Hữu Duyên Thiên Lý

Chương 80




Cả hai nắm tay nhau chạy tới khu vực được thông báo phân công trước đấy. Lý Thống nắm tay kéo An Văn Quế chạy sát mình, bọn họ chủ động liên lạc trước với anh em Lý Thuần, cứ theo hướng dẫn. Hai người chạy đến hậu viện đang chuẩn bị cho lễ hội, Lý Thuần đã đứng chờ sẵn, đưa đồ để họ phòng hộ.

"Hai người đi về muộn vậy, cũng may trời xẩm tối rồi, nhá nhem không ai để ý. Đây cứ bê tạm hai hộp đồ này, đi theo tôi."

Lý Thống nhận lấy hai hộp đồ, nặng trịch trên tay.

"Sao nặng như vậy?"

"Bên trong toàn là y phục ta vớ vội bên đoàn hát đấy, nhanh lên."

Lý Thống cầm lên nhấc nhấc, kiểm xem bên nào nhẹ hơn, rồi mới đưa cho An Văn Quế cầm, đã vậy còn khẽ nói.

"Cẩn thận."

Lý Thuần đi trước, cầm đèn lồng soi đường, loạt hành động vừa rồi vẫn lọt được vào tầm mắt của cậu.

"Đi đứng đừng rón rén quá, cứ đi như bình thường."

Nói rồi ba người cứ thế đi theo hàng, lần đầu Huyền Nhân được bước chân vào trong cung đình, cái cảm giác nó tuyệt vời, diễm lệ, hoành tráng khiến cậu sởn gai ốc. Tuy là cơ thể Lý Thống nhưng bản chất Huyền Nhân cảm thấy khung cảnh này quá đỗi ảo diệu.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========

1. Mùa Xuân Trong Đôi Mắt Tôi

2. Đại Sư Linh Châu

3. Năm Tháng Yêu Thương

4. Tôi Mắc Bệnh Chỉ Có Thể Nói Sự Thật

=====================================

Lý Thuần vừa đi vừa nói với hai người họ chuyện mấy hôm ở đây.

"Mấy ngày hai người vắng mặt, bọn tôi cũng chỉ quanh quẩn trong hậu viện chuẩn bị mọi thứ, luyện tập các màn trình diễn. Từ khi đi săn núi về là lập tức vào trong cung luôn, phòng của chúng ta sắp đến rồi, nhưng không được rộng rãi như ở trường đâu, chúng ta ngủ chung với nhau, bốn người đó."

Lý Thống chốc chốc lại nhìn An Văn Quế, thì thầm.

"Có mỏi lắm không? Nặng lắm à, để anh xách cho."

An Văn Quế lắc đầu, nói nhỏ.

"Không cần, người anh đang bị thương mà, cái này em bê được."

Lý Thuần đánh mắt liếc ra sau.

"Hai người từ lúc trở về, cứ có gì đó mờ ám, thậm thụt."

Lý Thống đẩy người Lý Thuần một cái.

"Có cái gì chứ, mau đi đi, ta muốn nghỉ ngơi lắm rồi."

Dọc đường tuy thi thoảng sẽ có người hỏi đi đâu vào cái giờ cấm, nhưng bọn họ đã tính sẵn lí do mang đồ cho lễ hội. Ba người bọn họ đi theo hàng lối, cuối cùng cũng đến phòng. Lý Thống và An Văn Quế vừa đẩy cửa vào, liền ném túi đồ sang bên, ngã người lên tấm phản lớn. Cả cơ thể nặng nhọc cuối cùng cũng được giãn cơ nghỉ ngơi rồi. Lý Thống nhắm mắt một hồi, mệt quá, chặng đường vừa rồi tốn của cậu không ít sức lực xém chút còn không giữ được mạng.

Đang mơ mơ màng màng, tay Lý Thống như được nắm lấy, cậu mở mắt ra, thấy An Văn Quế nằm bên cũng đang nhắm mắt, tay nhóc con đan vào tay cậu, thi thoảng lại xoa xoa ngón tay cậu. Yêu chết được.

Lý Thống cứ thế nhắm mắt tận hưởng, sự ngọt ngào này, đúng là buồn cười, người cậu từng ghét như thế, nào giờ lại khiến cậu yêu đến vậy.

