Hữu Duyên Trà Quán

Chương 37: TRANH CÃI




Tác giả: Lila

Di Giai tức giận nói “Mình làm sao dám giận bà chủ lớn như ai kia.”

Cô cười đến vui vẻ nói

“Bạn bè là bạn bè, công việc là công việc, công và tư vẫn phải phân minh. Mình nghĩ cậu phải là người rõ vấn đề mang tính chất thương nhân này nhất chứ?”

Di Giai sau khi nghe cô nói thì tức tới mức mặt đỏ tía tai mà vẫn không thể đáp trả được lời nào. Cô tức cười, đành xuống nước một chút, dỗ cô bạn cùng phòng của mình

“Được rồi, Di Giai cậu phải hiểu đó là vấn đề nguyên tắc. Nể tình là bạn bè, nếu cậu có việc gì thì mau hỏi, tâm trạng tớ khá tốt có thể giải đáp một vài thắc mắc cho cậu.”

Di Giai vẫn một mặt giận giữ không chịu nói gì, làm cô nổi lên tính tình muốn trêu chọc cô ấy

“À, đây là không có gì muốn hỏi, hay là không muốn cùng mình nói chuyện nữa. Vậy…cậu cũng đừng hối hận nha, tớ đi đây.” Rồi cô giả vờ xoay người muốn ra khỏi phòng. Vừa thấy cô định rời đi thì Di Gian liền vội vàng nói

“Lệ Lâm, cậu đứng lại.”

“Không phải là đang giận mình, không muốn nói chuyện sao? Đổi ý rồi à.”

“Cậu còn nói, tuy chúng ta mới chỉ thân nhau đây nhưng cũng là bạn bè quen biết 2 năm rồi, thế mà cậu giấu bản thân cũng thật sâu.”

Cái này có vẻ như bị trách oan rồi, cô chỉ mới sống lại trong thân xác này khoảng một tuần thôi mà. Haizz, thôi nhường cô ấy chút vậy, nếu không cuộc sống sinh viên sau này của cô sẽ rất thảm.

“Được rồi, xem như tớ sai.” Nói rồi cô quay lại đi đến bàn học của mình ngồi xuống, tiếp tục nói

“Có gì thắc mắc thì mau hỏi đi, lát nữa mình thật sự có việc phải ra ngoài đó.”

Di Giai ngập ngừng hỏi

“Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra vậy? Mình nghe anh Cảnh Quân kể, lúc anh ấy nói lại lời của cậu cho dì Hứa thì dì ấy vội vàng muốn đến gặp cậu ngay. Nếu không phải vì rời đã tối, sợ thất lễ thì đã không chờ đến sáng nay đâu.”

“Ừm, mình cũng không ngờ được mẹ của Diệp Cảnh Quân lại đến gặp mình sớm như vậy.”

Di Giai hấp tấp tiếp lời “Cậu nhanh nhanh kể mình nghe xem có chuyện gì vậy? Đừng có quanh co nữa, từ qua tới giờ mình nôn nóng muốn chết rồi.”

Đúng là tò mò hại chết người, cô thật muốn xem nét mặt sau Di Giai biết đi theo sau Diệp Cảnh Quân là một con oan quỷ thì sẽ như thế nào? Haha….

“Được rồi, đừng nôn nóng. Thật ra câu chuyện cậu nghe dì Hứa nói với chú Diệp đều là sự thật.”

“Cái gì, th…thật? Vậy…đây là mượn xác hoàn hồn trong mấy cái truyện ngôn tình sao? Quá thần kỳ rồi.” Di Giai đầy ngạc nhiên nói to, rồi lại hỏi cô liên tục

“Vậy rốt cuộc là ai đã nhập vào thân xác dì Hứa? Dì Hứa bây giờ như thế nào rồi? Mà tại sao người đó muốn anh Cảnh Quân đi gặp cậu? Hai người có quen biết từ trước sao? Sáng nay cậu gặp cái người đó nói gì vậy? Có liên quan gì tới anh Cảnh Quân không? Với lại…”

Cô đen mặt nói

“Ngừng, ngừng…cậu hỏi như vậy thì mình trả lời như thế nào cho kịp. Bình tĩnh lại đã, mặc dù thể xác dì Hứa bị một linh hồn khác nhập vào nhưng vốn dĩ số dì ấy đã hết từ cơn bạo bệnh kia rồi. Chẳng qua là cơ duyên xảo hợp mà thôi, cái người nhập vào dì Hứa cũng là một linh hồn đáng thương. Cô ấy tên thật là Điền Quân Dao. Nhưng cơ trời đã sắp xếp như vậy, thì cậu cứ xem đó chính là dì Hứa thật sự đi.”

Di Giai tò mò hỏi tiếp “Vậy tại sao người đó lại sống lại trong thân xác dì Hứa vậy?”

Cô nhíu mày, khẽ nói “Cái nên biết thì biết, cái không nên biết thì cậu đừng tò mò quá nhiều. Biết quá nhiều ngược lại không có lợi gì cho cậu cả.”

“Được, được, cậu không muốn kể mình cũng không ép. Nhưng có một chuyện nhất định mình phải biết, tại sao dì ấy muốn anh Cảnh Quân đến gặp cậu, rốt cuộc anh ấy có bị ảnh hưởng hay như thế nào không?” Di Giai cương quyết nói

Cô cười đầy bí ẩn, nhìn Di Giai thật lâu rồi hỏi “Cậu…thật sự muốn biết? Vậy trước tiên nên chuẩn bị tinh thần thật tốt nha.”

Vẻ mặt Di Giai đầy lo lắng, mếu máo nắm chặt lấy tay cô hỏi

“Lâm Lâm, cậu đừng nửa úp nửa mở như vậy được không? Tớ lo lắng sắp chết rồi đây.”

