Ngàn năm trước, từng vì một đoạn ký ức tốt đẹp kia mà khiến cho lâm vào xiềng xích trói buộc, mãi day dứt trong đầu, chỉ toàn là giọng nói của người kia, nụ cười của người kia, cứ mỗi khi nghĩ đến, lệ sẽ chảy dài.
Là bởi vì hư không, là bởi vì tưởng niệm, là bởi vì rất muốn gặp được người kia…
Si ngốc mỏi mòn ngàn năm, thần cũng là vì cố chấp của y đánh bại, chỉ đành thở dài một tiếng, ban cho y tam sinh tam thế.
Nhưng tam sinh tam thế này, chung quy cũng chỉ là mỏi mòn, là trông mong, là chẳng thể cưỡng cầu. Là bởi vì tam sinh này, khiến cho y hoàn toàn hiểu được, thứ không thuộc về bản thân, vĩnh viễn cũng không thể cưỡng cầu.
Hốt nhiên, y nhớ lại, lúc trước y khóc cầu thần minh, chẳng qua chỉ là để cho mình có thể gặp lại người nọ một lần, thần cho phép y… nhưng, đến khi y nhìn thấy người nọ, lại bắt đầu nảy sinh lòng tham mà quên mất đi lời mình đã từng nói, vì cho mình một cái kết quả mà đánh đổ Mạnh Bà thang… Đệ tam sinh, người nọ trở thành thân phụ của y, tựa như là trừng phạt của thần dành cho y, như một lời nói rõ ràng, bảo với y rằng, không thể yêu chung quy vẫn là không thể yêu…
Y vẫn luôn mãi trông mong chờ đợi tình yêu mà vĩnh viễn chẳng thể nào chiếm được, lại phụ tình cảm của người nọ, vẫn luôn trông mong chờ đợi mình.
Vì cái gì, lại lựa chọn uống Mạnh Bà trà để quên đi hết thảy?
Có lẽ, là bởi vì phải hoàn lại cảm tình của người nọ, cũng có lẽ là bởi vì bọn họ gặp được cảnh ngộ như nhau… Chính mình không thể chiếm được, vậy thì ít nhất cũng đừng để người nọ cũng đeo trên lưng gông xiềng nặng nề mà thống khổ như thế, ít nhất… cũng nên để cho người nọ tròn vẹn một giấc mộng.
Cuối cùng nhất sinh, y hiểu được… cái gì gọi là tuyệt vọng, hiểu dược cái gì gọi là nên buông tay, cũng hiểu được, cho người khác một hi vọng, cũng là cho mình một đường lui.
Tam sinh tam thế, nếu như y cứ như vậy mà trở lại trước Phật đàn, chỉ sợ sẽ lưu lại vô tận tiếc nuối, vĩnh viễn cũng không thể nào thành tiên. Người hiểu y nhất, đó là vị thần minh từng độ y hoái thành tinh, cho nên, y tự cho mình một cơ hội, dùng thọ mệnh còn lại của mình, để hoàn lại hết thảy những ai y đã từng thiếu nợ…
Ngay từ lúc bắt đầu, cái gì cũng đều không có, là bởi vì y không an phận mà gây nên hết thảy kiếp nạn này, nếu không để mọi thứ chấm dứt, y làm sao có thể chặt đứt trần duyên, thành tâm hướng Phật?
Một đời cuối cùng này, cũng tựa như giết chết đi tình cảm chôn sâu trong đáy lòng ngàn năm qua, không phải cứ đạt được mới là viên mãn, mà là lĩnh ngộ mới xem như là kết cục.
____________________
Trịnh Trường Tiếu tỉnh lại, đập vào mắt đầu tiên, đó là Bạch Thanh Ẩn.
Bất đồng với Bạch Thanh Ẩn đang mừng rỡ khi thấy y tỉnh, ánh mắt Trường Tiếu phủ đầy một màn sương mờ, ngay lúc Bạch Thanh Ẩn muốn ôm lấy thì, y hoang mang hỏi “Ngươi là ai?”
