Huyễn Hình Sư 2

Chương 2: 2: Chuyện Cũ Của Trịnh Gia 1




Mạnh Dật Hiên cứ nghĩ Tần Liệt phần nào sẽ có phản ứng với câu chuyện mà mình vừa hóng được, nhưng đối phương trực tiếp bơ thẳng hắn mà đi vào trong căn tin.

“Thôi được rồi.

Tôi biết cậu không thích nghe mấy chuyện này.

Không chỉ cậu, đến cả tôi mỗi ngày phải nghe ông bà già ở nhà giục giã việc kết hôn.

Nghe nhiều mà đau cả đầu, một tuần liền tôi không dám quay về nhà rồi.

Hẳn cậu không khá hơn nhỉ? Dì Tần còn kinh khủng hơn cha mẹ tôi.”

Giữa Mạnh Dật Hiên và Tần Liệt có một giao hẹn, bình thường họ phải xưng hô theo đúng quân chức, nhưng nếu xung quang không có ai, Tần Liệt cho phép Mạnh Dật Hiên nói chuyện như bạn bè lúc trước.

Mạnh Dật Hiên đồng ý còn không kịp.

Hắn chẳng thích sự cứng nhắc trong quân đội.

Hắn tốt nghiệp muộn hơn Tần Liệt một năm, đã từng suy nghĩ chuyện cùng ông nội lang bạt khắp tinh hệ.

Nhưng tình hình của ông bạn thân khiến hắn chẳng thể rời hành tinh vào thời gian này, bởi vậy chấp nhận nhập ngũ.

“Nếu cậu còn lảm nhảm nữa, tôi phê duyệt giấy nghỉ phép cho cậu ngay lập tức.”

Tần Liệt nhấn nút để robot giúp việc mang hai phần ăn đến cho mình, sau đó tùy tiện tìm một vị trí ngồi xuống.

Mạnh Dật Hiên xanh mặt, như thể bị dẫm phải đuôi liên tục lắc đầu.

“Đừng.

Xin cậu đấy! Lần cuối tôi về nhà là ngày mẹ tôi đưa một xấp thông tin nam nữ trẻ tuổi đến yêu cầu tôi đi xem mắt đó.

May là khi đó nhiệm vụ thanh lý trùng động Y31 được giao xuống, tôi mới tránh được kiếp nạn.”

Hai người bắt đầu dùng cơm trưa.

Mạnh Dật Hiên hiểu rõ đoạn thời gian này Tần Liệt không thích người khác xen ngang, hắn từ đầu đến cuối im lặng ăn hết phần của mình.

Người trong quân đội đều có thói quen dùng bữa thần tốc, bọn họ chỉ mất mười phút là ăn xong.

Tần Liệt còn công việc phải làm nên quay về phòng của mình, Mạnh Dật Hiên vậy mà theo hắn vào trong.

“Câu còn gì muốn nói?”

Tần Liệt cau mày, không mấy hài lòng khi đối phương đang lãng phí thời gian của mình.

“Đương nhiên là có.

Cái bài viết mà tôi mới kể cho cậu ấy…” - Mạnh Dật Hiên thấy Tần Liệt bắt đầu đen mặt thì vội nói - “Có người đang rêu rao chuyện sức mạnh của cậu không ổn định, còn móc nối với chuyện bảy năm trước.

Tôi không cho đây là sự ngẫu nhiên.”

“Tự cậu điều tra đi.

Trong hôm nay phải có báo cáo cho tôi.”

Tần Liệt mặt không đổi sắc ngồi xuống xem tài liệu, không hề lo lắng với lời đồn đang bất lợi cho hắn.

“Được.

Tôi lập tức đi làm.”

Mạnh Dật Hiên thở dài.

Mặc dù thời gian Tần Liệt đưa ra khá gấp, nhưng hắn đã quen với việc này rồi.

Phản kháng vô hiệu thôi.

Bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa.

Tần Liệt và Mạnh Dật Hiên chợt hai mắt nhìn nhau.

