An thái phó lập tức đi tới gặp hoàng hậu, trong lòng lão giờ như lửa đốt, lão thèm khát, lão thật sự muốn kế hoạch của bản thân thành công.
"Ta muốn gặp hoàng hậu."
Lão nói với người hầu đứng ngoài cửa.
"Vào báo với hoàng hậu nhanh chân lên."
Lão trợn mắt lên, đe dọa. Người kia sợ hãi, lập tức chạy vào báo với chủ nhân của mình. Lão được dẫn vào trong phòng.
Trong phòng riêng, hoàng hậu đã ngồi chờ lão, vẻ mặt đăm đăm khiến hoàng hậu khá tò mò.
"Chú đến gấp gáp như vậy, chắc có chuyện quan trọng muốn nói sao?"
An thái phó ngồi xuống ghế, lão nóng lòng đến độ không cần thưởng trà trước.
"Hoàng hậu, người nên chỉnh đốn lại đứa con gái của người đi thôi, nó dám sai người đến báo tin cho tên già sắp chết kia."
Vị hoàng hậu đã qua tuổi bốn mươi lăm, nhưng dáng vẻ vẫn rất thanh tao, tươi trẻ, nếp nhăn trên mặt cũng chẳng có mấy, nét mặt thoáng qua có chút do dự nhưng chỉ mất vài giây vẻ mặt lạnh lùng đấy khiến người khác cảm giác sợ hãi. Hoàng hậu vuốt ve bụng của mình, dáng vẻ vuốt ve này khiến An lão gia càng thêm an tâm về bảo bối hữu dụng đang nằm trong bụng kia.
"Con trai ngoan của ta cũng đã được ba mươi hai tuần trăng hơn rồi, chuyện người chị bướng bỉnh của nó nói không nghe, cố tình cản đường hoa vinh của nó thì người làm mẹ như ta đương nhiên không thể dương mắt nhìn được."
Hoàng hậu mang nét cười nham hiểm, nhìn An lão gia tâm đắc.
"Ta trước đây đã tính đến nước đứa con gái phản bội mình, nó đã không coi ta là máu mủ phụ mẫu, thì ta cần gì phải thương yêu nó, huống chi nó cũng không thể lên ngôi vua."
An lão gia lúc này mới chịu ngồi thư thái, rung chân mà uống tách trà.
"Người vì đại nghiệp như hoàng hậu, quả thật lão chưa từng thấy có mấy ai.".
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Mùa Xuân Trong Đôi Mắt Tôi
2. Đại Sư Linh Châu
3. Năm Tháng Yêu Thương
4. Tôi Mắc Bệnh Chỉ Có Thể Nói Sự Thật
=====================================
Sau đó, An lão gia ngồi hỏi han về tình trạng ốm nghén của hoàng hậu một lúc sau, lão xin lui khỏi phòng để hoàng hậu nghỉ ngơi.
Lão mang trong mình một bụng vui sướng, toan tính hồi phủ, nhưng lão đang cao hứng, muốn rẽ ngang tới hồ sen của hoàng hậu.
An lão gia đâu biết rằng, tình cờ này đưa lão một thông tin vô cùng bất ngờ. Bên này hàng rào cây cối tốt um, tự khi nào đã có mấy cô hầu gái lẻn ra đây thì thầm to nhỏ với nhau.
"Các ngươi biết chuyện gì không?"
Cô hầu gái kia cuối cùng không nhịn được nữa, liền kiếm vài người khác tới để kể chuyện.
"Chuyện gì?"
Mọi người lắc đầu không biết. Cô hầu kia, tâm đắc xúm mọi người vào bắt đầu kể.
"Chuyện này tôi nói ra, đảm bảo mọi người không ai ngờ tới. Lý thiếu gia- Lý Thống đang qua lại với An thiếu gia- An Văn Quế đó."
An lão gia bên này rào cây nghe xong, trong lòng như có sóng thần cuộn trào, giây trước giây sau, tức đến đỏ au mặt mũi, chuyện này sao có thể, bọn nữ hầu này ăn nói xằng bậy. Lão tức giận tính đi qua bên đó hỏi tội những kẻ dám đặt điều con trai mình, nhưng rồi lão vẫn dừng chân cố nghe thêm vài điều nữa.
Một nữ hầu khác vẫn chưa tin.
"Không thể tin được, trước giờ hai người họ ghét nhau từ bé mà, từ hai nhà cũng ghét nhau sao có thể. Bằng chứng đâu, cô nói thế phải ai nghe thấy thì chết."
Cô hầu kia lắc đầu, quả quyết.
"Chính mắt tôi bắt gặp mà, đêm hôm trước tôi thấy hai người họ lén lút hẹn hò, thậm chí còn gần gũi, ôm hôn nhau nữa."
Mấy hầu nữ xuýt xoa, bịt chặn miệng không dám để phát ra tiếng kêu. An lão gia như chết đứng, tay lão nắm chặt run bên khe khẽ, đứa con trai duy nhất của lão thế nào lại vụng trộm với tên khốn kia sau lưng lão.
Lão xông sang bên đám hầu nữ, dáng vẻ trợn mắt của lão khiến đám hầu nữ chết lặng, lão trừng mắt nhìn từng người một, gằn giọng đáng sợ.
"Kẻ nào vừa kể cái chuyện này?"
Cả đám không ai dám nói gì, sợ hãi họ khe khẽ run rẩy chỉ tay về phía cô hầu kia. Cô hầu kia biết mình chết chắc rồi, chân tay rụng rời ngã khuỵu xuống đất, khóc lóc xin tha.
"Lão gia.. à không An thái phó xin ngài tha mạng, tiện tì biết sai rồi ạ."
Lão già nghiến răng đến ken két, vung tay một cái tát cô hầu kia một bạt tai, đến độ thấy máu chảy ra ở khóe miệng.
"Con tiện tì khốn nạn, ta cảnh cáo ngươi, ngươi tốt nhất ngậm mồm lại nếu không ta sẽ giết hết sạch cả nhà ngươi."
Cô hầu nữ tóc tai rối bời bị lão túm tóc nhấc lên như một con chó, cô khúm núm chắp tay vái lão, khóc lóc van tha.
"Con xin An thái phó tha cho gia đình của con, con xin thề.. con xin thề.."
Mấy cô hầu kia cũng thi nhau lạy lục lão.
"Chúng con xin hứa ạ."
Lão ném đầu cô hầu gái kia, khiến cô ngã nhào xuống đát, lão phủi tay rồi đi thẳng. Lão phải đến ngay nơi con trai lão đang ở.
Trong đầu lão có vô vàn hình ảnh ân ân ái ái của hai người, lão muốn kéo thằng con trời đánh kia về thẳng phủ.