“Trường Tiếu?” Bạch Thanh Ẩn dừng lại động tác, cẩn thận mà nhìn y.
“Ngươi là ai?” Nghe thấy tên mình từ trong miệng kẻ mà mình chưa từng gặp quá, Trường Tiếu lại càng hoang mang… Vì sao người nọ nhận thức chính mình, mà mình lại hoàn toàn không nhớ nổi hắn?
Từ ánh mắt trong suốt của Trường Tiếu, hoàn toàn không bắt gặp một chút gì giả vờ, Bạch Thanh Ẩn nâng tay nhẹ nhàng khẽ vuốt gương mặt có chút tái nhợt của Trường Tiếu, lúc bắt đầu chỉ là im lặng, đến cuối cùng lại chậm rãi cong lên, lộ ra nụ cười vừa thương cảm lại mang theo vui mừng.
“Quên rồi sao? Quên đi cũng tốt a, để chúng ta lại bắt đầu một lần nữa đi. Lần này, Trường Tiếu, đệ hãy nghe cho kỹ lời ta nói, ta, là Bạch Thanh Ẩn, ta yêu đệ, yêu Trịnh Trường Tiếu, chỉ Trịnh Trường Tiếu.”
Trường Tiếu trừng to cặp mắt đen láy, quên đi nói chuyện, cứ như vậy mà nhìn chằm chằm vào hắn, trong ánh mắt của y, phản xạ lại một Bạch Thanh Ẩn mỏi mệt tiều tụy, cằm đầy hồ tra, cả gương mặt thậm chí có thể nói là chật vật vô cùng.
Y là lần đầu tiên gặp người này, nhưng chẳng biết tại sao, y tự như đã nhìn hắn thật lâu thật lâu vậy, cảm thấy được khắc sâu đến thế…
____________________
Bạch Thanh Ẩn cứu Trịnh Trường Tiếu, lúc trên đường từ Tô Châu trở lại thì, vô tình bắt gặp hạ nhân phủ đệ đang trên đường trở về Tô Châu để thông báo tin Trường Tiếu đã chết.
Đợi đến lúc Bạch Thanh Ẩn bị tin tức kia đả kích thật lớn đuổi đến nơi xảy ra sự cố thì, Bạch Thanh Ẩn mang theo tâm tình bất an, ưới sự hướng dẫn của người nơi đó đi nhận thi thì, mới phát hiện, người chết không phải Trường Tiếu, mà là xa phu đánh xe.
Những người nọ sở dĩ nhận lầm người chết là Trường Tiếu, cũng bởi do lúc bọn họ lôi mã xa từ trong đống đổ nát ra, vô tình tìm được trường mệnh khóa khắc tên Trường Tiếu, sau đó bọn họ mới dựa theo những dòng chữ kinh thành Bạch phủ khắc trên mã xa, chiếu theo đó mà thông tri chuyện này đến Bạch phủ, sau đó Bạch phủ mới phái người đi Tô Châu thông tri việc này, kết quả giữa đường bị Bạch Thanh Ẩn gặp phải.
Ngay lúc Bạch Thanh Ẩn nhìn thấy người chết thực không phải Trường Tiếu thì, vừa vui lại vừa sợ, sợ chính là mã xa thực sự là của Bạch phủ, trường mệnh khóa cũng thực là Trường Tiếu tùy thân mang theo, tại sao mã xa ở, trường mệnh khóa ở, duy độc không thấy Trường Tiếu?
Bạch Thanh Ẩn suy đi nghĩ lại, đột nhiên nghĩ đến một khả năng, thế là hắn trở lại nơi xảy ra sự cố, quan sát một chút địa hình, sau đó lại tìm đến vài người đi cùng hắn từng chút từng chút một khắp chân núi tìm người.
