Huyền Lục

Chương 465: Thanh mai trúc mã




Vừa dứt lời, La Sơn Chấn Nghiêm cùng Tuyết Giang Thiên Thu phân biệt ra hai hướng phóng về phía Nguyệt Sư.

Một tiếng kiếm minh oanh động vang lên, La Sơn Chấn Nghiêm xuất thủ, hàng trăm đạo kiếm quang tỏa ra hóa thành cương phong gào thét chém thẳng về phía trước, uy lực mạnh mẽ khiến không khí rít gào không ngừng.

Tuyết Giang Thiên Thu rút bút ra họa hàng chục đạo phù giữa không trung để tấn công, đồng thời một bộ phận phù văn cũng được chuyển hướng bắn về phía La Sơn Chấn Nghiêm để gia trì lên cho hắn.

Nguyệt Sư chẳng thèm để ý đến mấy đòn tấn công này, nó gầm nhẹ một tiếng, sóng âm lập tức chuyển hóa thành cương phong đi đón đỡ những đòn tấn công đó.

Hai người thấy vậy liền ăn ý biến chiêu tiếp tục đối ứng, trong chớp mắt, từng tiếng động tranh đấu rầm rộ vang lên không ngừng, kiếm khí, phù văn xuất hiện ở khắp nơi.

Về phần Chu Hữu Tài thì có nhiệm vụ riêng nên không thể lao lên trước được. Hắn không sở hữu Kiếm đạo tốt như La Sơn Chấn Nghiêm, cũng không thể cấp tốc họa phù hỗ trợ như Tuyết Giang Thiên Thu.

Nhưng cũng không thể vì thế mà nói hắn vô dụng được, hắn không giỏi Kiếm đạo cùng Phù đạo nhưng Trận đạo hắn có thừa tự tin.

Trong lúc La Sơn Chấn Nghiêm cùng Tuyết Giang Thiên Thu đang tranh thủ câu giờ thì hắn đã sớm rút ra trận bàn rồi cấp tốc bày trận ra toàn bộ không gian hành lang này.

Chu Hữu Tài là Phù đạo đại sư, đồng thời cũng là Trận đạo đại sư, cho hắn đủ thời gian chuẩn bị thì có khi hắn cũng không ngại ‘chấp’ luôn cả La Sơn Chấn Nghiêm cùng Tuyết Giang Thiên Thu đâu.

Nguyệt Sư cảm nhận được phiến không gian này có chút lưu động, ánh mắt âm thầm chuyển dời sang nhìn về phía Chu Hữu Tài ở phía xa.

Nó sống tại trong khu vực mấy trăm mét vuông này gần vạn năm trời tự nhiên quá quen thuộc với luồng luân chuyển khí tức trong không khí ở nơi đây, chỉ cần có người can thiệp vào thì nó sẽ phát hiện ra ngay.

Chu Hữu Tài là Trận đạo đại sư, điểm này Nguyệt Sư hoàn toàn có thể nhìn ra được thông qua kinh nghiệm của nó, nhưng nó không lựa chọn ngăn trở mà làm như chưa thấy bao giờ.

Đã lâu không đánh thoải mái một trận, hà cớ gì phải kết thúc niềm vui của mình sớm đến như vậy.

Nguyệt Sư gầm lên một tiếng, đơn trảo vỗ ra xuyên phá hàng phòng ngự kiếm khí của La Sơn Chấn Nghiêm rồi đánh văng hắn về phía Chu Hữu Tài.

Tuyết Giang Thiên Thu biết Chu Hữu Tài hiện không thể bị làm phiền nên thân pháp của nàng cấp tốc hiển lộ ra lướt ra phía sau, dùng chính bản thân mình để đỡ lấy La Sơn Chấn Nghiêm.

Nếu nàng là Phù đạo tông sư thì chỉ cần cách không họa một đạo phù chắn ngang ngăn hắn lại là được nhưng đáng tiếng, nàng vẫn chỉ là cấp bậc đại sư.

La Sơn Chấn Nghiêm phun ra một ngụm máu đọng trong người ra rồi cấp tốc tránh người đỡ Tuyết Giang Thiên Thu dậy, giọng ôn nhu nói:

“Thiên Thu, không sao chứ?”.

Tuyết Giang Thiên Thu không khách khí đẩy hắn sang một bên trầm giọng nói:

“Chú tâm vào trận đấu”.

