Hữu Ương Lưỡng Song

Chương 82




"Em nhìn thấy." Bạch Hiểu An cố gắng làm cho mình yên tĩnh trở lại, chính là rõ ràng cách đầu tháng ba đã muốn qua vài ngày vậy mà một màn ở ngày đó nếu hồi tưởng lại, vẫn có thể cảm thấy được đau lòng đến khó nhịn, giống như có cái dùi không ngừng đâm vào trái tim, mỏi mệt không chịu nổi.

Động tác Ngôn Du cầm khăn tay lau mặt... Là cảm thấy nụ hôn kia của mình khiến nàng rất khó chịu đi, còn có Sở Nguyệt Xuất... chăm chú nhìn sâu như vậy... Mình như thế nào sẽ thật sự nghĩ đến Ngôn Du thích mình đây...

Là lo lắng chậm trễ chuyện học tập của mình đi, cho nên mới làm vậy an ủi mình.

Hơn nữa, cũng là chủ ý của Sở lão sư...

Ở nhà suy nghĩ kỹ vài ngày, Bạch Hiểu An càng nghĩ càng cảm thấy khó chịu. Bằng sự thông minh của nàng, nàng hoàn toàn có thể hiểu được Sở Nguyệt Xuất cùng Ngôn Du làm vậy là vì muốn nàng đừng phân tâm mà hãy hảo hảo học tập... Chính là trên tình cảm... Thật sự mời nàng rất khó nhận. Loại cảm giác này, giống như vui sướng từ trước tới nay chẳng qua là được người ta bố thí mà thôi.

"Thực xin lỗi..." Bất kể như thế nào, chuyện này cũng đều là lỗi của mình, Ngôn Du cúi đầu, tay níu lấy góc áo, có chút yếu ớt nói.

"Ngôn lão sư..." Cổ họng giống bị cái gì nghẹn lại, Bạch Hiểu An nhìn Ngôn Du, thanh âm run rẩy lên, chỉ gọi ra ba chữ kia rồi dừng lại, thật lâu sau đó nước mắt dần chảy xuống, thanh âm nghẹn ngào, "Ngôn lão sư..."

"Tôi... Tôi..." Vừa nhìn thấy Bạch Hiểu An khóc, Ngôn Du lại càng không biết phải làm sao, hướng tới nàng đi vài bước rồi lại dừng lại, "Tôi... Thực xin lỗi..."

Nàng không nghĩ tới có một ngày sẽ làm cho Bạch Hiểu An khóc thành như vậy, chính là... Chính là loại chuyện này thật sự không có biện pháp miễn cưỡng a...

"Thật sự... Thật sự không được sao?" Bạch Hiểu An hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn Ngôn Du, bước về phía Ngôn Du vài bước, chứng kiến Ngôn Du theo bản năng lui về phía sau, tâm càng thêm trừu đau, nước mắt càng rơi nhiều hơn.

"Thực xin lỗi..." Trừ bỏ giải thích, Ngôn Du không biết nên nói cái gì, cũng không biết nên làm thế nào mới tốt.

"Ngôn lão sư..." Che miệng không muốn mình nức nở ra tiếng, Bạch Hiểu An lau lau nước mắt, lại tạm dừng hồi lâu, chua sót cười, "Em hiểu được."

Ngơ ngác nhìn Bạch Hiểu An, Ngôn Du mờ mịt, Bạch Hiểu An lại xoa xoa nước mắt đang dũng mãnh tiến ra, "Ngôn lão sư, em không chậm trễ cô, cô nhanh về nhà ăn cơm đi."

"Tôi..." Ngôn Du vẫn ngơ ngác như trước, Bạch Hiểu An miễn cưỡng tươi cười, "Mau trở về đi thôi, đừng làm cho Sở lão sư hiểu lầm..."

"Bạch đồng học..." Vẻ mặt Ngôn Du kinh ngạc, thanh âm yếu ớt, "Em... Em..."