Mạnh Dật Hiên hiểu ý, chủ động đi tới mở cửa.

Vừa hay, người đang đứng ở ngoài cũng là người quen.

“Chỉ huy, tôi có việc muốn báo cáo… A?”

Trịnh Hâm cứ tưởng người mở cửa là Tần Liệt, còn chưa kịp mừng rỡ vì hôm nay đối phương chủ động như thế, sau khi thấy gương mặt tươi rói của Mạnh Dật Hiên thì hoàn toàn sụp đổ, thậm chí còn thầm nghiến răng nghiến lợi.

Tại sao đa phần thời gian cô muốn gặp Tần Liệt luôn thấy tên này có mặt? Đối phương cố tình đúng không?

“Thì ra Mạnh thượng tá đang ở đây.”

Trịnh Hâm nhanh chóng thu về sự thất vọng thoáng qua của mình, đổi lại là nụ cười mỉm tiêu chuẩn.

Trịnh Hâm của bảy năm trước đã biết dùng mặt nạ để giao tiếp với người mình ghét, dĩ nhiên, cô của hiện tại càng không thể xem thường.

“Xin chào, Trịnh thiếu tá.

Bộ phận chỉ huy tác chiến có vấn đề gì sao? Tại sao tôi lại không biết nhỉ?”

Mạnh Dật Hiên không chỉ hơn Trịnh Hâm hai hàm, mà còn là cấp trên trực tiếp của cô.

Theo đúng thứ tự, mọi chuyện liên quan đến công việc cô phải báo cáo với hắn trước, sau đó hắn sẽ tùy vào mức độ nghiêm trọng mà thuật lại với Tần Liệt sau.

Ngày hôm nay Mạnh Dật Hiên không hề nhận được báo cáo gì cả.

Chuyện Trịnh Hâm đang làm chẳng khác nào trực tiếp bỏ qua cấp trên là hắn.

Trịnh Hâm so với ai khác càng hiểu rõ vấn đề này.

Đối diện sự chất vấn của Mạnh Dật Hiên, cô không nguy không hoảng, từ tốn giải thích.

“Mạnh thượng tá hiểu nhầm rồi.

Trước đó tôi có đến tìm anh hai lần, gọi cho anh ba lần nhưng không liên lạc được.

Xét đến vụ việc không đơn giản, vậy nên tôi mới đánh liều trực tiếp đến tìm chỉ huy.

Đối với sự đường đột này, tôi xin chấp nhận mọi hình phạt của chỉ huy.”

Lời lẽ và giọng điệu của Trịnh Hâm mang theo khẩn khoản và chân thành.

Mạnh Dật Hiên bán tín bán nghi kiểm tra máy thông tin của mình, chợt nhớ ra sáng nay mẹ hắn gọi đến quá nhiều nên hắn đã dứt khoát tắt thông báo đi.

Đây quả thực là lỗi sai của hắn.

Trong lịch sử cuộc gọi Mạnh Dật Hiên tìm thấy cái tên của Trịnh Hâm, đột nhiên không biết phải phán bác thế nào.

“Không có lần sau.” – Tần Liệt lên tiếng trước, khẽ liếc qua Mạnh Dật Hiên một cái – “Ngoài nhiệm vụ vừa nãy thì viết thêm một bản kiểm điểm một trăm trang rồi nộp cho tôi.

Hoàn toàn viết tay.”

Một thượng tá mà phạm phải sai lầm cấp thấp như thế, mặc kệ Mạnh Dật Hiên có bạn hắn đi chăng nữa, nhưng quân kỷ không bàn thân sơ.

Người mắc lỗi, dù chính hắn đi chăng nữa, đều phải nhận hình phạt thích đáng.

“Tôi đã biết.”

Mạnh Dật Hiên mặt dài như cái bơm, đồng thời dùng ánh mắt sâu xa nhìn Trịnh Hâm.

Cô gái này càng ngày càng khó xơi rồi..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.