Bị mỹ nhân cự tuyệt, nội tâm La Sơn Chấn Nghiêm cũng có chút thầm than nhưng hắn cũng không phải hạng ngu xuẩn, hậu nhân của tam đại tộc Thư Viện không ai là kẻ ngu cả, hắn đương nhiên hiểu chuyện nặng nhẹ ra sao.

Hắn nhanh chóng truyền âm cho Chu Hữu Tài:

“Thế nào rồi?”.

“Cầm cự thêm mười giây nữa”, Chu Hữu Tài thấp giọng truyền âm.

La Sơn Chấn Nghiêm gật đầu, tiếng kiếm minh một lần nữa lại vang lên, lưỡi kiếm đưa lên ngang tầm mắt, mũi kiếm chĩa thẳng về phía Nguyệt Sư.

Vô tận kiếm khí từ trong không trung tụ hội về thân hắn rồi hiển hóa ra thành một đầu hoàng long. Hắn quát lớn:

“Thần thông - Giáng Long Nhất Kiếm”.

Mũi kiếm cấp tốc đâm về phía trước, theo đó, một tiếng long ngâm kinh khủng liền vang lên, hư ảnh đầu hoàng long đó liền lao về phía trước như thiểm điện, không khí xung quanh nổ tung ra như vừa bị nén khí.

Nguyệt Sư gầm lên một tiếng đầy thích thú, một trảo của nó vung lên, kim quang tụ hội lại bao bọc lấy một trảo đó, từng móng vuốt sắc nhọn liền dài ra thêm mấy phần rồi chém thẳng về phía đầu hoàng long kia.

Tuyết Giang Thiên Thu ở bên cũng không đứng chơi, pháp lực trên người nàng tuôn như lũ quét, xung quanh nàng bất chợt xuất hiện mấy hư ảnh như tranh thủy mặc.

Cây pháp khí hình bút trên tay nàng nhanh chóng họa ra mấy đường, thủy mặc tản ra tụ hội lại theo đường bút di chuyển rồi hóa thành một con hổ khổng lồ.

Nàng nhẹ nhàng dứt bút rồi vẩy mực.

“Thần thông - Mãnh Hổ Xuất Sơn”.

Con hổ thủy mặc đó lập tức gầm lên một tiếng oanh trời rồi lao về phía Nguyệt Sư. Nguyệt Sư dùng một trảo để ngăn chặn Giáng Long Nhất Kiếm, một trảo còn lại của nó bây giờ cũng không thể rảnh rang nữa.

Kim quang một lần nữa lại xuất hiện rồi chém về phía Mãnh Hổ Xuất Sơn.

Tuyết Giang Thiên Thu trừ bỏ xuất thủ thần thông ra thì nàng còn cấp tốc họa thêm mấy đạo phù văn tấn công từ xa để gây nhiễu sự chú ý của Nguyệt Sư.

Cũng ngay trong lúc này, Chu Hữu Tài quát lên:

“Khai trận - Mộng Điệp Vạn Thu”.

Lời vừa ra, phiến không gian này lập tức sáng lên một luồng bạch quang, che lấp đi ánh hoàng kim vốn có ngay từ đầu, thiên địa linh khí của toàn bộ Nhân Đàn này ngay tức khắc liền tụ hội về phía khu vực hành lang này.

Theo đó, hàng loạt hư ảnh bạch quang hồ điệp xuất hiện không ngừng lao đến che phủ lấy toàn bộ cơ thể của Nguyệt Sư.

Con ngươi của Nguyệt Sư có chút ngưng trọng lại, nó nhận ra tòa đại trận này bởi đây là một trong những đại trận hiếm hoi có thể công kích tinh thần.

Mặc dù tòa đại trận này không hoàn mỹ, cũng không bày ra được ‘sát khí’ vốn có của mình nhưng để ngăn trở nó trong chốc lát thì cũng đủ rồi.

Con mắt thứ ba trên trán nó lập tức chuyển màu, từ hoàng kim thành một màu tím pha lẫn với một chút đen.

Một luồng sóng kích vô hình liền phóng ra, hư ảnh đám hồ điệp này liền nát thành quang vụ nhưng không được bao lâu thì lại một đám hồ điệp nữa xuất hiện ngăn cản.

Chu Hữu Tài nhân cơ hội này chạy đến chỗ La Sơn Chấn Nghiêm cùng Tuyết Giang Thiên Thu rồi kéo hai người bọn hắn chạy đến chỗ cánh cửa ở đằng sau kia.

