Hữu Ương Lưỡng Song

Chương 117




"Ngôn, cô đã đến rồi..." Emma vừa nhìn thấy Ngôn Du lập tức hưng phấn đi qua, Ngôn Du mặc vào áo ba-đờ-xuy trắng tiến vào phòng nghiên cứu, chứng kiến Emma đi tới, chớp chớp mắt, do dự vài giây, "Ngô, đúng..."

"Tôi vốn muốn đi thăm cô, chính là sự tình gần đây thật sự nhiều lắm." Trước kia, cứ tan tầm nàng liền có thể trông mong gặp Ngôn Du, chính là gần đây trong nhà đã xảy ra quá nhiều chuyện, mời nàng không có biện pháp rút ra thời gian đi thăm Ngôn Du, còn có nữ nhân ngày đó làm cho người ta không thể không để ý.

Ngôn Du gãi đầu, "Cũng không có gì, tôi chỉ là muốn bồi Sở lão sư nhiều hơn thôi."

Nếu Sở lão sư đã muốn đồng ý để mình nói chuyện với Emma, hiện tại nàng nói như vậy cũng không có gì đi.

Giật mình, Emma tựa như hiểu ra cái gì, một lúc lâu, thử tính hỏi, "Sở lão sư là người phụ nữ mà ngày đó tôi gặp ở nhà cô?"

"Ân!" Ngôn Du gật gật đầu, tiếp theo liền thấy professor Trần đang hướng mình ngoắc, nhìn Emma một cái liền hướng tới đạo sư chạy tới, "Giáo sư..."

"Ngôn, em hôm nay lại có thể đến đây nhỉ." professor Trần chuyển du nói, "Tôi nghĩ em sẽ từ nay về sau sẽ "quân vương không tảo triều" chớ."

"Ngô?" Ngôn Du là thiên tài khoa học tự nhiên, đối với môn khoa học xã hội lại rất ít đọc qua, vừa nghe đến câu này ngu ngơ thật lâu, một lúc lâu sau mới lộ ra ngây ngô cười, "Sở lão sư để em kiếm tiền nuôi gia đình."

"Ha ha..." professor Trần cười to, vỗ vỗ bả vai Ngôn Du, "Em nầy..."

"Hắc hắc..." Ngôn Du cộc lốc cười, nghĩ đến Sở Nguyệt Xuất, ngay cả khóe môi độ cong đều có vẻ ngọt ngào.

Emma ở một bên nhìn, tuy rằng không biết professor Trần đang nói gì với Ngôn Du, nhưng khi nhìn nụ cười trên mặt hai người, vẫn là biết bây giờ tâm tình hai người phi thường, không khỏi có chút ghen ghét.

Lại nói tiếp, Ngôn Du cùng professor năm xưa tuổi kém nhau cũng không phải rất nhiều, hơn nữa ở quốc nội liền nhận biết nhau, có thể hay không...

Bởi vì chính mình ý nghĩ như vậy hoảng sợ, Emma âm thầm cười mình, tại sao yêu thích một người liền bắt đầu đối với xung quanh nàng đều hết thảy đa nghi, lắc đầu, cũng thay áo ba-đờ-xuy trắng vào phòng nghiên cứu.

Thấy Emma vào phòng nghiên cứu, professor Trần bỗng nhiên thu hồi cười, nhìn thấy Ngôn Du cũng muốn đi vào, giữ chặt cánh tay của nàng, "Ngôn, em tính toán cứ như vậy đi xuống sao?"

"Ngô... Cái gì?" Ngôn Du không hiểu được lời của hắn, mê hoặc nhìn.

"Em... Còn có người yêu của em, hai người tính toán ở luôn lại Mĩ Quốc sao?" Sau cặp mắt kiếng gọng vàng là một đôi mắt sắc bén nhìn chằm chằm Ngôn Du, professor Trần ôm cánh tay, "Em không nghĩ tới em cùng người yêu của em sau này muốn thế nào sao?"

