Huyền Huyễn Chi Diệt Thế Chí Tôn

Chương 72: Gặp gở




Phía xa trong rừng rậm.

Đám quân lính đế quốc liên tiếp di chuyển hướng tới, Cách gần nhất làng đám người chưa tới 10 dặm xa do Mạc tướng quân dẫn đầu, cách đó không xa khoảng 20 dặm có thêm một tốp quân lính khác với quân số chạm ngưởng hai vạn như đi tới từ hướng khác, chắc chắn là một nơi khác đế quốc hoặc là thủ đô khác mà thôi. Đám người cũng chỉ có nhận định là gặp nhau lấy, lúc này mà xảy ra xung đột đâu phải ý kiến hay. Các đế quốc thường như nước với lửa đâu có ưa gì nhau, trăm năm cùng tồn tại đâu chỉ dưới 20 lần đánh chiếm lẫn nhau, gặp nhau cái y như rằng lao vào chém giết, giống như ngấm vào trong suy nghĩ.

“Tướng quân a. Lâu như vậy mà vẫn chưa tới sao?”

“Đúng đó, gần một năm rồi a”.

Bên cạnh hắn một tiếng nói vang lên sau đó liên tiếp từng người hưởng ứng lấy hỏi tới. Cũng đúng mà thôi, thời gian di chuyển đã lâu như vậy mà vẫn chưa thể chạm mặt hay có lấy một đầu thông tin nhỏ.

“Ta dự cảm thấy có lẻ sắp tới, tiếp tục tiến tới. Thời gian tới không gặp ta chắc chắn rời đi quay trở về đế quốc tránh đám người kia tập kích”.

Đó cũng là điều mà hắn đang suy nghĩ tới. Nhiều lần hắn muốn hướng đám người rời khỏi nhưng có một cái lý do nào đo muốn hắn tiếp tục như kiểu bị câu dẩn lấy. Hắn quay qua trả lời lấy.

Phía bên trong kiệu kia, tiểu công chúa có chút đang bực bội. Lần này đi tới đối với nàng ta cảm giác không giống trước, quá mức ngán ngẩm. Muốn ra ngoài nhưng bị đám binh lính chặn lại, hằng ngày cũng chỉ có thể ở trong cùng một cái nữ hầu mà thôi. Bản mặt nàng chu lại giận giữ không nhìn lấy.

“Nhanh chóng tăng tốc hướng tới”.

Thanh âm Mạc tướng quân vang lên hiệu lấy đám người nhanh chóng đi tới. Hắn muốn nhanh chóng tìm lấy đáp án cũng như muốn nhanh chóng tời khỏi. Cảm giác như càng ở lâu liền càng nguy hiểm hơn thế nhiều, một phần là do nàng ta tiểu công chú ngày nào cũng càu nhàu hỏi lấy hắn muốn ra ngoài chạy nhảy, đâu thể như vậy dễ dàng. Ra ngoài lạc mất thì làm sao, không tìm thấy một ngày đại biểu nàng ta gặp lấy nguy hiểm ngày một tăng, thực lực yếu đuối đâu thể kháng cự lại Vương cấp Hung Thú chủ sợ cửu gian cũng đả đủ để giết nàng chắc chắn.

Bước chân đám người ngày một nhanh, tốc lực hướng tới mười dặm cũng chỉ chưa tới một canh giờ. Đại địa như run rẩy lấy, từng bước chân dẫm mạnh xuống như tích lấy một lượng lớn cự lực dồn thẳng xuống, cự ly một dặm xa chác chắn có thể cảm nhận lấy.

Phía xa kia đám người như nhận biết, động tỉnh quá mức to lớn. Tưởng chừng như Hung Thú triều tịch lượng lớn hướng tới, không khí như dần khẩn trương hẳn lên, ngay trên tường thành đám người đứng chất kín lấy hướng ánh mắt về phương xa. Tiến vào tư thế chuẩn bị chiến đấu.

“Nhanh chóng hướng tới, phía xa ta cảm nhận được khí tức con người khoảng chừng mấy trăm người”.

Hắn cũng nhanh chóng cảm nhận lấy, lúc này sắc mặt như dản ra một cách nhanh chóng. Số lượng đâu thể so sánh được, mấy trăm người sao có thể chống lại hắn đại quân gần một vạn số lượng. Có thể hòa bình hỏi lấy thông tin liền tốt, như vậy có thể nhanh chóng rời đi.

Đám người như vui vẻ hẳn lên, hướng toàn bộ tốc độ hướng tới. Chưa tới 10 phút liền có thể chạm mặt.

