Tiếng cửa mở, Sở Nguyệt Xuất đang từ trong phòng đi ra rót nước mà Sở Lục Y thì lại có chút chật vật ngồi ở trong phòng khách, sắc mặt thoạt nhìn tái nhợt.
"Tiểu Y, sao còn không trở về phòng ngủ." Buông chén nước ra, có chút nghi hoặc nhìn về phía Sở Lục Y, Sở Nguyệt Xuất nhướn mi, "Buổi chiều còn phải đi học."
"Tỷ..." Tay níu lấy sô pha, Sở Lục Y có chút rối rắm nhìn nàng, đang muốn mở miệng thì chuông cửa vang lên.
Kỳ quái nhìn nàng một cái, Sở Nguyệt Xuất hướng tới cửa lớn đi đến, Sở Lục Y cũng vội vàng đứng lên, chạy tới đứng sau lưng nàng. Mở cửa, người đang ở ngoài cửa rõ ràng là chủ nhiệm trường học, vẻ mặt Sở Nguyệt Xuất kinh ngạc, "Chủ nhiệm..."
"Đã xảy ra chuyện!" Thầy chủ nhiệm cưỡng chế bối rối, "Lớp cô có người tự sát."
Đầu từng đợt mê muội, Sở Nguyệt Xuất có chút đứng không vững, vội vươn tay đỡ lấy cửa, "Cái gì?"
" Bạch Hiểu An lớp cô tự sát." Thầy chủ nhiệm miệng nói xong, "Cô nhanh chóng theo tôi đi."
Điện thoại Sở Nguyệt Xuất làm sao cũng đều đánh không thông, hắn mới vội vàng đến tìm, hiệu trưởng bên kia thì đang ở cố gắng phong tỏa tin tức.
Bạch Hiểu An?
Nàng giữa trưa không phải mới...
Sắc mặt lập tức trở nên trắng bệch, Sở Nguyệt Xuất gật gật đầu, vội vàng trở về phòng lấy điện thoại di động, lại phát hiện di động không biết khi nào đã tắt liền ném nó về, vội vàng đi ra, Sở Nguyệt Xuất nhìn thoáng qua Sở Lục Y đã ở phía sau mình, "Tiểu Y, em mau trở về phòng đi."
Há mồm dường như muốn nói gì rồi lại do dự, vẫn là chưa nói ra, Sở Lục Y nhẹ nhàng gật đầu, trở về phòng.
Giữa trưa trường học không một bóng người, Bạch Hiểu An là bị nhân viên vệ sinh phát hiện, mới vừa phát hiện lập tức báo cảnh sát. Cảnh sát trước tiên liền phong tỏa hiện trường xong mới thông tri lãnh đạo, giữa trưa, mẫu thân Bạch gia đợi không thấy nữ nhi về rất lo lắng mới đến trường học tìm, vừa tiến đến liền chứng kiến tình huống này, lại gặp được thi thể huyết nhục mơ hồ, nhất thời liền ngất đi.
Tân niên mới qua, buổi sáng Sở Giản Hề mới được nhậm chức đội phó đội cảnh sát hình sự, giữa trưa vẫn còn đang trong cảnh cục, bị một đám người lôi lôi kéo kéo đùa giỡn nói nàng phải mời khách thì đột nhiên nhận được báo nguy mới đuổi tới trường học, vừa nghe đến học sinh chết đi lại là ở lớp của tỷ tỷ, nhất thời liền ngây dại.
Càng không nghĩ tới là, Bạch gia mẫu thân vừa tỉnh dậy đã từ trong bao lấy ra một quyển sổ, miệng từng câu đều là muốn Ngôn Du đền mạng, nhường Sở Giản Hề ngoài cảm thấy rất kinh ngạc lại càng lo lắng hơn, gọi điện cho tỷ tỷ mới phát hiện di động tắt máy, vội vàng gọi cho Sở Lục Y.
Chờ Sở Lục Y nghe điện thoại thì Sở Giản Hề đã thoáng mở ra cuốn sổ, chứng kiến nội dung trong sổ, vừa kinh ngạc lại vừa giận, khi Sở Lục Y đón thông điện thoại thì Sở Giản Hề có tâm tư định kêu Sở Nguyệt Xuất tới cũng không còn.Nàng nhưng thật ra muốn nhìn một chút, Ngôn Du gạt tỷ tỷ của nàng rốt cuộc là làm gì.
