mặc định xuyên tim đám thổ phỉ, chết đến không thể chết hơn.

Những kẻ tránh được thủy lao thì cũng nhận ra được sự tồn tại của một ‘tiên nhân’ đang ẩn mình. Bởi những gì đang diễn ra trước mắt bọn chúng không thể nào là do phàm nhân tạo ra được.

Tâm tình bọn chúng liền chìm trong đáy cốc, bọn chúng không còn sự lựa chọn nào khác ngoài việc đốc thúc ngựa mà bỏ chạy thục mạng.

Khương Hy đi bằng chân, bọn chúng chạy bằng ngựa nhưng không ngờ rằng tốc độ hai bên lại không chênh lệch nhau là mấy. Khác biệt ở chỗ Khương Hy nhìn thấy bọn chúng, còn bọn chúng thì lại không xác định được vị trí của hắn.

Pháp lực vận lên, quang mang đỏ hồng liền xuất hiện xung quanh Khương Hy mà tạo thành tiễn. Xác định mục tiêu xong, linh thức Khương Hy khẽ động phóng từng ngọn tiễn kia.

“Ái Tâm Minh Sắc Dục - Sắc Tiễn”

So với những tên bị thủy lao xuyên tâm thì những tên bị Sắc Tiễn bắn trúng lại càng thảm hơn. Bọn chúng không những bị xuyên tâm mà còn phải chịu nỗi đau đớn tột cùng khi bị Dục Hỏa thiêu đốt.

Tứ phương bát hướng không thiếu tiếng la hét đau đớn cùng van xin tha mạng đồng loạt cất lên. Quang cảnh hãi hùng này từ xa không khác gì địa ngục cả, cũng may Khương Hy đã cho dân chúng lui hết khỏi nơi này rồi.

Khương Hy mạnh thì rất mạnh nhưng lần này hắn không thể giết hết đám thổ phỉ này cả, lưu lại phân nửa số đó ở đây cũng xem như có thu hoạch rồi.

Ít nhất Khương Hy tin rằng hắn có thể đánh động tên tu sĩ hắc thủ đằng sau Hắc Hùng Trại kia một chút.

Thu Hắc Trúc Bút lại, Khương Hy quan sát xung quanh một lát rồi vận linh lực mà tản đi Hóa Vũ Phù ở trên không trung. Trong lòng hắn có chút thầm than:

“Ài, đáng lý ra nên mang theo tiểu Hoàng a”

Khi hắn thu dọn hiện trường xong thì tai hắn có chút động, một tràng vó ngựa kinh động đang dần tiến về nơi đây. Hắn tự biết người đến là ai nhưng với tốc độ viện trợ kiểu này, Thanh Hà trấn mất mười tám đứa trẻ cũng không oan.

Nếu không phải Khương Hy cứu ra Yên nhi cùng ngăn chặn trận cướp bóc đêm nay thì con số đã thẳng tiến mà tăng lên mười chín rồi.

Khương Hy vận linh lực lên hong khô y phục cùng đầu tóc của mình xong thì binh lính cũng vừa vặn đến. Tướng lĩnh dẫn đầu đương nhiên nhận ra Khương Hy bởi ban sáng hắn cũng có cùng Trương Khánh Văn đi gặp.

Thấy vậy, hắn vội vàng cho dừng quân lại rồi rời ngựa mà quỳ xuống hành lễ nói ra:

“Đa tạ tiên nhân đã ra tay giúp đỡ”

Đám binh lính phía sau nghe vậy liền biết thiếu niên nhân mang hắc y kia là tiên nhân trong truyền ngôn cũng vội vàng quỳ theo mà khấu tạ.

Để đến được chỗ Khương Hy, bọn hắn dĩ nhiên đã đi qua chiến trường của song phù cùng Thủy lao. Chỉ trong thời gian ngắn ngủi như vậy mà ra tay giết mấy chục người, đáy lòng bọn hắn liền dâng lên một cỗ thành kính không thôi.

Chuyện này gười thường không làm được, coi như võ lâm cao thủ cũng không làm được.

Chỉ có thủ đoạn thần kỳ của tiên nhân mới có thể tạo ra được tràng cảnh này a.

...

Nhìn đám người này, Khương Hy có chút không muốn nói, hắn hừ một tiếng rồi vận Đạp Vân Bộ hư hóa mà biến mất.