Phía xa trên đại địa bằng phẳng từng bóng người hiển hiện. Trên tường thành đám người sắc mặt như căng tới cực điểm. Không phải Hung Thú, nhưng số lượng người cùng chiến giáp như vậy hướng tới đâu phải lẻ thường. Chưa kể gần đây đâu có nơi khác ngoài đám người làng. Số lượng đâu chỉ gấp 20 lần, đi tới là địch nhân làm sao có thể kháng cự, ngay cả đại trưởng lão ở tại cũng đâu thể trợ giúp.

Cánh 100m xa đám quân lính như dừng lại, nhanh chóng xếp thành từng tốp đội hình đều đặn.

“Các ngươi là kẻ nào, tiến tới làng ta có việc”.

Thanh âm to lớn vang vọng hướng trực tiếm đám quân sỉ đứng bên dưới. Trong lời nói ẩn chứa hắn thực lực, Đấu Sư cảnh đỉnh phong. Không ai khác ngoài Thuấn Thiên Thành, người có thực lực mạnh nhất đám người hiện tại.

“Bọn ta là quân đội đế quốc, phụng mệnh tới đây điều tra đầu Hung Thú thức tỉnh, vô tình tới đây. Bọn ta không hề có địch ý”.

Đáp lời lấy, thanh âm Mạc tướng quân vang lên như xóa tan bầu không khí căng thẳng. Quả thật hắn tới đây chỉ để hỏi lấy mà thôi, yên bình liền tốt nhất.

Đế quốc!

Trên tường thành đám người như ngây ngổng, lần đầu tiên nghe thấy. Đám người ở đây mấy trăm năm đâu có ghi chép cùng nhận biết. Chưa kể bán kính 100 dặm xung quanh không có lấy một bóng dáng người. Có lẽ phía xa một nơi khác có thể, cũng có thể là nơi hắn Phong Thần nơi chốn.

“Xung quanh đây không có đầu Hung Thú thức tỉnh, cũng chỉ có Vương cấp Hung Thú mà thôi”.

Đám người nhìn nhau một hồi lâu mới trả lời lấy, quả thật không phát hiện lấy. Nếu có chắc chắn họ phải nhận biết đầu tiên. Thanh âm trả lời quá mức chắc chắn, ẩn chứa bên trong không có lấy một điểm giấu diếm.

“Vậy, thời gian trước các ngươi có nhận thấy đầu khí tức kia phát tán”.

Tiếp tục hỏi lấy, nếu như không phải đầu Hung Thú thức tỉnh liền có thứ gì đó khác phát ra, có lẻ là một cái Hồn Tinh Hung Thú hoặc có thể thi thể của nó. Phát hiện lấy liền tốt, quá mức có lợi.

“Có thì có nhưng không điều tra được lấy, đó lần thứ hai nó phát tán. Bọn ta ở tại liền không phát giác”.

Tiếp đến Thuấn Thiên Thành trả lời, không giấu diếm lấy một điểm. Hắn trả lời như muốn cho qua nhanh chóng, không phải địch nhân liền nhanh chóng rời đi một dạng.

Lần thứ hai!

Đám quân lính như mộng, lần thứ hai phát tán sao bọn họ chẳng hay biết chỉ có thể cảm nhận lấy thời gian gần đây mà thôi. Sắc mặt ngơ ngác nhìn xung quanh, quá mức khó mà nhận biết lấy.

“Cách đây gần bốn năm trước nó phát tán một lần, gần một năm trước nó phát tán thêm một lần nhưng khoảng cách rất gần, tựa như nó tiến vào nơi này rừng rậm”.

Nhận thấy lấy đám binh sỉ không biết lấy hắn nhanh chóng nói tiếp, chừng đó thông tin liền đủ.

Bốn năm trước!

Đó chẳng phải thời gian linh khí bùng nổ hay sao?

Một câu hỏi lới hiển hiện trong đầu đám người. Mạc tướng quân hắn lâm vào trầm tư suy nghĩ, nếu đúng như lời nói thì chí ít bọn hắn phải nhận biết, đâu thể tới lúc này nghe thấy.

Bạch bạch!

Đang trong lúc suy nghĩ, một thanh âm bước chân lạch bạch trên nền đất vang lên như phá vở bầu không khí. Chẳng ai khác ngoài nàng ta tiểu công chúa, quá mức lâu chờ đợi. Lúc này như gặp mùa, vui vẻ hướng làng đám người chạy tới.

