Huyền Học Đại Sư Không Phải Người

Chương 22




Trong lòng khẽ động, đại sư Liên ngay lập tức nghĩ tới Ngao An An, không biết là cô có hứng thú với việc này hay không?

Hay là đợi lát nữa hỏi thử xem?

Trong lòng đại sư Liên thầm tính toán, mà quỷ Đao Lao ở vách tường nghe được đã sớm bay đến bên cạnh Ngao An An nói cho cô biết chuyện này.

Nghe xong, trong mắt Ngao An An hiện lên một tia khác thường, thế giới này quả nhiên không thực sự bình yên như tưởng tượng, chẳng qua nó đã bị bề ngoài che giấu mà thôi.

Xem ra tính toán lúc đầu không sai chút nào, chỉ khi đi theo những người như đại sư Liên mới có thể tìm được nhiều manh mối.

"Ngày mai chúng ta cũng cùng đi xem chứ?" Quỷ Đao Lao hứng thú bừng bừng. Trước kia hắn ở suốt trong rừng núi đợi ngày tháng trôi qua, hiện tại được ra ngoài, hắn thật rất muốn đi khắp nơi xem náo nhiệt.

Đi xem, biết đâu có cơ hội gặp được quỷ nào mới, cùng nhau "tâm sự trò chuyện".

"Ừm, đi xem thế nào." Ngao An An gật đầu, trong lòng đã tính nói với đại sư Liên việc cô cũng muốn đi theo học hỏi.

Chỉ là không nghĩ tới, rất nhanh đại sư Liên đã xuất hiện ở trước mặt Ngao An An, nói với cô chuyện này, sau khi nói xong lại thật cẩn thận nhìn Ngao An An: "Cô có hứng thú đi cùng không?"

"Được." Ngao An An không chút do dự đồng ý.

Vốn dĩ trước đó đã muốn đi cùng rồi, nếu đối phương đã chủ động nói ra, vậy trực tiếp đồng ý thôi, cô cũng đỡ phải mở miệng.

Thấy Ngao An An thẳng thắn như vậy, vẻ mặt đại sư Liên bất giác ngây ngốc, vốn ông còn vẽ ra một đống trường hợp, còn chưa có cơ hội được phát huy.

Tuy vậy ông vẫn cảm thấy trong lòng vô cùng cao hứng, bởi ông biết chỉ cần có Ngao An An, chuyện này nhất định được giải quyết.

Ở chỗ của đại sư Liên đến tận đêm khuya Ngao An An mới cùng quỷ Đao Lao trở về nhà Kỷ Lam. Dọc theo đường đi, cả hai gặp phải một vài cô hồn dã quỷ, nhưng sau khi chúng cảm nhận được sát khí trên người quỷ Đao Lao từ đằng xa liền lập tức bay biến, không dám tới gần Ngao An An dù chỉ một chút.

Lúc này, trong nhà Kỷ Lam.

Kỷ Lam đang ngồi ở trên sô pha xem TV, sau khi kết thúc một tập, Kỷ Lam nhìn thời gian mới phát hiện đã rất muộn rồi mà Ngao An An vẫn chưa trở về.

Một ý nghĩ chợt vụt qua làm Kỷ Lam bối rối.

Cô thế mà lại nhớ tới Ngao An An, thật là...

Nhưng cuối cùng Kỷ Lam vẫn ngồi đợi ở phòng khách.

Không biết qua bao lâu, ngoài cửa chợt vang lên tiếng chuông.

Nghe thấy chuông, Kỷ Lam định đứng dậy đi mở cửa thì ngay lúc đó cửa lại tự mở ra, Ngao An An từ ngoài bước vào.

"Ta nghĩ là cô đã ngủ rồi, cho nên tự mình mở cửa. Sao cô còn chưa ngủ nữa?" Ngao An An giải thích với Kỷ Lam, sau đó có chút ngạc nhiên hỏi lại.

"Tôi vừa mới xem phim xong, cũng đang chuẩn bị trở về phòng." Nói xong, Kỷ Lam đứng dậy, nhanh chóng đi về phía phòng của mình.

Vừa rồi cô nhất định là điên rồi! Điên rồi mới có thể nghĩ tới việc chờ Ngao An An trở về.

Nhìn bộ dáng Kỷ Lam mơ hồ chạy trối chết, Ngao An An nhướng mày.