Một tiếng hừ tưởng chừng bình thường lại rơi vào trong tai tướng lĩnh đi đầu không khác gì lôi minh cả, hai bên thái dương hắn bất giác mà đổ ra một tầng mồ hôi lạnh.

Trong lòng liền không ngừng tự trách bản thân vô dụng không thôi.

Nhưng thân làm người đứng đầu quân đội của Thanh Hà trấn, hắn vẫn có trách nhiệm của riêng mình. Hắn nhanh chóng lấy lại tâm tình mà hạ lệnh cho binh lính cấp dưới tức tốc thu dọn hiện trường.

Thậm chí, hắn còn cứng rắn ra lệnh nội trong đêm nay phải khiến cho mọi thứ trở về như bình thường để dân chúng có thể trở lại sinh hoạt.

Còn về phần tướng lĩnh, dự định của hắn là sáng mai đi Trương phủ nhận tội a.

...

...

Khi trở về Trương phủ, Khương Hy vô tình phát hiện Trương Khánh Văn đang đi qua đi lại đầy lo lắng ở đại sảnh, đến y phục cũng mặc không được gọn gàng, tiếng bước chân cứ mỗi một bước lại càng nặng nề hơn. Bước một hồi, áo khoác ngoài cũng trượt khỏi vai mà rơi xuống đất.

Thấy vậy, Khương Hy liền lắc mình mà xuất hiện ở giữa sân, vừa vặn rơi vào tầm mắt của Trương Khánh Văn.

Trương Khánh Văn vội vàng chạy đến nói ra:

“Tiên nhân, nguy rồi, Hắc Hùng Trại...”

Khương Hy đưa tay lên cắt ngang hắn rồi từ tốn bước vào đại sảnh, thuận tiện ngồi xuống một cái ghế mà cười đáp:

“Chuyện đó ta giải quyết rồi, Trương đại nhân không cần lo lắng nữa đâu”

Nghe vậy, sắc mặt của Trương Khánh Văn có chút dại ra. Ban nãy khi chuyện phát sinh, hắn mới hớt hãi chạy đi tìm Khương Hy nhưng ngặt nỗi lúc đó trong phòng lại trống không.

Thực ra là có tiểu Hoàng nữa nhưng trong mắt Trương Khánh Văn, tiểu Hoàng chỉ là vật nuôi mà thôi, đời nào mà hắn lại nghĩ đến chuyện tiểu Hoàng là yêu thú được. Mà nếu hắn biết được thì có khi đã chết ngất tại trận rồi.

Khương Hy quên mang theo tiểu Hoàng ở một khía cạnh nào đó cũng được xem là bảo vệ Trương phủ, bảo vệ Điền đại phu. Hắc Hùng Trại có lợi hại hơn nữa thì cũng chỉ là phàm nhân nên tuyệt đối không đời nào làm đối thủ của yêu thú được.

Trương Khánh Văn suy đi tính lại thì phân nửa đã tin lời Khương Hy rồi, trong suy nghĩ của hắn, tiên nhân là thông thiên triệt địa, vạn vật đều thông, không chuyện gì có thể làm khó được. Nhưng xuất phát là một quan phủ, Trương Khánh Văn vẫn phải giữ lại năm phần khách quan và cũng là năm phần ngờ vực.

Không ngờ vực thì không thể sống sót nơi chính trường được, ở mặt này bản thân Trương Khánh Văn làm rất tốt.

Ngờ vực của hắn cũng không kéo dài được bao lâu vì đã có người chạy về báo tin. Sau mười tám lần thất thủ thì Thanh Hà trấn cũng học được cách truyền đạt thông tin nhanh từ ‘chiến trường’ về ‘trận doanh’ rồi, tốc độ truyền tin cũng xem như không tệ.

Sau khi nghe xong, sắc mặt trương Khánh Văn rốt cuộc cũng giãn ra, hắn nhanh chóng bước lại chỗ Khương Hy rồi cung kính hành lễ nói:

“Tiểu nhân thay mặt Thanh Hà trấn đa tạ tiên nhân đã ra tay kịp thời”

Khương Hy xua tay không nhận, cầm ấm nước trong tay, hắn đổ ra chén một ít nước để uống. Thấy vậy, Trương Khánh Văn vội vàng cho người chuẩn bị ấm nước nóng cho hắn nhưng hắn từ chối.