Ngôn Du lăng lăng nhìn hắn, hồi lâu sau, lẩm bẩm, "Đúng nga..."

"Em hảo hảo ngẫm lại đi." professor Trần thở dài, "Nghĩ rõ ràng đó."

Nhìn thấy hắn đi vào phòng nghiên cứu, Ngôn Du yên lặng đứng bên ngoài, cúi đầu còn nghĩ, thẳng đến Emma cảm thấy kỳ quái bèn đi ra kêu nàng, lúc này mới chịu đi vào.

Thời gian nghỉ ngơi giữa trưa, Ngôn Du ở trong cặp mắt kinh ngạc của mọi người nói với professor Trần rằng chính mình giữa trưa sẽ không tại đây cùng bọn họ ăn đồ bên ngoài gọi tới, mà cởi trắng áo ba-đờ-xuy ra, đeo lên bao tính toán xuống lầu, lại bị Emma ngăn lại.

"Ngôn, cô trước kia không có như vậy." Emma mày nhíu lại chặt chẽ, bởi vì mang giày cao gót mà thoạt nhìn so với Ngôn Du cao hơn rất nhiều.

Ngẩng đầu liếc nhìn nàng một cái, Ngôn Du trầm mặc một lát, "Bởi vì tôi thích người ở nhà làm tốt cơm chờ tôi."

Emma không nghĩ tới nàng sẽ trả lời như vậy, lập tức liền ngây dại.

Thấy nàng như thế, Ngôn Du theo bên người nàng vòng qua, "Tôi về nhà ăn cơm đây, cúi chào."

Emma còn không có bất kỳ phản ứng nào, Ngôn Du liền trực tiếp ly khai.

Chính là, vừa ra ký túc xá, Ngôn Du vốn vẫn luôn giả vờ làm phó mặt không chút thay đổi lập tức tiêu đi mất, bĩu môi, một đường đá hòn đá nhỏ đi tới, trong lòng Ngôn Du nghĩ lời sáng nay professor Trần nói, diễn cảm có vẻ dị thường rối rắm.

Kỳ thật đáp án là khẳng định, mình nhất định rời đi nơi này, Trung Quốc có phụ mẫu mình cùng tỷ tỷ của mình, cũng có hai vị muội muội của Sở lão sư chung sống dựa vào nhau, mình không có khả năng bởi vì công tác mà ở lại chỗ này. Sở lão sư công tác ở quốc nội, tháng Chín là muốn khai giảng rồi, dựa theo lệ thường, tuần cuối của tháng Tám Sở lão sư phải quay về trường học họp chuẩn bị khai giảng, hiện tại đã là tháng Bảy...

Các nàng chỉ còn lại có một tháng mà thôi.

Chính là, mình mới đến nơi này không bao lâu, việc nghiên cứu này cũng tiến hành thật thuận lợi, công tác quả thật cũng không tệ lắm... Hơn nữa, mình cứ như vậy vỗ mông chạy lấy người thật sự có ổn không? Như vậy không thấy có lỗi với đạo sư của mình sao?

Vừa rối rắm lại vừa khó xử nghĩ, Ngôn Du cúi đầu, lại đá lên hòn đá nhỏ dưới chân, nhưng không phát hiện mình càng đi càng lệch hướng, sắp sửa đụng vào cái cây ven đường, nhưng vào lúc này, cánh tay của nàng bỗng nhiên bị người kéo lại.

Ngẩng đầu nhìn lại, vừa ánh vào mắt là một nữ hài tử mặc màu đen sơ mi cột tóc đuôi ngựa, Ngôn Du nháy mắt mấy cái, vẻ mặt nghi hoặc khó hiểu.

"Chị muốn đụng vào cây..." Hạ Kiều Mộc xem gia hỏa trước mặt vẻ mặt non nớt, ở trong lòng âm thầm thở dài.