Thật là một cô gái đáng yêu.

Nhìn thấy vẻ tươi cười trên mặt Ngao An An, quỷ Đao Lao ở bên cạnh run lên.

Chà! Đúng là không thể chơi lại đại nhân mà! Mới được mấy ngày thôi mà Kỷ Lam đã hoàn toàn coi Ngao An An là người một nhà rồi.

Vẫn là biểu hiện bên ngoài của đại nhân trông quá mức vô hại.

Nghĩ đến đây, trong lòng quỷ Đao Lao bỗng nhiên sinh ra một nỗi ai oán, thái độ của Ngao An An đối với Kỷ Lam so với hắn hoàn toàn không giống nhau chút nào.

Ngao An An cũng không biết những suy nghĩ này của quỷ Đao Lao. Sau khi Kỷ Lam trở về phòng, cô lập tức ngồi vào chỗ Kỷ Lam vừa ngồi, mở TV xem.

Quỷ Đao Lao sau một hồi uất ức, cũng ngồi chóng bên cạnh cô.

Thì đúng là bất công thật đấy, nhưng hắn thực sự không dám nói ra, hắn sợ sẽ bị Ngao An An thẳng tay xử gọn.

* * *

Ngày hôm sau, khi Kỷ Lam đã dậy, Ngao An An vẫn ngồi trong phòng khách như mọi hôm, chỉ là nhìn qua giống như chuẩn bị ra ngoài.

Chiếc váy liền màu xanh trên người làm tôn lên thân hình mảnh mai của Ngao An An, khiến cho cô trông càng thêm thanh thoát không nhiễm bụi trần, lại thêm vẻ đẹp trời ban như chạm khắc, cho người ta một cảm giác duy nhất đó là: tuyệt đẹp mà tinh tế.

Vẻ đẹp của cô gái này làm người ta chỉ cần nhìn vào thôi liền bị thu hút, một vẻ đẹp mang đậm tính xâm lược.

Đôi khi, sắc đẹp thực dễ dàng làm cho người ta gỡ bỏ sự phòng bị của mình xuống.

"Hôm nay cô đi ra ngoài à?" Kinh diễm ban đầu qua đi, Kỷ Lam nhanh chóng hỏi, không biết vì điều gì mà cô đột nhiên cảm thấy Ngao An An còn bận hơn so với cô. Hôm qua đi tìm đại sư Liên đã bận đến muộn như vậy, hôm nay thì mới sáng sớm đã chuẩn bị ra ngoài.

"Ừ, trên một công trường xuất hiện mấy mạng người, trong chuyện này có vấn đề, ta và đại sư Liên đi xem thử tình hình." Ngao An An trả lời.

Nghe vậy, Kỷ Lam chỉ cảm thấy rùng mình một cái: "Vấn đề gì?"

Trước kia đều không thấy có vấn đề gì xảy ra, sao bây giờ đột nhiên cảm thấy xung quanh mình lại xuất hiện nhiều chuyện kì quái như vậy?

"Đại khái vẫn là quỷ quấy phá thôi! Cô muốn đi cùng xem một chút không? Ta nghĩ cô thấy nhiều rồi sẽ không còn phải sợ nữa." Ngao An An nhìn bộ dạng Kỷ Lam hoảng hốt khi nghe cô nói mên mới tốt bụng đề nghị.

Kỷ Lam vội vàng lắc đầu, "Không đi. Hôm nay tôi còn phải đưa hai nghệ sĩ đi thử vai nữa!"

Loại chuyện này, cô vẫn nên cách xa thật xa vào!

Gặp một Ngao An An đối với cô đã là quá đủ rồi.

"Vậy ta đi trước nhé, lát gặp." Nói xong, Ngao An An nhanh châ bước ra ngoài.

Kỷ Lam đứng tại chỗ ngây ngốc một lúc.

Lát gặp là thế nào?

Mà lúc này quỷ Đao Lao sau khi nghe Ngao An An nói cũng thắc mắc cùng vấn đề tương tự.

"À, ta chỉ nhìn thấy lát nữa ta và Kỷ Lam nhất định sẽ gặp lại nhau thôi." Ngao An An mỉm cười thần bí.

Quỷ Đao Lao nghe xong hơi sửng sốt, chuyện như vậy làm sao mà thấy được?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.