“Haha”

“Lệ Lâm, cậu còn cười, nói nhanh lên”

Cô nghiên đầu đến gần tai của Di Giai nhẹ nhàng nói

“Có một linh hồn quỷ dữ lúc nào cũng canh chừng bên cạnh Diệp Cảnh Quân, muốn thừa cơ hội để đoạt xác anh ta.”

Di Giai sợ hãi, ngã từ trên ghế xuống đất lấp bấp nói không thành lời

“Lâm…Lâm cậu… cậu đừng đùa mình, gì mà q…quỷ dữ, lại còn muốn hãm hại anh Cảnh Quân.”

Cô nhìn chầm chầm vào Di Giai

“Cậu nhìn mình giống nói đùa lắm sao?”

Thấy trên trán Di Giai đã lấm tấm mồ hôi, mặt mũi cũng chuyển sang xanh xao. Cô có chút cảm giác nói không nên lời, sợ đến như vậy sao?

“Nè, không cần quá sợ hãi, con oan quỷ đó có theo thì cũng là theo Diệp Cảnh Quân thôi, đối với cậu không hề có nguy hại gì đâu.”

Phải một lúc sau cô bạn cùng phòng nhiệt tình này của cô mới bình tĩnh lại nói

“Lệ Lâm, nếu cậu đã nói có mấy cái tà vật đó đi theo anh ấy thì mình tin cậu. Nhưng mà….lý do gì mà quỷ hồn đó luôn đi theo muốn đoạt xác anh Cảnh Quân mà không phải là một người nào khác chứ?”

Cô lắc đầu thở dài

“Haizzz…âu cũng là sự sắp đặt xảo diệu của định mệnh. Cơ địa của Diệp Cảnh Quân quá đặc biệt, chỉ cần linh hồn có oán khí nặng một chút là có thể nhập vào bất kì lúc nào. May là anh ta sở hữu vật có thể khắc chế yêu ma.”

Di Giai thắc mắc khó hiểu nói “Nếu đã có vật như vậy để hộ thân, vậy tại sao quỷ hồn lại vẫn đu bám muốn xâm hại anh ấy?”

“Chắc có lẽ trong lúc vô tình Diệp Cảnh Quân không mang theo vật hộ thân lại đen đủi gặp được oan quỷ kia. Vì thế nó mới biết được thể chất đặc biệt kia của Diệp Cảnh Quân, rồi lúc nào cũng đi theo chờ cơ hội, chỉ cần anh ta cách xa vật hộ mệnh kia thì sẽ không thoát được việc bị nhập đâu. Thần thức vững vàng thì chỉ bị mượn xác một chút, nhưng nếu… ”

Sau khi nghe cô giải thích, Di Giai càng hấp tấp, lo lắng cho Diệp Cảnh Quân hơn,

“Phải làm cách nào đây, hay là tìm vị hôn phu của cậu giúp đỡ. Mặc dù việc hành đạo kính đáo nhưng giới quyền quý Bắc Kinh không ai không biết về tài năng trừ ma đuổi quỷ của anh ta.”

Cô nhíu mày, cười nói

“Tại sao phải nhờ Phạn Giai Triết, cậu tưởng Lệ Lâm mình là đồ trang trí thôi sao?”

Di Giai nửa ngạc nhiên nửa nghi ngờ hỏi

“Cậu thật sự giải quyết được việc rắc rối này?”

Cô tự tin nói “Nếu không thì tại sao cái dì Hứa thần bí kia của cậu lại đến tìm mình.”

“Thật tốt quá, vậy cậu nhanh nhanh đi, mình lập tức dẫn cậu đi gặp anh Cảnh Quân để giải quyết chuyện này.” Nói rồi Di Giai bắt lấy tay cô, chuẩn bị kéo đi thì chợt bị cô ngăn lại

“Ây, bây giờ chưa phải lúc, mình cần cầm được thù lao đã.”

Di Giai ngạc nhiên nửa ngày, ngu ngơ hỏi

“Hả? Thù lao? Thù lao gì? Cậu đừng nói, từ trước giờ tiền của cậu toàn từ việc này? Nhưng không sao, tiền thôi, Diệp gia không phải không có, nếu không đủ còn Đàm gia của tớ mà.”

“Haha…Cả hai chỉ mới tìm hiểu mà cậu dám đem cả Đàm gia ra à? Cẩn thận người anh hai kia của cậu đuổi cậu ra khỏi nhà. Nhưng vô ích thôi, cái mình cần không phải tiền, chỉ chờ dì Hứa lấy được vật mình cần thì mình sẽ ra tay thôi.”

Di Giai năn nỉ cô

“Lâm Lâm, thời gian cấp bách, xem như nể tình tớ, cậu giúp anh Cảnh Quân trước đi được không? Mình bảo đảm dì Hứa và Diệp gia sẽ không quỵt nợ đâu.”

Haiz thật hết nói nổi với người rơi vào lưới tình mà

“Di Giai, cậu phải là người hiểu rõ bản chất của thương nhân nhất. Tớ chỉ yêu cầu đặt cọc một phần ba lợi nhuận mà không phải là một nửa hay nhiều hơn thì đã là nể mặt cậu lắm rồi.”

“Nhưng…nhưng….ít nhất cậu cũng phải có cách đảm bảo được sự an toàn của anh Cảnh Quân trong khoảng thời gian này chứ?”

*LỜI TÁC GIẢ

Sorry các khán đọc giả rất nhiều, quảng thời gian vừa qua công việc của mình nhiều quá nên lặn hơi lâu. Mong các bạn thông cảm và tiếp tục ủng hộ mình để làm động lực tiếp tục viết tiếp câu chuyện đầu tay này.

Chân thành cảm ân.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.