"Em không có gì." Rõ ràng nước mắt không ngừng ào ạt tiến ra, Bạch Hiểu An vẫn liều mạng muốn bày ra tươi cười, "Không có thất tình nhân sinh... Không phải đầy đủ nhân sinh...""Bạch..." Ngôn Du há miệng thở dốc, nhìn ánh mắt Bạch Hiểu An, lại gục đầu xuống, "Kia... Vậy em..."

"Không có gì..." Bạch Hiểu An vẫn là cười, tươi cười như vậy lại nhường Ngôn Du khó chịu, thậm chí cảm thấy ngạt thở, còn có cái loại cảm giác không hiểu sao xấu hổ vô cùng.

"Tôi... Tôi... Tôi đây... Trước..." Ngôn Du cúi đầu, "Tôi trước..."

"Cô mau trở về đi thôi..." Bạch Hiểu An lại xoa xoa nước mắt, tới gần Ngôn Du khẽ đẩy đẩy nàng, "Cô yên tâm đi, thật sự..."

"Chính là..." Bởi vì thái độ của Bạch Hiểu An như vậy, Ngôn Du ngược lại càng phát ra áy náy, vẻ mặt do dự.

"Ngôn lão sư nếu không đi, em sẽ hôn cô..." Bạch Hiểu An lại đến gần một ít, cao giọng nói.

"Tôi..." Ngôn Du ngẩng đầu nhìn nàng, sau một lúc lâu, gật gật đầu, "Vậy em..."

"Em đợi một chút nữa sẽ trở về nhà." Bạch Hiểu An lại lộ ra tươi cười nói.

"Ân!"

Gật đầu, Ngôn Du lại nhìn nhìn Bạch Hiểu An, hướng tới cầu thang đi vài bước, lại quay đầu lại, Bạch Hiểu An đối với nàng phất phất tay, Ngôn Du cắn môi, bước nhanh hơn.

Có lẽ... Lúc này nhường Bạch đồng học tự mình chờ đợi trong chốc lát, sẽ tương đối khá đi.

Về đến nhà, Ngôn Du vừa nhìn thấy Ngôn Tĩnh đã lập tức chạy qua ôm lấy nàng, đem đầu chôn ở trong lòng Ngôn Tĩnh, hồi lâu không nói một câu.

"Làm sao vậy?" Nhẹ tay vỗ về đầu của Ngôn Du, Ngôn Tĩnh ôn nhu cười, "Không phải là cùng Sở lão sư cãi nhau đi?"

"Mới không có..." Không thể nói rõ giờ phút này trong lòng là loại cảm giác gì, Ngôn Du ghé vào lòng tỷ tỷ, hít hít cái mũi, buồn bực nói, "Mới sẽ không đâu..."

"Thế thì làm sao vậy?" Ngôn Tĩnh bán ôm Ngôn Du ngồi lên ghế salon, vẫn duy trì tư thế mời nàng nằm úp sấp trong ngực, "Lúc đến trường không phải còn thật cao hứng sao, như thế nào bỗng nhiên không vui rồi?"

Trừ bỏ Sở Nguyệt Xuất, nàng còn thật nghĩ không ra còn có ai có thể làm cho muội muội nàng như vậy.

"Ngô..." Ở trong lòng tỷ tỷ cọ xát, thanh âm Ngôn Du vẫn rầu rĩ, "Hôm nay để một nữ sinh thương tâm."

"Ân?" Giơ lên mi, đối thoại ít ỏi hoàn toàn không biết gì cả khiến Ngôn Tĩnh có chút nghi hoặc, "Em phê bình người ta?"

Không thể nào đâu, Tiểu Du nhà nàng đánh chết cũng khó có khả năng phê bình học trò.

"Không phải..." Ngôn Du dừng một chút, nghĩ đến Bạch Hiểu An rõ ràng khóc đến thần tình đều là nước mắt, còn cười an ủi mình, đột nhiên cảm giác chính mình thật là vô dụng, cái gì cũng đều không hiểu.

"Vậy là cái gì?" Tay thân mật xoa thịt mềm bên tai Ngôn Du, thanh âm Ngôn Tĩnh vẫn dịu dàng như trước.