“Công chúa”.

Thanh âm đám người vang lên, tựa như muốn ngăn cản lấy. Đâu có thể như vậy, nàng ta quá mức nhanh nhạy chạy đi. Đẩu thể hành động như vậy. Bỏ mặc lấy đám người phía sau, không nghe lấy một mực chạy tới. 100m quá mức gần, rất nhanh liền có thể tới.

“Này này. Nhanh chóng mở cổng, ta muốn tiến vào chơi”.

Thanh âm nàng ta vang lên tựa như ra lệnh lấy. Trong cung nàng ta tới đâu đều được chào đón đâu có như vậy chắn lại. Nàng ta muốn làm gì liền có thể ra lệnh, người khác chắc chắn nghe theo, đâu thể làm khác. Tại đây một nơi không phải đế quốc liền như vậy có tốt.

“Các vị đừng hiểu lầm, nàng ta ở đế quốc công chúa quá mức trẻ nhỏ suy nghĩ. Ham chơi nên các vị đừng quá để tâm”.

Mạc tướng quân hắn như sớm biết được, thanh âm nhanh chóng vang lên tựa như muốn giải thích lấy, tới không phải vì địch nhân đâu thể có dị động không đúng. Bản mặt hắn có chút tái xanh lấy, đám người kia không nghe lời tấn công lấy nàng ta hắn chắc chắn không thể bảo vệ, trở về tới chắc chắn bị giết. Thanh âm hắn bên trong tựa như muốn cầu khẩn.

“Không phải địch nhân bọn ta chắc chắn không”.

Nghe được cái này thanh âm hắn tựa như thở dài lấy, bản mặt căng thẳng giản ra toàn bộ.

Roạt roạt!

Cánh cổng lớn mở ra lấy.

Nàng ta nhanh chóng chạy vào, đâu thể đợi lâu. Bước chân chạy vào nhanh chóng hướng trên thành cao đi tới. Chen chúc giữa đám người. Đứng phía trên cao nhìn lấy xuống dưới đám quân sỉ cùng phía xa rừng cây. Cảm giác thích thú khác lạ khi ở đế quốc, bản mặt nàng vui vẻ thấy rỏ, nụ cười lớn hiện lên sau một thời gian mấy tháng chịu đựng.

Đám người trên tường thành nhìn nhau một lúc rồi lắc đầu ngán ngẩm, đâu thể có một cái quá mức tùy tiện người như vậy. Đúng như lời nói, quá mức trẻ con suy nghĩ.

“Dựng trại bên ngoài”.

Thanh âm Mạc tướng quân ra lệnh lấy, biết nàng ta ở tại vui chơi đâu có ngắn như vậy thời gian. Đợi nàng ta chơi chán liền trở về thôi. Quá mức quen thuộc. Bình địa này quá mức rộng cùng bằng phẳng, dựng trại chắc chắn không có ảnh hưởng. Với lại ở đây có làng này tồn tại chứng tỏ xung quanh Hung Thú bị săn giết hoặc bị đuổi đi hết toàn bộ.

Hắn quay người tiến vào trung tâm lấy ra một thứ óng ánh trên tay mang tới phía trước đám người tựa như tặng lấy. Cảm giác đầu tiên phải như vậy liền tốt.

“Ta đế quốc có chút quà nhỏ, mong các vị không chê nhận lấy. Xem như chúng ta ra mắt làm thân”.

Thanh âm nhẹ nhàng vang lên, có thể làm quen lấy chắc chắn là một chuyện tốt, có lẽ sau này hướng tới còn có chổ chào đón cùng hướng dẩn, quá mức tiện lợi. Hắn tính toán chuyện quá mức xa. Phía trên tường thành Thuấn Thiên Thành thấy vậy liền nhảy xuống đưa hai tay ra tới nhận lấy, không một chút chậm trể cùng sắc mặt có chút vui vẻ.

“Chào mừng tới làng ta người”.

Hắn đưa tay hướng tới phía trong làng chào đón. Cổng lớn mở rộng cho đám người tiến vào, không quá rộng nhưng hai trăm người tiến vào liền có thể.

Trước mắt hắn khung cảnh quá mức khác biệt, không cao sang nhưng có thứ gì đó khiến hắn có cảm giác ấm lòng rất khác biệt, từng cái ngôi nhà thẳng tắp nối liền bên cạnh một lối đi vào rộng lớn. Phía xa đám trẻ vui vẻ chạy nhảy nô đùa cùng đám người xung quanh quá mức thân thiện.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.