Hóa ra, lúc mã xa gặp sự cố là ở giữa lưng chừng sườn dốc, khi đỉnh núi xảy ra lở núi thì, bùn đất lưu lại được những người ở nơi đó dời khỏi đạo lộ, mã xa là bị chôn tại nơi này. Nhưng là, bên cạnh đạo lộ vẫn là một sườn dốc núi, hơn nữa sâu không thấy đáy. Bạch Thanh Ẩn đoán không sai, lúc trước Trường Tiếu có thể là ngay lúc núi đá sụp xuống bao phủ mã xa thì bị lực đập khiến cho văng khỏi mã xa, rơi xuống chân núi.
Suy đoán này khiến lòng Bạch Thanh Ẩn trở nên lạnh lẽo.
Chân núi vốn sâu không lường được, khoảng cách từ lúc phát hiện sự cố cho đến hiện tại đã qua hơn mười ngày, Trường Tiếu nếu thực sự là rơi xuống chân núi, khả năng còn sống thực sự là rất thấp.
Nhưng Trường Tiếu, tựa như là mệnh vẫn chưa tuyệt, hoặc như là có thần tiên tương trợ, đám người Bạch Thanh Ẩn cuối cùng cũng tìm được cách sơn đạo khoản một trăm mét, nơi đó cây cối sum suê dày đặt, Trường Tiếu vốn là vướng ở trên tàng thụ, xung quanh vươn tay ra là có thể hái được vô số quả chính tươi moiws. Mười ngày thời gian này, tựa hồ là nhờ ăn mấy thứ này, Trường Tiếu mới có thể duy trì sinh mệnh.
Lúc Bạch Thanh Ẩn phát hiện được, y cơ hồ đã gần như hấp hối, sau đại phu đến chẩn trị cho y, cũng sợ hãi mà than rằng, nếu là chậm hai ba ngày nữa phát hiện, Trường Tiếu rất có thể sẽ vì thể lực chống đỡ không nổi mà chết đi, đến lúc đó cho dù là thần tiên cũng khó mà cứu được.
Vô số người kinh thán, chuyện này tựa như là kỳ tích vậy.
Nhưng, Bạch Thanh Ẩn lại không cho rằng như thế, hắn cảm thấy nếu như lúc trước mình không gấp rút mà đến Tô Châu, có lẽ sẽ sớm phát hiện Trường Tiếu, sẽ không để y phải chịu nhiều đau khổ như vậy.
Hắn vĩnh viễn không thể quên được bộ dáng gầy trơ xương lúc hắn phát hiện Trường Tiếu, lúc ấy tim của hắn thật sự tựa như bị từng đao từng đao cắt xéo, ôm lấy thân thể cơ hồ như không còn chút sức nặng của Trường Tiếu, nước mắt của hắn không thể nhịn được mà chảy dài.
Nhưng là… may mắn, may mắn hắn vẫn đúng lúc phát hiện Trường Tiếu.
Cho dù sau khi Trường Tiếu tỉnh lại, quên đi hết thảy mọi chuyện về hắn…
Bởi vì thân thể Trường Tiếu vẫn còn rất suy yếu, Bạch Thanh Ẩn bèn thuê một gian dân trạch ở ngay tại phụ cận tiểu trấn để tạm thời ngụ lại, cũng là vì Trường Tiếu có nơi tương đối thoải mái dưỡng bệnh.
___________________
Ở nơi này khoảng bảy tám ngày, một sớm nọ, Bạch Thanh Ẩn giống như mọi khi, mang tảo thiện nóng hổi đi vào gian phòng Trường Tiếu ở. Nhưng hắn vừa đi vào không được bao lâu, liền phát hiện Trường Tiếu vốn là nên nằm ở trên giường nghỉ ngơi đã không thấy bóng dáng đâu cả.
Buông tảo thiện xuống, Bạch Thanh Ẩn gấp rút chạy ra ngoài, sau đó rất nhanh liền phát hiện Trường Tiếu nơi hậu viện tràn ngập cây cối, y đang hứng thú dạt dào mà quan sát mấy con tiểu kim ngư nuôi trong thủy hang.