"Nữ sinh kia nói yêu thích em." Ngôn Du ngồi dậy, bĩu môi nói, "Sau đó, em ấy biết em không thích em ấy, cho nên khóc đến thật đau lòng... Em cảm thấy hảo thực có lỗi với nàng..."" Tiểu Du ngốc..." Vừa nghe Ngôn Du nói vậy, lập tức cũng nhớ tới vẻ mặt chấp nhất của Hạ Kiều Mộc, Ngôn Tĩnh thở dài nói xong, cũng chia không rõ trong lòng là cái cảm giác gì, có chút mệt mỏi lại bất đắc dĩ, "Không thích chính là không thích, như thế nào có thể miễn cưỡng đây? Em cũng không có làm sai."

Không thích chính là không thích... Chính là, nếu thích thì sao?

Trên đời này có thật nhiều sự tình, thiên cũng không phải bởi vì chữ "Thích" liền có thể giải quyết.

Nguyên bản Ngôn Tĩnh vẫn còn rất bình tĩnh, trong nháy mắt, tâm loạn như ma.

Nàng đã muốn không thể xác định hiện tại mình và Hạ Kiều Mộc tính là quan hệ gì.

"Chính là... Chính là cảm thấy không đúng... Huống chi..." Ngôn Du cũng không nói ra việc Sở Nguyệt Xuất cho tới nay để nàng làm, bởi vì trong tiềm thức cảm thấy việc Sở Nguyệt Xuất làm đều không thế nào không đúng, lại theo bản năng muốn che chở cho Sở Nguyệt Xuất, liền không muốn phải nhiều lời nữa, trầm mặc một hồi lâu, "Tỷ tỷ, chúng ta ăn cơm đi."

"Ân?" Còn đang chờ nàng "Huống chi" nói tiếp, kết quả lại nghe nàng nói như vậy, Ngôn Tĩnh hơi hơi nhíu mi, cũng không nói nhiều, sờ sờ đầu của nàng, "Hảo, vậy tâm tình của em ổn rồi sao?"

"Ân." Kỳ thật trong lòng vẫn cảm thấy thực không thoải mái, giống như bị cái gì làm cho buồn bực, chính là Ngôn Du không muốn để tỷ tỷ lo lắng, nhẹ nhàng gật gật đầu, lôi kéo tay Ngôn Tĩnh, "Tỷ tỷ chắc là chờ em về ăn cơm thật lâu đi."

Vốn Ngôn Tĩnh là muốn đi đón Ngôn Du về nhà dùng cơm, chính là bỗng nhiên có chút việc cho nên liền nhường Ngôn Du một mình về nhà, không nghĩ tới về đến nhà lại phát hiện Ngôn Du còn chưa có trở lại, đang đang lo lắng thì Ngôn Du với vẻ mặt chán nản đã trở lại.

Ăn cơm xong, Ngôn Du nằm ở trên giường, lăn qua lộn lại, lần đầu tiên nhớ nhung không phải là Sở Nguyệt Xuất, mà là Bạch Hiểu An.

Ôm đầu lao vào trong chăn, cho dù tỷ tỷ đã nói như vậy nhưng Ngôn Du vẫn cảm thấy thập phần áy náy.

Hơn nữa...

Nếu Sở lão sư biết được, nhất định sẽ lo lắng chuyện học tập của Bạch đồng học đi...

"Ô..." Đem chính mình khỏa thành một đoàn, Ngôn Du ở trên giường quay vài cái, dừng lại động tác, mạnh mẽ ngồi dậy.

Sở lão sư có tức giận hay không đây?

Nàng biết Sở lão sư để ý học trò nhất, cho nên mới phải luôn luôn bắt nàng hống Bạch Hiểu An, sợ ảnh hưởng tới Bạch Hiểu An học tập, chính là hiện tại đã muốn làm thành như vậy, chỉ xem Bạch Hiểu An phó bộ dáng tiều tuỵ kia, cũng đều có thể cảm thấy nhất định sẽ ảnh hưởng đến học tập...