Trường học bên kia, lãnh đạo cũng vội vội vàng vàng muốn liên lạc với Sở Nguyệt Xuất, chết tiệt là điện thoại Sở Nguyệt Xuất không điện được, lúc này mới phái thầy chủ nhiệm vội vàng tới nhà Sở Nguyệt Xuất tìm nàng, mà Sở Giản Hề thì tự mình cùng một người cảnh sát khác đi qua lĩnh Ngôn Du, mới có một màn Bạch gia cha mẹ đối với Ngôn Du nổi điên.
Lúc Sở Nguyệt Xuất đuổi tới cục cảnh sát thì trên mặt Ngôn Du đã muốn sưng đỏ, Sở Giản Hề chính là bởi vì nàng nói câu "Không biết" kia đã tức giận đến muốn tấu nàng một chút, nắm tay hung hăng đập xuống mặt bàn, "Tôi hỏi cô, em ấy vì sao lại tự sát?"
"Tôi..." Ngôn Du giờ phút này lòng tràn đầy bối rối, nàng chưa từng đối mặt qua trường hợp như vậy, căn bản không biết nên xử lý như thế nào, lại không muốn nói ra lời thật mà phiền hà đến Sở lão sư, củ kết một lúc lâu, có chút mờ mịt, "Em ấy... Giữa trưa rõ ràng..."
Giữa trưa?
Sở Giản Hề lập tức bắt được hai chữ này, nheo mắt lại, khom người nhéo áo Ngôn Du, "Giữa trưa cô có gặp mặt Bạch Hiểu An?"
"Đúng vậy..." Ngôn Du miệng đáp, còn ở một bên Ngôn Tĩnh hít một hơi thật sâu đứng lên, "Sở cảnh quan, tôi hy vọng cô không cần động thủ mà chỉ hướng vào Tiểu Du nhà tôi, tôi sẽ lập tức thỉnh luật sư lại đây bảo hộ quyền lợi của Tiểu Du."
Coi như... Coi như nữ sinh kia thật sự là bởi vì bị Tiểu Du cự tuyệt mà tự sát, vậy cũng không có bất kỳ quan hệ trực tiếp nào tới Tiểu Du. Tiểu Du nhà nàng cũng không phải là phạm nhân mang hiềm nghi gì, vừa rồi bị đánh tốt như vậy vài cái đã quá mức lắm rồi, cảnh sát này còn muốn lặp đi lặp lại nhiều lần vô lễ với Tiểu Du nữa sao...
Ngôn Tĩnh lạnh lùng nghĩ vậy, dứt lời, lập tức lấy di động ra tính gọi điện tới cho luật sư quen, Ngôn Du liền vội vàng kéo tay nàng, "Tỷ tỷ! Không cần!"
"Tiểu Du!" Ngôn Tĩnh nhướn mi, nhìn thấy đôi mắt lộ ra cố chấp, một lát đành thu hồi điện thoại.
"Người có tiền giỏi lắm sao!" Bên kia Bạch gia cha mẹ sớm đã tạc mao*, khóc hô cần lấy lại công đạo, lại thấy thái độ Ngôn Tĩnh như thế, lại càng bất mãn, "Các người gọi đi a!"
*xù lông
"Đủ rồi!" Sở Giản Hề lại vỗ xuống bàn, "Cảnh sát đang hỏi chuyện, sảo cái gì sảo!"
"Giản Hề..." Đồng sự Sở Giản Hề ở một bên cũng biết thái độ Sở Giản Hề ngày hôm nay là lạ, vội vàng lôi kéo Sở Giản Hề đến một bên, "Tôi nói thái độ của cô hôm nay sao cứ như vậy..."
Tuy rằng trong ngày thường thái độ Sở Giản Hề khi đối mặt với tội phạm vẫn không được tốt nhưng là hôm nay, Ngôn Du căn bản không thể nói rõ là tội phạm, thái độ Sở Giản Hề như vậy thật sự là quá mức.
Thở sâu, Sở Giản Hề đẩy ra đồng sự, tiếp theo cho người trước tiên để Bạch gia cha mẹ cho qua một bên bình tĩnh lại, chính mình thì một lần nữa đi đến trước mặt Ngôn Du, "Trong buổi trưa hai người đã nói gì?""Ta..." Không chịu để cho tỷ tỷ gọi điện kêu luật sư bởi vì người trước mặt này là Sở Giản Hề, cũng bởi vì Ngôn Du cảm thấy chuyện này thực chính là lỗi của mình, giờ phút này nàng cúi đầu, tay còn lôi kéo tay Ngôn Tĩnh, trầm mặc một lát, "Em ấy biết người tôi thích không phải là em ấy..."