“Trường Tiếu, sao đệ lại chạy ra đây?” Tuy rằng trông thấy y chơi rất vui vẻ, nhưng nhớ đến thân thể suy nhược của Trường Tiếu rất dễ dàng cảm nhiễm phong hàn, Bạch Thanh Ẩn không khỏi nhíu mày, bước đến cạnh Trường Tiếu, mở lời tựa như trách cứ.
Trường Tiếu nghe thấy, ngẩng đầu nhìn người đến là hắn, thản nhiên cười “Cà ngày đều ở mãi trong phòng rất buồn chán, cho nên đệ ra đây đi dạo một chút.”
“Nhưng là thân thể của đệ vẫn chưa hoàn toàn khỏi…”
“Đã tốt lắm rồi, còn ở trong phòng mãi nữa đệ mới là buồn đến nỗi sinh bệnh đấy chứ.”
Không biết tại sao, ở chốn thương giới được xưng là năng ngôn thiện biện như Bạch Thanh Ẩn mỗi khi đối mặt với Trường Tiếu thì luôn nói không lại y, nói chưa đến hai câu đã bị Trường Tiếu ép tới gắt gao, đến nỗi cuối cùng chỉ có thể á khẩu không trả lời được
“Ta cũng chỉ là lo lắng cho đệ.” Bạch Thanh Ẩn không nói gì một lúc lâu, vẫn là không thể che dấu lo lắng mà nói “Thân thể đệ vừa mới khá được một chút, ta không muốn lại nhìn đến đệ lại bệnh nữa.”
Trường Tiếu mỉm cười “Đệ biết.”
Dứt lời, Trường Tiếu lại quan sát mấy chú tiểu kim ngư đang bơi qua bơi lại vui vẻ, Bạch Thanh Ẩn chỉ đành lắc đầu bước đến chỗ y, ngồi xuống bên cạnh, ngắm nhìn gương mặt tập trung của Trường Tiếu.
Trường Tiếu ngoại trừ không nhớ rõ hắn là ai ra thì, những chuyện khác hết thảy đều vẫn nhớ, ngay cả chuyện từ trong xe ngựa bị văng ra ngoài lăn xuống vách núi rồi mắc lại trên tàng thụ.
Trường Tiếu sau khi tỉnh lại hỏi hắn là người nào, hắn do dự một trận, nhưng cuối cùng vẫn là nói ra sự thật, nói việc mình là tỷ phu của y, bất quá, hiện tại hắn cùng tỷ tỷ của y không còn là phu thê nữa.
Khi hắn nói đến đây thì, Trường Tiếu tựa như nhớ ra điều gì, giật mình một chút.
“Đệ nhớ ra rồi, hình như đệ là đến kinh thành để thăm tỷ tỷ, rồi sau đó trên đường quay về Tô Châu gặp phải núi lở! Bất quá, nếu như huynh là tỷ phu của đệ, tại sao đệ lại không nhớ huynh nhỉ?”
Nghe được y hỏi như thế, Bạch Thanh Ẩn bất giác kinh ngạc, sau đó cho rằng Trường Tiếu bởi vì trải qua đủ mọ đau khổ thì trí nhớ có chút rối loạn nên mới như vậy.
Nhưng là, ngoại trừ hắn ra thì ai y cũng đều nhớ rõ, chuyện này trong đáy òng của hắn, tựa như ngũ vị tạp trần…
Là bởi vì, hắn từng cho y thương tổn quá lớn, mới có thể khiến cho y lựa chọn quên đi sao?
Bất tri bất giác, Bạch Thanh Ẩn lâm vào trầm tư, hắn ngồi một bên ngẩn người không nói gì khiến cho Trường Tiếu chú ý, y ngẩng đầu nhìn Bạch Thanh Ẩn đang ngẩn người, liền mím môi lộ ra nụ cười giảo hoạt, lấy tay múc một vốc nước từ trong thủy hang hất lên mặt Bạch Thanh Ẩn.
“Trường Tiếu?”
Bị nước lạnh buốt khiến cho giật mình mà hoàn hồn lại, nhìn đến Trường Tiếu cười đến đắc ý, Bạch Thanh Ẩn chợt phát hiện, bản thân không có cách nào sinh khí với người này.