Nàng lần này đến Mĩ Quốc là đặc biệt hướng Ngôn Du tìm tới, kết quả mới xuống phi cơ hỏi đến địa điểm cần đến là chỗ ở Ngôn Du, lại có thể ở trên đường liền đã gặp nàng, vội vàng nhường lái xe ngừng lại, chưa từng nghĩ mới xuống xe liền chứng kiến Ngôn Du sắp hướng trên cây đụng tới, nhanh chóng chạy tới giữ chặt nàng.

Người như vậy... Tuy rằng trì độn, nhưng mà chứng thật không thể làm người ta phát cáu được.

Hạ Kiều Mộc nhìn cặp con ngươi đen láy trong suốt của Ngôn Du, nhịn không được ở trong lòng nói.

"Ngô, cám ơn..." Mắt nhìn đại thụ trước mặt chỉ tầm hai bước nữa là chạm tới, Ngôn Du ngượng ngùng nói.

"Không tạ." Hạ Kiều Mộc nhìn nàng, "Em là tỷ phu của chị."

"Nha..." Ngôn Du gật gật đầu đáp một câu, một giây sau mạnh mẽ há to mồm, "A?"

Tỷ... Tỷ phu?

Rất không thể tưởng tượng nổi nhìn Hạ Kiều Mộc, Ngôn Du nhịn không được lại lặp lại một lần, "Tỷ phu?"

"Đúng rồi." Hạ Kiều Mộc kéo kéo cánh tay của nàng, "Về trước chỗ ở chị đi, đừng đứng ngốc ở chỗ này."

"Nha..." Ngôn Du ngơ ngác gật đầu, tính cả Hạ Kiều Mộc hướng tới chỗ ở của mình đi đến, dọc theo đường đều vẫn duy trì cái loại ánh mắt khiếp sợ này.

Sở Nguyệt Xuất lúc mở cửa liền chứng kiến trên mặt Ngôn Du biểu tình quỷ dị, chọn mi, tầm mắt lại rơi trên người đang ở sau lưng nàng Hạ Kiều Mộc, trong lòng giật mình.

Đây sẽ không là người Ngôn Tĩnh nói nhất định phải ngăn cản đi?

"Tan tầm, vào đi." Trên mặt vẫn duy trì bình tĩnh, Sở Nguyệt Xuất lôi kéo tay Ngôn Du mời nàng vào nhà, nhìn Hạ Kiều Mộc liếc mắt một cái, "Tiểu Du, đây là đồng sự của em sao?"

"Không phải..." Ngôn Du khuôn mặt nhỏ nhắn rối rắm cùng một chỗ, ôm lấy cánh tay Sở Nguyệt Xuất, "Sở lão sư... Nàng nói nàng là tỷ phu của em..."

"..." Sở Nguyệt Xuất thần sắc bị kiềm hãm, đồng dạng lộ ra vẻ mặt không thể tin nổi.

"Hai người ở đây là diễn cảm gì thế hả?" Hạ Kiều Mộc có chút bất mãn bĩu môi, vào cửa đóng cửa lại, "Em không phải gạt người cũng không phải kẻ điên."

Lúc này đã hoàn toàn hiểu được cú điện thoại của Ngôn Tĩnh buổi sáng là ý vị như thế nào, Sở Nguyệt Xuất đánh giá Hạ Kiều Mộc, sau một lúc lâu, "Cùng nhau ăn cơm đi."

"Hảo." Hạ Kiều Mộc theo Ngôn Tĩnh làm sao nghe qua tên Sở Nguyệt Xuất, giờ phút này lại thấy nàng hờ hững như thế, gật gật đầu theo các nàng hướng cái bàn đi đến, ngồi xuống, ăn cơm.

Ngôn Du trong đầu nguyên bản rối rắm bởi vì Hạ Kiều Mộc đến mà tạm thời bị ném ra sau ót, lúc ăn cơm vẫn luôn lén lút nhìn Hạ Kiều Mộc, diễn cảm trong chốc lát là mê hoặc, chốc lát lại là kinh ngạc, trong chốc lát chính là vui vẻ, mà trong chốc lát lại chu môi.