Sở Nguyệt Xuất tính cả thầy chủ nhiệm vừa lúc đó cũng được một cảnh sát khác mang tiến vào, chứng kiến Ngôn Du vốn là kinh ngạc, nghe được lời của nàng lại càng ngây dại.
Bạch Hiểu An như thế nào sẽ biết?
Nghe được tiếng đẩy cửa, người ở bên trong đồng thời quay đầu, thấy Sở Nguyệt Xuất, một đám tâm tình đều lung tung.
Sở Giản Hề mặc dù là một cảnh sát, nhưng Sở Nguyệt Xuất đối với nàng mà nói, chính là người tối trọng yếu, nàng không muốn Sở Nguyệt Xuất bởi vì chuyện này mà thương tâm khó sống. Mà Ngôn Du còn là một trận kinh hoảng, nhìn thấy Sở Nguyệt Xuất, tay đang nắm Ngôn Tĩnh bỗng nắm thật chặt, lực đạo đó nhường Ngôn Tĩnh phải nhăn lại mi.
Sở lão sư... Như thế nào sẽ đến?
Không chút nào đi nghĩ truòng hợp Sở Nguyệt Xuất vốn thân là cô chủ nhiệm của Bạch Hiểu An nhất định phải xuất hiện ở trong này, Ngôn Du bối rối, ánh mắt nhìn Sở Nguyệt Xuất cũng có vẻ thập phần lấp lóe.
Sở Nguyệt Xuất đi thẳng đến trước mặt Ngôn Du, mặt tái nhợt còn hai mắt thì lộ ra ửng đỏ, thanh âm thật thấp, có chút khàn khàn "Cô... Cô nói cho em ấy biết cô không thích em ấy?"
"Em..." Không nghĩ tới câu đầu tiên Sở Nguyệt Xuất nói sẽ là hỏi cái này, Ngôn Du trơ ra hồi lâu, nửa ngày chưa có hồi thần.
Xem như nàng nói sao?
Chính là... Nếu cứ như vậy mà nói Bạch Hiểu An là bởi vì đã gặp nàng cùng Sở lão sư ở chung một chỗ mới đến hỏi nàng, thì có phải người ở đây đều sẽ biết chuyện nàng cùng Sở lão sư cùng một chỗ hay không?
Sau đó lại đem chuyện này cũng lại đi trách trên người Sở lão sư?
Sở lão sư... Cũng sẽ giống như nàng mang lòng áy náy, cảm thấy Bạch Hiểu An là bị các nàng hại chết a?
Muốn đến tận đây rồi, Ngôn Du cúi đầu, lại không có biện pháp ở trước mặt Sở Nguyệt Xuất nói dối, chỉ có thể dùng sức... gật gật đầu.
"Ba!" Lại là một tiếng vang giòn, Sở Nguyệt Xuất một cái tát phiến trên mặt Ngôn Du.
Học sinh cấp 3 vốn bởi vì thời gian dài áp lực mà tâm lý có vẻ yếu ớt, Bạch Hiểu An đương nhiên là nàng biết đến, cha mẹ vẫn đối với Bạch Hiểu An thập phần nghiêm khắc... Nàng cũng là do dự thật lâu mới quyết định nhường Ngôn Du hồi phục Bạch Hiểu An như vậy, dù sao khoảng cách thi vào trường cao đẳng bất quá chỉ còn lại trăm ngày, nếu bởi vì chuyện này mà ảnh hưởng tới cảm xúc của Bạch Hiểu An thì chỉ sợ sẽ ảnh hưởng đến kết quả Bạch Hiểu An thi vào trường cao đẳng, cho nên mới luôn luôn muốn ổn định tâm trạng Bạch Hiểu An trước, để Bạch Hiểu An có thể vẫn duy trì tâm lý bình tĩnh mà tham gia thi cao đẳng, chờ đợi thi vào cao đẳng xong rồi mới đem sự tình nói rõ ràng.
Ngôn Du sao lại dễ kích động như vậy, sao lại có thể cứ như vậy nói ra.
Hai má vốn là đau đến nóng bừng bừng, hiện tại lại trúng một cái tát, nước mắt Ngôn Du liền nhanh muốn rơi xuống, mà trọng yếu hơn là, một tát này là bị Sở lão sư cấp cho...