Tốc độ của bọn hắn triển khai đến cực hạn, đồng thời La Sơn Chấn Nghiêm cùng Tuyết Giang Thiên Thu cũng tận lực thả pháp lực của mình ra để gia trì lên thần thông của mình.

So với tòa đại trận này của Chu Hữu Tài thì thần thông của bọn hắn có tác dụng ‘vật lý’ mạnh hơn, chí ít sẽ cản chân được Nguyệt Sư.

Trong vòng năm giây, bọn hắn đã di chuyển đến gần căn phòng phía đằng sau lưng Nguyệt Sư nhưng chưa kịp gần cánh cửa thì một cỗ khí tức tử vong bất ngờ buông xuống.

Một tòa đồ án trận văn đột nhiên xuất hiện ngay trên cánh cửa ngăn chặn không cho bọn hắn tiến lại gần.

Chu Hữu Tài cùng Tuyết Giang Thiên Thu không có nhiều thời gian nghĩ đến thế, bọn hắn lập tức xuất pháp khí bút ra họa hàng loạt Phá Tự Phù oanh thẳng về phía đó.

Mãnh Hổ Xuất Sơn thiếu đi pháp lực cung ứng liền yếu ớt đi đôi chút, một trảo của Nguyệt Sư nhanh chóng tóm lấy đầu nó rồi dần dần bóp lại.

La Sơn Chấn Nghiêm thấp giọng mắng một câu:

“Súc sinh đáng chết!”.

Pháp lực của hắn tuôn ra như núi lửa phun trào, Giáng Long Nhất Kiếm theo đó đột nhiên lớn thêm một vòng, long ngâm vang lên không ngớt.

Nguyệt Sư căn bản không thể đỡ lại bằng một trảo đơn thuần được nữa, nó lập tức vận lực ở trảo còn lại bóp nát đi Mãnh Hổ Xuất Sơn rồi toàn lực dùng hai trảo đón đầu Giáng Long Nhất Kiếm.

Con mắt thứ ba ở trên trán vẫn không ngừng tỏa ra xung kích đánh nát đi đám hồ điệp nhưng chỉ cần trận nhãn chưa bị phá thì đám hồ điệp này vẫn sẽ tiếp tục xuất hiện như không.

La Sơn Chấn Nghiêm đã nhận nhiệm vụ câu giờ thì Chu Hữu Tài cùng Tuyết Giang Thiên Thu lại càng ra sức họa Phá Tự Phù phá hủy đi lớp trận án đồ văn kia.

Gọi là phá nhưng bọn hắn chỉ lựa chọn đục thủng một lỗ vừa vặn một người chui vào bên trong là được.

Số lượng Phá Tự Phù được họa ra bây giờ đã lên đến hàng trăm đạo, tiếp qua vài giây nữa có khi sẽ tiếp cận đến một ngàn mất.

Sắc mặt của Chu Hữu Tài cùng Tuyết Giang Thiên Thu đã tái nhợt đến cực điểm, tay cầm bút cũng đã run run đến mức không cách nào tiếp tục được nữa.

Nhưng ông trời cũng không từ bỏ bọn hắn, giữa lúc này đây, một tiếng ‘rắc’ nhẹ liền vang lên, trận án đồ văn ngay tức khắc bị nhiễu loạn tạo thành một lỗ hổng như ý muốn ban đầu.

Hai mắt của Chu Hữu Tài liền sáng lên cực điểm, hắn nhanh chóng vận lực rồi đẩy ra một chưởng đánh xuyên qua lỗ hổng đó oanh vào cánh cửa để nó mở ra.

Ở đây chỉ có hắn là còn lưu lại pháp lực vì hắn không vận dụng đấu pháp lẫn thần thông để đánh với Nguyệt Sư.

Cánh cửa đã mở ra, Chu Hữu Tài lập tức quay người quát:

“Cửa mở rồi!”.

La Sơn Chấn Nghiêm phun ra một ngụm máu rồi quát:

“Hai ngươi vào trước đi!”.

Tuyết Giang Thiên Thu cùng Chu Hữu Tài gật đầu rồi lao mình xuyên qua lỗ hổng để vào bên trong. La Sơn Chấn Nghiêm rống lên một tiếng giận dữ, kiếm khí xuất hiện ở xung quanh không ngừng rồi đánh thẳng về phía.

