(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Về phía ta, ta sai tâm phúc của mình cải trang thành phú thương, mời Trương đạo sĩ ở Huyền Minh Quan đến nhà xem phong thủy. Vừa lên xe ngựa, Trương đạo sĩ lập tức bị đánh ngất. Hắn bị trùm bao tải lên đầu, hai tay bị dây thừng trói chặt sau lưng. Khi tỉnh lại, hắn ngồi ngã bệt xuống đất, trông có vẻ kinh hãi vô cùng. Hắn liên tục hỏi chúng ta là phe phái nào, còn dọa quen biết nhiều quan to chức lớn, nếu không thả hắn ra thì hắn sẽ khiến chúng ta ‘nhận lấy hậu quả’.
Sau vài cú đá, Trương đạo sĩ trở nên ngoan ngoãn hơn, quỳ xuống cầu khấn, không ngừng xin tha mạng, nói rằng có rất nhiều bạc để chuộc mạng, chỉ xin giữ lại một con đường sống.
Ta bảo Vương ma ma tháo bao tải ra.
Thấy người bắt hắn là ta, Trương đạo sĩ thở phào nhẹ nhõm, nhưng rồi lại đành bất lực nói: “Thật sự không phải lỗi của bần đạo. Vốn là Lục Cử nhân không tìm được chỗ cho ngoại thất, mới tạm thời mượn chỗ ở Huyền Minh Quan. Nếu phu nhân không hài lòng, bần đạo sẽ lập tức bảo họ dọn đi.”
Ta cũng không vòng vo mà hỏi thẳng: “Trước đây có phải ông đã gieo quẻ cho Lục Hành An, nói rằng mùng Bảy tháng Bảy là ngày tốt, nếu ta sinh con vào ngày đó sẽ có lợi cho đường khoa cử làm quan của hắn không?”
Ban đầu, Trương đạo sĩ còn chối, nhưng sau một trận đòn thì đành thừa nhận.
Hắn khai rằng chỉ tiện miệng nói bừa, nào ngờ phu nhân lại thực sự sinh sớm vào ngày đó. Hắn cũng không ngờ tiểu thư lại yểu mệnh như vậy, trong lòng cũng sinh nghi nhưng không dám nói ra.
Ta bảo Vương ma ma cởi trói và rót cho hắn một chén trà.
Ta nói với Trương đạo sĩ, hắn đoán đúng rồi, ta đã mắc vào mưu tính của Lục Hành An, uống phải thuốc thúc sinh hắn đưa, ra máu dữ dội suýt mất mạng.
Nhưng ta không trách hắn, ta chỉ hận Lục Hành An.
Trương đạo sĩ cũng thấy rõ, chỉ vài mánh nhỏ ta đã khiến Tôn thị phải vào tù, ta hoàn toàn có khả năng khiến Lục Hành An thân bại danh liệt.
Ta biết mấy năm nay hắn nịnh bợ Lục Hành An vì Lục Hành An có tiền và có tài, hy vọng sau này có thể làm quan. Nhưng chuyện khoa cử ai dám chắc? Liệu hắn có thể đảm bảo năm sau Lục Hành An sẽ đỗ đạt không?
Ta nói với Trương đạo sĩ, giờ trước mắt hắn có hai con đường.
Thứ nhất, là phục vụ cho ta, ta sẽ cho hắn tiền tài không đếm xuể, cả đời ấm no không lo nghĩ.
Thứ hai, là hắn cứ tiếp tục bợ đỡ Lục Hành An, nghĩa là đối đầu với ta. Ta, Tống Hữu Trinh, quen biết cả hắc bạch đạo, bảo đảm sẽ khiến hắn sống không bằng chec.
Trương đạo sĩ chẳng cần nghĩ, chọn ngay con đường thứ nhất.
Ta cũng sòng phẳng, lập tức đưa cho hắn một trăm lượng, kèm theo một gói thuốc.
Giờ thì ta chỉ cần chờ đợi để xem kịch hay thôi.
Giờ mọi người đều cùng ở trong Huyền Minh Quan, cũng thuận lợi để Trương đạo sĩ thực hiện kế hoạch hạ độc.
Dù Liễu Lộng Ngọc đã có thai, nhưng thói quen cũ vẫn không thay đổi, mỗi sáng tối đều phải bôi cao dưỡng nhan. Mấy ngày sau, trên mặt và người nàng ta nổi lên từng nốt mụn đỏ chi chít.
Lục Hành An vội vàng đưa nàng đi khám, nhưng đại phu cũng không thể chẩn đoán chính xác, chỉ nói có thể là phản ứng xấu khi mang thai hoặc da tiếp xúc với vật không sạch. Phản ứng đầu tiên của Liễu Lộng Ngọc là nghi ngờ cao dưỡng nhan, nhưng thứ cao này nàng đã dùng hai, ba năm nay mà chưa từng gặp tình trạng như vậy.
Chẳng bao lâu, những nốt mụn đỏ ngày càng nhiều, chỉ cần chạm vào là vỡ, còn chảy mủ.
Liễu Lộng Ngọc vốn rất trân trọng dung nhan mình, lo lắng đến mức ăn không ngon ngủ không yên, khiến động thai nhiều lần.
Lục Hành An cũng nghi ngờ liệu có ai đó hãm hại nàng, nhất định là có độc trong cao dưỡng nhan, nên mang cao này đi tìm đại phu kiểm tra.
Nhưng Trương đạo sĩ đã sớm thay thế lọ cao chứa độc, khiến Lục Hành An không tìm được chứng cứ, tức tối tìm đến ta chất vấn xem có phải ta làm hay không.
Ta điềm nhiên nói dối thẳng thừng, nói với hắn rằng không phải ta, vì Tống Hữu Trinh ta chẳng hề coi thứ nhỏ nhặt đó ra gì.
Lục Hành An dù nghi ngờ nhưng không có chứng cứ, đành ấm ức bỏ đi.
Cuối cùng không còn cách nào khác, hắn đành cầu Trương đạo sĩ xem liệu có phải Liễu Lộng Ngọc bị tà ma quấy phá.
Trương đạo sĩ hỏi ngày tháng năm sinh của nàng, bấm ngón tay tính toán, rồi kinh hãi nói với nàng rằng: "Tiểu phu nhân trên người mang oán khí rất nặng, trên vai có hai vong linh trẻ sơ sinh bám lấy."
Lời này vừa thốt ra, Liễu Lộng Ngọc, mẫu thân nàng và Lục Hành An đều sợ xanh mặt. Bọn họ từng làm điều ác, trong lòng đầy ám ảnh, vội cầu xin Trương đạo sĩ giúp đỡ.
Trương đạo sĩ nhận bạc, làm một buổi pháp sự giả bộ trừ tà.
Thật trùng hợp, sau buổi pháp sự, Liễu Lộng Ngọc không còn nổi mụn đỏ nữa. Dù bệnh đã khỏi sau hai tháng điều trị cẩn thận, nhưng trên mặt và cơ thể nàng để lại vô số sẹo to nhỏ, trông như vỏ trứng chim sẻ.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");