Đem thần sắc của nàng nhìn ở trong mắt, trong lòng Sở Nguyệt Xuất âm thầm buồn cười, tiếp tục vừa nhìn Hạ Kiều Mộc kia vẻ mặt trấn định tự nhiên dùng cơm, lại nhịn không được ở trong lòng thở dài.

Sợ là... Không đơn giản như vậy đi.

Xem thái độ Ngôn Tĩnh trong điện thoại, chỉ sợ chuyện là thật, mà tình huống cũng là giả đi.

Ngôn Tĩnh làm sao có thể nhanh như vậy liền tiếp nhận nữ hài tử, cho dù có ví dụ Ngôn Du cùng nàng ở phía trước đi nữa, chính là lấy Ngôn Tĩnh phen tính khí cẩn thận, sợ là không thể nào dễ dàng tiếp nhận.

Chính là... Nếu Ngôn Tĩnh không tiếp thụ Hạ Kiều Mộc, trực tiếp cự tuyệt cũng được, Hạ Kiều Mộc tìm đến Ngôn Du làm cái gì?

Ba người đều mang tâm tư bất đồng mà ăn cơm, Sở Nguyệt Xuất nhanh nhẹn thu thập xong, nhìn thời gian, đối với Ngôn Du rục rịch cũng muốn hỏi Hạ Kiều Mộc, nói, "Ngoan ngoãn trưa đi, buổi chiều còn phải đi làm."

"Ô..." Ngôn Du không thuận theo mân mê miệng.

Nàng muốn xem xem "Tỷ phu" này là chuyện gì xảy ra nha, mới không cần ngủ đâu.

"Người ta mới vừa xuống phi cơ cũng cần nghỉ ngơi chứ, buổi tối nói sau." Sở Nguyệt Xuất tiếng nói dịu dàng, "Nghe lời."

Vẫn duy trì tư thế chu môi nhìn Sở Nguyệt Xuất, trông thấy tia ôn nhu trong con ngươi nàng, Ngôn Du nháy mắt mấy cái, ngoan ngoãn gật đầu, "Hảo..."

"Ngoan." Sở Nguyệt Xuất nhẹ nói, sờ sờ mặt nàng, lúc này mới xoay người nói với Hạ Kiều Mộc, "Ngượng ngùng, Tiểu Du vị trí nơi này của nàng không lớn, em..."

"Không sao, em ngủ sô pha là đến nơi." Hạ Kiều Mộc trực tiếp cắt đứt lời của nàng, hếch bộ ngực cũng không mấy cao của mình lên, "Làm tỷ phu sẽ nhường muội muội..."

"..." Sở Nguyệt Xuất hết chỗ nói vài giây, thở dài, "Tên của em là..."

"Hạ Kiều Mộc."

"Nam có cây cao to, không thể hưu tư, hán có bơi nữ, không thể cầu tư..." Sở Nguyệt Xuất thì thào đọc một lần, liếc liếc mắt một cái Hạ Kiều Mộc trả lời chính mình tên lúc sau liền bắt đầu ngẩn người, như có suy nghĩ gật đầu, "Như vậy đi, em nghỉ ngơi trước, chị đi vào lấy mền cho em."

"Cám ơn..." Hạ Kiều Mộc nhìn thấy thân ảnh Sở Nguyệt Xuất nắm Ngôn Du vào phòng, vẻ mặt hâm mộ.

Theo từng bước lên phi cơ đến Mĩ Quốc bắt đầu, bọn họ là mang theo tâm tình tráng sĩ hy sinh anh dũng.

Chỉ mong một chuyến này có thể có hiệu quả, bằngkhông... Chỉ sợ mình cùng Ngôn Tĩnh là thật không có kết quả.    


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.