Nghĩ vậy, cảm xúc Ngôn Du lại càng hạ thấp.

Cảm giác, ở trong lòng Sở lão sư, công tác cùng học trò mới là trọng yếu nhất, mà chính mình... Là nhất định phải nhân nhượng công tác cùng học trò...

Hai tay vẫn xoay chuyển, Ngôn Du ngồi trên giường ngơ ngơ ngẩn ngẩn nghĩ, chợt không biết nên đối mặt như thế nào với Sở Nguyệt Xuất mới tốt.

Cứ như vậy, từ lúc cùng một chỗ với Sở Nguyệt Xuất, lần đầu tiên, Ngôn Du ngủ không được, cằm đặt trên đầu gối, yên lặng nhìn một hướng khác, hai mắt vô thần.

"Em... Đừng ép tôi có được không?" Lúc này, trong phòng Ngôn Tĩnh, người tổng có thể duy trì không gợn sóng không sợ hãi, trừ bỏ đối mặt với muội muội cũng như khi đối với bất luận kẻ nào cũng đều có thể vẫn duy trì vẻ mặt thản nhiên, Ngôn Tĩnh cau mày, ngữ khí bất đắc dĩ, "Em nói tôi đều biết, chính là..."

Nàng không biết nếu ba mẹ biết Ngôn Du thích nữ nhân sẽ như thế nào, lại càng không biết nếu ba mẹ biết ngay cả mình cũng thích nữ nhân, lại càng sẽ thế nào.

Ngôn Du có thể kiên quyết cùng một chỗ với Sở Nguyệt Xuất như vậy, nàng sẽ cố gắng bảo vệ tốt Ngôn Du, nghĩ biện pháp nhường ba mẹ chấp nhận thực tế Ngôn Du và Sở Nguyệt Xuất cùng một chỗ. Chính là nàng lại như thế nào đây?

Ba mẹ có thể đón nhận chuyện Ngôn Du cùng Sở Nguyệt Xuất, vậy sẽ thực sự đón nhận chuyện hai nữ nhi của bọn họ cũng đều thích nữ nhân sao?

Huống chi, người nàng thích lại là học trò của nàng. Nếu ba ba biết, nhất định sẽ tức giận đi.

Cúp điện thoại, Ngôn Tĩnh ôm cánh tay dựa vào tường, mày nhíu lại chặt chẽ, đôi mắt xinh đẹp tràn đầy mỏi mệt.

Chuông cửa chợt vang lên, đem Ngôn Tĩnh đang lâm vào trầm tư tỉnh lại, Ngôn Tĩnh nhìn đồng hồ, có chút buồn bực đi tới cửa, xuyên thấu qua mắt mèo nhìn lại phát hiện đứng trước cửa là hai người cảnh sát, trong đó có một người từng tại nhà Sở Nguyệt Xuất đã từng gặp qua - Sở Giản Hề, nhất thời liền ngây ngẩn cả người.

Chuông cửa lại vang một lúc, Ngôn Tĩnh mạnh mẽ lấy lại tinh thần, mở cửa, vẻ mặt mờ mịt, "Hai vị cảnh quan đây là..."

Nhìn nữ nhân vẻ mặt mờ mịt, lại nghĩ tới đôi vợ chồng trong cảnh cục khóc thành sông, tay Sở Giản Hề đang rũ xuống hai bên người hơi hơi run rẩy, thanh âm có chút âm u, "Xin hỏi, Ngôn Du Ngôn tiểu thư ở nhà sao?"

"Có..." Trong lòng có một trận bất an, Ngôn Tĩnh nhìn Sở Giản Hề, "Không biết các vị..."

"Giữa trưa xảyra án kiện, cùng Ngôn tiểu thư có quan hệ, hiệntại chúng tôi làđến nhờ nàngtrở về hiệp tác điềutra." Sở Giản Hề lúc này không nói gì, nam nhân mặc đồ cảnh sát ở bên cạnh nàng có chút kinh ngạc nhìn nàng mộtcái, mở miệng đối với NgônTĩnh nói. 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.