Uống một chén nước mà thôi, đừng phí phạm như thế.

Linh lực nhẹ nhàng luân chuyển, trên mặt chén bất giác xuất hiện một làn khói nhẹ, nước lạnh giờ đây cũng trở thành nước ấm rồi.

Khương Hy khẽ nhấp một chút nước rồi ra hiệu cho Trương Khánh Văn ngồi xuống mà nói ra:

“Đối với những lần đột kích của Hắc Hùng Trại, Trương đại nhân có suy nghĩ gì không?”

Nghe vậy, Trương Khánh Văn trầm mặc.

Ngờ vực đương nhiên hắn có nhưng những thứ này không giúp gì được cả. Suy nghĩ một hồi, Trương Khánh Văn liền hướng Khương Hy nói ra:

“Không biết đối với chuyện này, tiên nhân có kiến giải như thế nào?”

Yết hầu Khương Hy khẽ động, hắn đặt chén nước xuống rồi nhìn Trương Khánh Văn đầy ý vị mà nói ra:

“Các khu vực bị đột kích trước đây có bao nhiêu trẻ con?”

Nghe vậy, Trương Khánh Văn bắt đầu nhớ lại một chút. Đột nhiên, ánh mắt hắn lóe lên một tia dị quang, hắn giật mình thốt lên:

“Ý của tiên nhân không lẽ còn phải thỏa mãn điều kiện nào đó sao?”

Khương Hy gật đầu đáp:

“Đúng vậy”

Sau đó, hắn bắt đầu giảng giải Thập Nhị Giáp Sinh Huyết Tế đại trận cho Trương Khánh Văn nghe. Những thuật ngữ quá khó để cho phàm nhân hiểu thì hắn sẽ chuyển ngữ lại theo kiểu mà nhân gian hay dùng.

Hẳn giảng giải rất kỹ lưỡng, rất chi tiết, đến mức sau khi nghe xong, sắc mặt Trương Khánh Văn liền tái đi một mảng.

Trương Khánh Văn không ngờ rằng chuyện này vậy mà lại có liên lụy đến một ‘tiên nhân’ khác, đã thế còn là một ‘tiên nhân’ thuộc ma đạo.

Vốn dĩ tu sĩ hắc thủ kia chưa chắc đã là Ma Đạo tu sĩ nhưng nhân gian không hiểu rõ ý nghĩa Chính Ma thế nào cả, Khương Hy liền dựa vào đó mà quy chụp cho tên hắc thủ kia một cái nồi.

Đối với người bình thường, chỉ cần có liên quan đến một chữ ‘Ma’ thôi thì đã trực tiếp bị liệt vào phần tử xấu xa rồi.

Nhưng cũng nhờ thế mà Trương Khánh Văn sẽ nghe lời Khương Hy hơn, bởi sự việc lần này không đơn giản nằm trong quyền hạn của phàm nhân nữa.

Điều đó cũng đồng nghĩa với việc Trương Khánh Văn có thể thông tri Nguyệt Lâm Thành cầu xin sự giúp đỡ. Tuy nhiên, chuyện này làm hắn phải do dự một chút bởi Khương Hy mới ban nãy đã ban cho con trai hắn tiên pháp, đây là ân.

Mặt khác, Trương Khánh Văn không có bằng chứng cụ thể cho thấy có sự can thiệp của ‘tiên nhân’, vậy nên khó mà trình báo cho Nguyệt Lâm Thành được.

Cuối cùng, hắn quyết định để chuyện này cho Khương Hy làm chủ.

Trương Khánh Văn nghĩ nghĩ một hồi rồi thở dài nói ra:

“Hắc Hùng Trại muốn bắt đúng đứa trẻ thì bọn hắn nhất định phải có thông tin về nhân khẩu của Thanh Hà trấn...”

Đúng như Trương Khánh Văn nói, muốn bắt cóc đúng người thì trước đó phải nắm được thông tin của người cần bắt, và phải đảm bảo được đúng con giáp cùng độ tuổi.

Để nắm được thông tin này tất phải hiểu rõ chi tiết nhân khẩu của Thanh Hà trấn, nói thẳng ra chính là Hắc Hùng Trại có nội gián ở đây.

