Huyền Huyễn Chi Diệt Thế Chí Tôn

Chương 97: Vạn cổ thụ thần phái




Ps: Từ chương này ta thay đổi cách gọi cấp độ con người tu luyện nha. Mn có thể tham khảo tại phần thông tin nội dung truyện.

Đa tạ.

- -----------------------------

“Ta hiểu rồi. Đại ca, ngươi nhớ lúc rời đi là giải trừ cho ta?”.

“Vừa rồi động tỉnh khá lớn, ta nghĩ trong kia đám lão già kia chắc đang lùng xục chạy ra xem xét tình hình”.

“Vậy sao”.

Đúng như lời hắn nói, rất nhanh sau đó liền có một đám đệ tử với bộ trang phục màu xám bạc đại biểu là đệ tử tinh anh một trong.

“Sư đệ, ngoài này có chuyện gì ồn ào như vậy?”.

Đứng đầu tiên một tên đệ tử tiến tới trước mặt tra hỏi.

“Sư huynh, vừa rồi ta cùng vị này bằng hữu có giao lưu thực lực một chút, không để ý làm kinh động. Thật xin lỗi”.

“Không sao”.

“Ta thuộc lớp đệ tử tinh anh Trương Mạnh. Xin hỏi danh xưng bằng hữu”.

Hắn nhanh chóng chuyển hướng qua hướng về phía Phong Thần, sắc thái hắn rất điềm tỉnh cùng lời nói khá nhẹ nhàng, ẩn chứa bên trong hoàn toàn không có một chút nghi ngờ.

“Ta gọi Phong Thần, là người từ phương xa bị lạc đường, may mắn được vị này bằng hữu chào đón”.

Trương Mạnh hắn gật đầu một cái rồi đưa tay ra hiệu mời vào trong.

“Bằng hữu không chê liền có thể vào bên trong tạm thời tĩnh dưỡng một thời gian”.

“Đa tạ”.

Rất nhanh, hắn đi tiên phong cùng Phong Thần tiến vào.

Khung cảnh trước mắt hoàn toàn trái ngược, nơi này là bên trong cây đại thụ kia, giống như nơi này là một vùng tiên cảnh. Mặc dù nằm bên trong thân cây nhưng vẫn được ánh nắng chiếu rọi cùng làn gió nhẹ thổi qua, không khác gì một vùng đất bình thường.

Ẩn ẩn bên trong liền có thể cảm nhận được rất nhiều khí tức cường đại, người mạnh nhất cũng phải đạt trên 43 cấp phong hào Đấu Vương. Chưa kể số lượng không hề ít, chỉ cần lướt qua một cái liền xác nhận được chí ít cũng phải gần 20 người. Phong hào Đấu Sư cùng Đấu Vỏ thì nhiều không kể xiết.

Tiến tới biệt viện gần nhất cách lối ra chỉ khoảng 100 bước chân, nơi này rất đơn sơ, toàn bộ được làm bằng gỗ từ một loại cây có độ bền cực kỳ tốt, dù 1000 năm qua đi nó cũng chẳng có dấu hiệu mục nát.

Căn phòng không quá rộng, chỉ khoảng gần 40m vuông, chỉ đủ cho một cái bàn lớn cùng gần 20 cái ghế ngồi mà thôi.

“Không biết vị bằng hữu từ nơi nào đi tới, có thể môn phái ta giúp được”.

“Ta tới từ một ngôi làng cách đây rất xa, chí ít cùng mấy ngàn dặm, ta chỉ men theo con suối bên ngoài mà tới, thật không ngờ được nơi này chính là thượng nguồn của nó”.

“Ha ha ha, vậy sao, ta cũng không ngờ con suối kia có thể trải dài như vậy, có cơ hội ta sẽ đi tới thử xem”.

“Thật có lỗi. Người tới là khách, ta tiếp đón chưa được chu đáo, mong vị bằng hữu chớ trách”.

“Ta giới thiệu lại”.

“Ta là Trương Mạnh, đệ tử lớp tinh anh thuộc Thiên Vệ đường quản lý, công việc bọn ta là cai quản cùng bảo vệ, ngăn chặn mối nguy từ bên ngoài”.

“Môn phái ta gọi là Vạn Cổ Thụ Thần Phái”.

“Tên gọi quả thật hơi khó nghe nhưng nhờ có cây đại thụ mới có môn phái như ngày hôm nay”.

“Tông môn ta gồm 5 phân đường lớn gồm: Thiên Vệ Đường, Mệnh Cách Đường, Khí Võ Đường, Thú Võ Đường, Hộ Vệ Đường”.

“…”.

Nghe Trương Mạnh giới thiệu một lúc lâu về môn phái cũng như quy định nơi này chí ít cũng gần 1 nén nhang nhưng vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại.

“…”.

“Không biết ngoài kia đầu Hung Thú kia là…?”.

Trương Mạnh thuyết giảng một hồi lâu liền chợt nhớ tới việc gì đó, hắn quay qua hỏi tới.

“À. Nó là vât cưởi của ta mà thôi, không đáng lo ngại”.

Phong Thần đáp lời một cách rất từ tốn.

“Phong Thần, ngươi quả thật tài giỏi, có thể thuần hóa được đầu Hung Thú này liền có thể chứng minh”.

Hắn nghe câu trả lời một cách thản nhiên như vậy liền có chút thán phục, không hề khoe khoang một chút.