Hồ điệp cùng kiếm khí xen lẫn vào nhau oanh tạc lên người Nguyệt Sư như xối nước, nó liền gầm lên một tiếng vang vọng, không biết là vì tức giận hay vì đau đớn.

La Sơn Chấn Nghiêm cũng không quản nhiều đến vậy, sắc mặt của hắn có chút tái trắng đi, hai chân loạng choạng chạy lại chỗ cánh cửa rồi khó khăn nhảy vào bên trong.

Chu Hữu Tài cùng Tuyết Giang Thiên Thu thấy bộ dáng uể oải kia của hắn thì dùng sức thay phiên nhau nắm lấy hai tay của hắn để kéo vào.

Sau khi La Sơn Chấn Nghiêm vào bên trong thì Chu Hữu Tài một lần nữa vận pháp lực lên để đẩy cánh cửa đóng lại.

Ngay khi một tiếng ‘rầm’ được vang lên, thanh âm của hồ điệp cùng kiếm khí liền im bặt hẳn đi, trả lại sự im ắng cho căn phòng này.

Chu Hữu Tài thở dốc ra một hơi, lưng chạm vào cửa rồi trượt dần ngồi xuống đất, hai mắt hắn mở to nhìn về hai người còn lại một chút rồi bật cười một tiếng.

Tuyết Giang Thiên Thu cùng La Sơn Chấn Nghiêm thấy vậy liền quay sang nhìn nhau một chút rồi cũng bật cười theo.

Nàng cười nói:

“Đã bao lâu rồi chúng ta mới liên thủ lại nhỉ?”.

Chu Hữu Tài liếc mắt lên hồi tưởng một chút rồi nói:

“Không nhớ, hẳn là hồi nhỏ đi”.

Ba người bọn hắn sinh ra ở trong Thư Viện, lớn lên cũng ngay trong Thư Viện, kèm theo mối quan hệ giữa ba đại tộc nữa thì bọn hắn chính là thanh mai trúc mã của nhau.

Mặc dù đã lâu không liên thủ phối hợp nhưng sự ăn ý của bọn hắn không cách nào bị người khác qua mặt nổi.

Thư Viện hi sinh bốn mươi sáu thư sinh có thể không làm cho bọn hắn mảy may động tâm nhưng chỉ cần một trong ba người bọn hắn gặp nạn thì hai người còn lại nhất định sẽ điên cuồng lên.

Tu chân giới hiểm nguy, thiếu khuyết tình thương giữa người với người nhưng cũng không thể nói không phát sinh quan hệ nào.

Mối quan hệ giữa ba đại tộc tại Thư Viện tương đối phức tạp nhưng điều đó cũng không ảnh hưởng quá nhiều đến quan hệ giữa ba người La Sơn Chấn Nghiêm, Tuyết Giang Thiên Thu cùng Chu Hữu Tài.

Bởi bọn hắn là những đứa trẻ được sinh ra dưới thời đại của Phu Tử đương thời.

La Sơn Chấn Nghiêm có nghe đến lời của hai người còn lại nhưng cũng không đáp, hắn nhận nhiệm vụ chủ công nên thương thế của hắn là nặng nhất trong bọn hắn, dù muốn mở miệng thì cũng có chút không tiện.

Tuyết Giang Thiên Thu cười cười một hồi xong liền quay đầu quan sát khung cảnh của Nhân Đàn chân chính một hồi, trong lòng liền cảm khái không thôi.

Cảnh vật bên trong cực kỳ đẹp, nhất là tòa kim tự tháp ở trung tâm kia.

Ngay tại lúc này, thông đạo hoàng kim đã sớm dựng lên từ trước tựa hồ cảm ứng được có Nhân Mạch Trúc Cơ tiến vào nên kim quang tỏa ra lại càng mạnh hơn.

Chu Hữu Tài ngẫm nghĩ một chút rồi nói:

“Tạm thời chưa biết Thượng Dao Thiên Trì ở trên kia có những hung hiểm gì nên trước mắt chúng ta nán lại đây trị thương thì thế nào?”.

La Sơn Chấn Nghiêm không nói nhưng hắn đã nhắm mắt lại rồi hấp thụ thiên địa linh khí ở chung quanh, đây là biểu hiện của đồng ý.

Tuyết Giang Thiên Thu nhìn về phía thông đạo kia một chút rồi thở dài nói ra:

“Được rồi, tranh thủ một canh giờ thôi, không thể chậm trễ hơn nữa”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.