Thế mà hai người họ ngủ thiếp đi, mặc cho Lý Chưởng có lay gọi thế nào, Lý Thống cứ thế nằm ôm lấy An Văn Quế cho đến nửa đêm bỗng dưng giật mình tỉnh giấc. Cậu mắc buồn vệ sinh quá, ngóc đầu dậy thấy Lý Thuần còn đang ngồi đọc sách, cậu nhẹ nhàng tách người An Văn Quế, đắp chăn cho nhóc con thật kín.

"Lý Thuần, chỉ ta nhà xí với. Buồn vệ sinh quá."

Lý Thuần đặt cuốn sách xuống, tay chỉ ra bên ngoài vẽ đường hướng dẫn cho cậu. Lý Thống cầm lồng đèn, choàng áo lông thật dày rồi ra ngoài, nửa đêm đi vệ sinh chỗ này cũng hơi sợ thật, mà nhà xí thì xa, đi được mấy bước Lý Thống quyết định kiếm một thân cây to, khuất người rồi xử lý nhanh.

Chạy lại chỗ khuất người, vừa giải quyết xong, Lý Thống nhìn thấy có bóng người vừa lướt nhanh qua. Mới đầu chưa nhìn rõ còn giật mình, sợ hãi tưởng thấy ma.

Lý Thống cố mở to mắt, phóng tầm mắt xa hơn, nhìn kĩ hơn thì đó là Tiểu Hướng. Nhịn không được cậu cầm đèn chạy tới, khẽ gọi.

"Tiểu Hướng, Tiểu Hướng.."

Người kia thấy có người gọi tên, giật mình, đèn trong tay có rung lắc mạnh mẽ, nhưng nghe đến câu thứ ba đã phát hiện ra đó là người quen gọi nên dừng lại.

"Sao tối rồi, cô còn chạy ra đây làm gì vậy?"

Tiểu Hướng gương mặt xanh mét vừa sợ vừa lạnh, nhìn thấy Lý Thống, xúc động mạnh mẽ, nước mắt đã lưng chừng mắt.

"Thiếu gia.. thiếu gia Lý Thống cuối cùng đã về rồi ạ. Tiểu Hướng mừng quá, nhìn thấy thiếu gia.."

"Đừng khóc chứ. Thế Huyền Dương công chúa thế nào rồi, khỏe không. Vừa mới tối nãy ta vào trong cung."

Nghe nhắc đến Huyền Dương, Tiểu Hướng sắc mặt lo lắng, bối rối.

"Thiếu gia.. cậu về đến nơi là yên tâm rồi. Huyền Dương công chúa, nàng ấy.. đang bị sốt nằm nghỉ ở phòng. Đêm hôm thế này Tiểu Hướng ra ngoài vì chút việc riêng. Thiếu gia.. mau quay về phòng đi.. lần sau sẽ hẹn gặp nhau ban ngày."

Lý Thống gật đầu, không nghĩ gì nhiều, đứng nhìn Tiểu Hướng chạy khuất lối rồi mới quay về phòng. Còn Tiểu Hướng trong lòng vui buồn lẫn lộn, chạy một mạch về phòng Huyền Dương. Lính gác bên ngoài nghiêm mặt chặn đường.

"Ngươi làm gì đêm hôm vào phòng công chúa."

Tiểu Hướng đanh mặt, đáp trả.

"Ta ra bếp, lấy thêm chút bánh cho công chúa, sao được không. Công chúa đang đói, nhanh đừng ngáng đường của ta."

Hai tên lính còn lưỡng lự không cho vào. Bên cạnh đã có tiếng nói.

"Cho vào trong, khẩn trương."

Là hộ vệ Đinh Bảo Cung, được giao phó canh gác phòng của Huyền Dương. Tiểu Hướng được cho vào trong phòng, ánh mắt trước khi khép cánh cửa không quên liếc Đinh Bảo Cung một cái.

"Công chúa, công chúa.."

"Có chuyện gì vậy.."

Huyền Dương gương mặt buồn bã, đôi mắt vẫn còn sưng sưng, nhìn Tiểu Hướng.

"Thiếu gia Lý Thống trở về rồi, thiếu gia đã về rồi công chúa."

Nét mặt Huyền Dương tươi vui hơn hẳn, nàng mỉm cười gật đầu.

"Tốt lắm, cuối cùng Lý Thống thiếu gia đã trở về rồi."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.