Đây là ý nghĩ mà Trương Khánh Văn chưa bao giờ nghĩ đến, nhưng khi hắn nghe cái gọi là Thập Nhị Giáp Sinh Huyết Tế đại trận thì hắn lập tức nghĩ đến trường hợp này rồi.

Trương Khánh Văn rơi vào trầm tư một đoạn thời gian rồi hướng Khương Hy nói ra:

“Đa tạ tiên nhân đã cho tiểu nhân biết thông tin này. Về phần nội gián, tiểu nhân sẽ cho người điều tra ngay”

Khương Hy gật đầu, trong lòng có chút thưởng thức Trương Khánh Văn này. Ở tình huống biết được ‘tiên nhân’ can thiệp vậy mà hắn vẫn có thể phân tách công việc rõ ràng ra mà giải quyết được. Phần nào thuộc về phàm nhân bản thân Trương Khánh Văn sẽ thụ lý, còn liên quan đến ‘tiên nhân’ thì sẽ do Khương Hy đảm nhiệm.

Theo cách nhìn của Khương Hy, Trương Khánh Văn chắc chắn có địa vị rất cao trong lòng dân chúng ở đây, độ tín nhiệm của dân chúng dành cho hắn không phải là thứ Lâm Lục Viễn ngày trước có thể so được.

Độ tín nhiệm của Trương Khánh Văn càng cao thì Khương Hy lại càng có lợi, chuyện thờ bái kia khả năng cao vẫn có thể thành công thực hiện được.

...

...

Một đêm này đối với dân chúng Thanh Hà trấn phi thường dài, bọn thổ phỉ đột kích quá bất ngờ, hơn nữa thời điểm lại còn rất gần so với đợt trước nên tâm trạng của dân chúng lúc này phải nói là cực kỳ tệ.

Bọn họ rất lo lắng không biết khi nào đám thổ phỉ Sơn Hương Lâm này sẽ trở lại nữa, có thể là đêm mai, cũng có thể là tiếp tục trong đêm nay. Càng lo lắng lại càng khó ngủ, thành ra nguyên một đêm này ai ai cũng bồn chồn, trong lòng liền khó yên không gì diễn tả được.

Tuy nhiên, giữa tình thế khó khăn này, Trương Khánh Văn đã hạ lệnh thông báo đến cho dân chúng rằng sự việc đã do ‘tiên nhân’ xử lý, đứa trẻ vốn bị bắt đi nay đã được an toàn.

Thông báo vừa ra, niềm tin của dân chúng ngay lập tức được dâng cao, vô số tiếng hoan hô mừng rỡ ngay trong đêm được vang vọng khắp nơi.

Trong vô hình, khí vận của Khương Hy khẽ động, ánh mắt hắn bất giác sáng lên mà mừng rỡ. Dân chúng đã bắt đầu đặt niềm tin lên người hắn rồi.

Ngồi trong phòng, Khương Hy khẽ vuốt lông tiểu Hoàng mà cao hứng, hắn thầm nghĩ:

“Chuyện thờ bái khả năng cao a, chuyện này phải sớm giải quyết mới được”

Sau đó, hắn bế tiểu Hoàng lên ngang tầm mắt mà nói ra:

“Tiểu Hoàng, ngày mai đi Sơn Hương Lâm với ta chứ?”

Tiểu Hoàng nhìn hắn mà meo một phát, tựa hồ có chút không nguyện ý. Khương Hy đương nhiên hiểu nó, thời tiết đã vào hè rồi, đối với mèo thì thời gian này có chút hơi cực khổ.

Chưa kể hắn lại nuông chiều tiểu Hoàng thành ra nó rất lười. Suốt ngày hết ăn rồi lại nằm, thành thử từ mèo mà sắp tiến hoá thành heo rồi.

Hắn kéo sát tiểu Hoàng lại rồi nói:

“Không cho ngươi lười, ngày mai theo ta”

Nghe vậy, tiểu Hoàng khẽ meo một tiếng uể oải, đôi tai nhỏ bất giác mà cụp xuống, cái đuôi nhỏ cũng không thèm ngoe nguẩy nữa.

Thấy thế, Khương Hy liền buồn cười không thôi.

...

...

.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.