Ngôn Tĩnh quả thực muốn điên rồi, nàng hôm nay tới đây đã chứng kiến từng người một đều muốn động thủ với muội muội của nàng, giờ phút này tức giận đến cả người phát run, đem Ngôn Du kéo đến phía sau mình, không để ý Ngôn Du ngăn trở liền trực tiếp lấy di động gọi cho luật sư.
Một cái tát sau khi giáng xuống rồi, Sở Nguyệt Xuất mới phục hồi tinh thần lại, nhìn thấy bộ dáng Ngôn Du cực kỳ chật vật, tâm cũng tê rần, đi tới phía trước vài bước muốn nói xin lỗi thì Ngôn Tĩnh đã đem Ngôn Du kéo về phía sau.
Trường hợp càng ngày càng phát ra hỗn loạn, Sở Giản Hề định nhường Sở Nguyệt Xuất xem bản nhật ký của Bạch Hiểu An, vừa nhìn thấy Sở Nguyệt Xuất tiến vào đã lập tức đem bản nhật ký kia giấu đi, sợ Sở Nguyệt Xuất nhìn lại càng thương tâm hơn.
Người yêu của mình cùng học trò cấu kết, cư nhiên còn đối với học trò viết ra những lời này, tỷ tỷ nếu biết nhất định sẽ khó chịu chết.
Lại không biết rằng, bởi vì dạng tư tâm này, ngược lại đã làm cho Sở Nguyệt Xuất đối với Ngôn Du sản sinh hiểu lầm.
=========================
Lúc chiều, toàn bộ giáo viên cùng học sinh đều biết lớp chuyên năm 3 có một học sinh nhảy lầu tự sát. Cho dù trường học liều mạng phong tỏa tin tức nhưng vẫn để cho tin tức lộ ra, bất quá, đại đa số mọi người đều nghĩ học sinh kia là chịu không nổi việc học áp lực mới tự sát.
Sở Nguyệt Xuất chưa tới, Ngôn Du cũng không xuất hiện, lớp chuyên có chút lòng người bàng hoàng, đến quá trưa không khí trong lớp vẫn có vẻ thập phần áp lực.
Vốn lớp thứ hai là tiết Ngữ văn, sau đó có người đến thông tri đổi thành giờ tự học, trong lớp một mảnh nghị luận sôi nổi, Sở Lục Y chịu không nổi loại không khí này nên từ trong phòng học đi ra ngoài, trực tiếp lên sân thượng muốn hít thở không khí.
Chính là đợi cho lên tới sân thương, nàng mới đột nhiên cảm thấy một trận hoảng sợ.
Nơi này... Giữa trưa bạn học của nàng vừa mới nhảy xuống a.
Mang cảm tình khác thường hướng tới bên cạnh sân thượng mà bước, Sở Lục Y đứng ở bên cạnh lan can giữ chặt, thở dài.
Sao Bạch Hiểu An lại yếu ớt như vậy đây, lại còn có thể nhảy lầu nữa chứ, hơn nữa dựa theo ý tứ trong lời của Sở Giản Hề thì, cư nhiên còn là bởi vì Ngôn Du bội tình bạc nghĩa?
Ngôn Du căn bản không phải là người như vậy a... Hơn nữa... Đối với Bạch Hiểu An, nàng coi như là hiểu biết, tuy rằng trong ngày thường hai người rất ít khi trao đổi.
Đây là lầu 7 đi?
Sở Lục Y đứng ở bên vòng bảo hộ nhìn xuống, mày liễm chặt.
Cần phải bay qua vòng bảo hộ này trước mới có thể nhảy xuống... động tác nguy hiểm như vậy, trong lúc đó, chẳng lẽ Bạch Hiểu An không sợ sao?
Chính là liền một cái nhìn này, ánh mắt thẳng tắp của Sở Lục Y đã bị định tại một nơi.
.............................................
Editor: Có vẻ như Du cục cưng tới năm hạn nên bị hành hạ liên miên luôn, eo oi~~~~~ Bởi ta nói, hiện tại ráng ngược cho cố xác vào, mốt tới xin lỗi bị ngược lại ráng chịu nga~~~~ Oan nỗi oan Thị Kính mờ!!!!!!!
p/s: Aigoo~ Có vẻ mấy cục cưng cũng hông mặn mà với truyện nhỉ? Mà ngẫm lại, hẳn do mình ngâm lâu quá