“Nó là một đầu Hồn Thú trước đây ta từng cứu giúp một lần mà thôi, nó muốn đi theo ta liền không có cách từ chối”.

Nhận được lời khen ngợi như vậy nhưng hắn vẫn cố đề thấp bản thân mình. Làm việc gì cũng nên từ tốn, tránh việc khoe khoang, đó là con đường hắn đi từ trước đến nay.

“Hóa ra là vậy”.

“Thời gian không còn sớm, ta phải nhanh chóng trở lại phân đường. Phong Thần huynh đệ cứ tự nhiên”.

“Thục Viêm, ngươi ở lại chăm sóc chu đáo, tránh tắc trách”.

“Ta hiểu”.

Vừa dứt lời, Trương Mạnh liền nhanh chóng rời đi. Để lại trong phòng còn hai người.

“Đại ca, ngươi có gì cần phân phó”.

Nhẩn Thục Viêm nhanh chóng xoay người, quay qua hướng Phong Thần đang tại vị. Thanh âm hắn vang lên ẩn chưa một điều nịnh hót, dường như bị Phong Thần phớt lờ.

“Tối nay ta nằm ở đâu?”.

Bình thản quay qua hỏi tới, xem mọi việc như không có chuyện gì xảy ra.

“Đại ca, tối nay ngươi nằm ở phòng của ta, ta ra phòng khách”.

Hắn nhanh chóng trả lời không hề suy nghĩ, Phong Thần chỉ quay qua gật đầu ra hiệu một cái.

“Nhân lúc sắc trời còn sáng, ta dẫn ngươi du ngoạn tham quan môn phái”.

Theo lời hắn. Cả hai bước đi ra khỏi, tiến về phía trung tâm.

Trên đường đi gặp phải rất nhiều đệ tử nhưng không một ai để ý tới hai người, toàn bộ đều đang rất tập trung vào việc tập luyện, chỉ có một ít đệ tử đang tụ tập đều đi tới chào hỏi.

“Đại ca, nơi này là sảnh lớn của ngoại môn đệ tử. Bọn ta thuộc nội môn đệ tử nên rất khi đi tới, chỉ khi nào có nhiệm vụ mới đi tới mà thôi”.

“Toàn bộ đệ tử nơi này đều tới từ các đế quốc bên ngoài, đi qua vòng tuyển chọn, đa số đều rất có năng khiếu”.

“…”.

Đi bộ gần 50 phút, cả hai đi đến một vách tường cao gần 10m ngăn cách hai vùng, nơi được xem là vách ngăn của các cấp độ đệ tử.

“Đệ tử môn phái gồm 5 cấp bậc lớn gồm: ngoại môn, nội môn, tinh anh, nòng cốt, cuối cùng là đệ tử chân truyền”.

“Ngươi tuổi tác cũng khoảng 20 nhưng cũng chỉ mới là đệ tử nội môn thôi sao?”.

“Chê cười, chê cười. Không phải vì lúc trước ta bị kẻ gian phục kích đánh nát Võ Hồn của ta nếu không lúc này có thể ta đã đạt trên 30 cấp”.

Nghe tới đây, Phong Thần như không muốn hỏi gì thêm, những thứ cần biết hắn đều đã nắm giữ.

“Đại ca, ngươi suy nghĩ thế nào? Có thể cho ta dùng vật cưởi của ngươi một thời gian”.

“Chẳng phải ta mang ra cho ngươi một bộ thương pháp cực phẩm rồi hay sao?”.

Hắn như được đà, nhanh chóng chuyển câu chuyện qua hướng khác bắt đầu nhờ vả, hắn cũng không quên việc lúc trước. Thanh âm như có chút mong đợi.

“Ngươi lộn tới việc gì sao?”.

“Bộ thương pháp kia chính là đổi lấy ngươi hai viên bi mà thôi”.

Phong Thần vẫn cứ thản nhiên trả lời.

Nhẩn Thục Viêm nghe thấy liền có chút xìu xuống.

“Giúp ta đoạt giải, ta mang ngươi tới chọn võ kỷ khác, tùy ngươi muốn loại nào đều có thể mang ra”.

Không chịu từ bỏ, hắn tiếp tục khẩn cầu.

“Điều kiện như vậy chưa thể được?”.

“Đại ca. Rốt cuộc ngươi muốn như thế nào?”.

“Ta muốn 2 bộ võ kỷ cùng 2 cái tinh thạch cực phẩm, nếu được ta mới chấp thuận”.

“Đại ca, không phải ngươi đang định cắt cổ ta hay sao?”.

“Như vậy quá nhiều, nếu vậy ta chẳng những không thu lại được cái gì sao?”.

“Không phải tiến vào bên trong có thể trộm một ít hay sao?”.

Phong Thần ánh mắt sắc bén nhìn qua như muốn xuyên thấu toàn bộ thân thể cùng suy nghĩ của hắn.

“Như vậy rất khó, tiến vào liền giữ lại nhẫn trử vật, như thế làm sao có thể mang ra ngoài”.

Hắn trả lời lại một cách rất bối rối, mặc dù là cháu của trưởng lảo nhưng làm như vậy nếu bị phát hiện liền bị xử phạt rất nặng. Hắn nhanh chóng lắc đầu.

“Ngươi suy nghĩ kỷ”.

Phong Thần không hề để ý tới liền hỏi trực tiếp.

“Được ta chấp thuận”.

Hắn đắn đo suy nghĩ một lúc liền trả lời một cách rất chắc chắn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.