Mấy ngày nay, Trường Tiếu tuy rằng thân thể không tốt, nhưng y vẫn vui vẻ bày ra tươi cười với mình, Bạch Thanh Ẩn thậm chí cảm thấy được mấy ngày nay, nhìn thấy nụ cười của y, so với quãng thời gian từ lúc cả hai bắt nhận thức cho đến giờ, xuất hiện nhiều hơn, hơn nữa còn là chân thật vô cùng.
Vì cái gì chứ?
Bạch Thanh Ẩn vẫn không rõ.
Cũng bởi vì như thế, mấy ngày qua Bạch Thanh Ẩn vẫn luôn do dự, có nên nói cho Trường Tiếu chuyện kia hay không, hắn rất sợ, sau khi Trường Tiếu biết được chuyện đó rồi, lại sẽ bày ra biểu tình tịch mịch đau thương tựa như lúc bị nhốt ở Bạch phủ, tựa như bản thân đang thừa nhận nỗi thống khổ dày vò suốt ngàn vạn năm, thê lương mà rúc vào một góc không một ai có khả năng chạm đến, dùng ánh mắt si tình đầy bi thương yên lặng trông ngóng người kia.
Nhưng là… sự tình không phải hắn không nói là có thể trốn tránh, bởi vì rất có thể tiếp qua hai ba ngày nữa, Trường Tiếu liền sẽ biết chuyện này.
Có nên hay không… ngay bây giờ nói cho y biết rõ? Hay là nên kéo dài đến lúc nào hay lúc đó?
Bạch Thanh Ẩn chần chờ, không hề phát hiện bản thân lại lâm vào trầm tư, mà Trường Tiếu bên cạnh lại dùng ánh mắt đen láy sáng ngời hoang mang mà nhìn người bên cạnh vì cớ gì cứ luôn ngẩn người như thế.
“Bạch Thanh Ẩn, tại sao huynh lại ngẩn người nữa?”
Trường Tiếu bất giác dẩy đẩy hắn, kéo Bạch Thanh Ẩn từ suy nghĩ trở về hiện thực.
“Có phải là buổi tối ngủ không ngon không? Vậy đi ngủ bù lại đi. Mấy ngày nay huynh luôn chiếu cố đệ, nhất định rất mệt đúng không… Huynh cứ yên tâm, hiện tại đệ khỏe hơn rồi, đệ sẽ tự chiếu cố bản thân mình.”
Trường Tiếu có đôi lúc rất tùy hứng, nhưng thực tế cũng là một hài tử phi thường hiểu chuyện, có lẽ y sẽ nói một vài chuyện vui đùa vô hại không ảnh hưởng tới ai, có lẽ sẽ làm một vài trò tinh nghịch khiến cho người ta dở khóc dở cười, nhưng chỉ cần y dùng ánh mắt trông suốt sạch sẽ của mình bình tĩnh chăm chú nhìn ai đó, nói ra một vài lời nói ấm áp thì, mặc kệ người nọ có bao nhiêu sinh khí, bao nhiêu thương tâm khổ sở, đều sẽ bị ánh mắt ấy cuốn hút, khiến cho tâm tình dần trở nên tốt đẹp hơn.
Bạch Thanh Ẩn chỉ từng bắt gặp một Trường Tiếu như vậy khi y ở cạnh thân nhân của mình, có lẽ là hắn từng uy hiếp Trường Tiếu, từng dùng một vài thủ đoạn không tốt đẹp bắt buộc y làm theo ý mình, cho nên mỗi lần Trường Tiếu đối mặt với hắn, cũng tựa như đối mặt với người xa lạ, ngoại trừ lạnh lùng vẫn là lạnh lùng, khiến cho hắn luôn luôn bởi vì vẻ đạm mạc kia mà tổn thương.
Hiện tại, đối mặt với quan tâm của Trường Tiếu mà vĩnh viễn hắn cũng không nghĩ sẽ nhận được, không biết vì sao, Bạch Thanh Ẩn vẫn là cảm thấy trong lòng đầy chua xót.
Trường Tiếu… chỉ có thể quên đi hắn, mới có thể đối với hắn mỉm cười sao?
A, là chính hắn một tay tạo thành, hắn tại sao lại có thể trách cứ Trường Tiếu chứ?
Nghĩ như vậy, Bạch Thanh Ẩn không muốn lại trở thành một Bạch Thanh Ẩn chỉ biết uy hiếp ép buộc Trường Tiếu như trước kia nữa. Đã muốn quyết định là khiến cho hết thảy mọi thứ một lần nữa bắt đầu sao? Hiện tại, mặc kệ Trường Tiếu như thế nào đối với hắn, hắn đều sẽ dùng chân tâm chứ không phải thủ đoạn để có được Trường Tiếu.
Nghĩ đến đây, Bạch Thanh Ẩn tựa như trút được gánh nặng, đối với người trước mắt nói “Trường Tiếu, ta đã phái người đi Tô Châu, tính ngày thì, có lẽ tiếp quá hai ba ngày nữa, phụ mẫu cùng tỷ tỷ đệ cũng sẽ đến đây đón đệ.”
Nguyên bản không muốn nói cho Trường Tiếu biết việc này, chính là vì sợ Trường Tiếu suy nghĩ đến phụ thân, lại sẽ khôi phục bộ dáng lãnh đạm như trước kia. Nhưng hiện tại, mặc kệ Trường Tiếu sẽ như thế nào với mình, hắn cũng sẽ dùng chân tâm của mình, cho dù là phí hết một đời, cũng phải đả động được y.
Nghe thấy lời này của Bạch Thanh Ẩn, Trường Tiếu hưng phấn mà nhảy dựng lên, sau đó túm lấy tay hắn liên tục hỏi “Thật không thật không? Phụ thân cùng mẫu thân, cả Sương tỷ, bọn họ đều đến đây sao?”
Nhìn bộ dạng Trường Tiếu vui vẻ nhảy nhót, Bạch Thanh Ẩn cảm thấy có chút không đúng, nhưng vẫn là gật đầu trả lời “Đúng vậy, ta đã báo tin tức đệ không chết thông tri cho bọn họ, ta nghĩ bọn họ chắc là rất nhanh sẽ đến đây.”
“Thật tốt quá, cuối cùng đệ cũng gặp được bọn họ!”
Trường Tiếu vui vẻ đến mức nhảy nhót khắp nơi trong viện, hoàn toàn không có chút thương cảm nào như Bạch Thanh Ẩn dự đoán, làm cho hắn luôn cảm giác, giờ phút này Trường Tiếu có chỗ nào đó không giống.
“Trường Tiếu?” Bạch Thanh Ẩn vẫn đứng tại chỗ, ánh mắt thâm thúy nhìn chằm chằm Trường Tiếu một lúc lâu, cuối cùng mới mở miệng gọi y.
“Chuyện gì?” gương mặt vẫn đầy ắp tươi cười vui sướng, Trường Tiếu quay đầu lại nhìn hắn.
“Phụ thân đệ sắp đến…” Bạch Thanh Ẩn thật cẩn thận mở lời.
“Phải a, phụ thân bọn họ sắp đến!” Vừa nói đến đây, Trường Tiếu lại hưng phấn nhảy nhót một chút, tựa như một chú thỏ con không thể nào im lặng.
“Trường Tiếu… phụ thân đệ… chẳng lẽ đệ…”
Một luồng linh quang chợt lóe qua trong đầu Bạch Thanh Ẩn.
“Chẳng lẽ cái gì?”
Giờ phút này, nụ cười của Trường Tiếu, không có một chút nào mờ mịt, không có một chút nào giả vờ, không có một chút nào thương cảm, hoàn toàn, thuần túy lại sáng lán, dần dần khiến cho Bạch Thanh Ẩn ngộ ra.
Trường Tiếu quên đi, không chỉ có hắn, mà còn có cả đoạn cảm tình bội dứng đối với phụ thân kia!