Hữu Duyên Thiên Lý

Chương 78




Lý Thống thở dài một hơi.

"Được rồi, hoãn cái chuyện tư thù cá nhân, giờ sang chuyện thứ hai ta cần bàn này."

Cả hai đều buông đũa xuống, nhìn Lý Thống.

"Trần Hạ có nói với ta rằng bên em, đã giữ được lại tên ngã xuống cùng ta. Hiện tình hình của hắn như thế nào?"

An Văn Quế nhấc ly rượu lên uống một hơi. Vị cay nồng, chảy xuống thực quản ấm nóng cay nồng.

"Mạng của hắn đã giữ được, nhưng nghe vẻ chưa khai ra được gì nhiều."

Trần Hạ khoanh tay trước ngực, vẻ mặt xem thường.

"Ngươi mà cũng bắt được hắn nói ra sao?"

"Ngươi nghĩ ta đủ mưu kế như ai mà bắt hắn nói ra được."

Lại là đấu khẩu nhau, Lý Thống vờ như không để ý tiếp tục kéo hai người vào công việc.

"Thế còn bên Trần Hạ thì sao?"

Nghe thiếu gia hỏi, với chuyên môn của mình, Trần Hạ tự tin trả lời.

"Thiếu gia đừng lo, chuyện thiếu gia bị ám sát lần trước, tôi vẫn đang liên lạc với công chúa, hiện đang chờ thư của công chúa hồi báo."

"Gần đây ngươi có thấy trên triều có xích mích gì xảy ra không?"

Trần Hạ suy ngẫm một hồi.

"Chuyện tranh đấu các hạ quan chưa từng ngơi nghỉ, nhưng để gây hấn lớn thì vẫn chưa thấy động tĩnh gì."

Lý Thống lại đăm chiêu suy nghĩ.

"Cha ta có liên hệ thân mật với ai không, hay là có kẻ đối nghịch nào với cha ta không?"

Trần Hạ liếc xéo sang bên An Văn Quế thay lời muốn nói. An Văn Quế thấy mình bị khép vào tình nghi, tức giận phân bua.

"Ngươi cái gì vẫn là cố ý chĩa múi giáo sang cho nhà ta?"

An Văn Quế nhìn thẳng Lý Thống, ánh mắt bao chứa sự quả quyết.

"Thề với ngươi.. cha ta dù có không ưa đến mấy cũng sẽ không bao giờ làm ra trò bẩn thỉu như thế."

Lý Thống gật đầu, vỗ vỗ nhẹ lên tay của An Văn Quế, ý tứ rất rõ ràng.

"Được, ta tin mà. Không cần phải quá nhạy cảm như vậy."

Còn Trần Hạ vẫn giữ vững quan điểm cá nhân.

"Thiếu gia xin đừng nhẹ dạ cả tin, cũng xin lỗi An thiếu gia chuyện này không thể không liệt họ An nhà ngươi vào danh sách tình nghi được."

An Văn Quế dù có xấu xa đến mấy, chuyện hắn hay nhà hắn không làm, nhất định hắn không để người khác vu oan cho nhà hắn.

"Được rồi, ta sẽ chứng minh cho ngươi rằng cha ta không liên can tới chuyện này."

Cuối cùng cuộc nói chuyện lần này, lại chẳng thể kéo mọi người về một mối. Lý Thống đành giải tán sớm mọi người, cho Trần Hạ về phòng nghỉ ngơi, còn mình thì ở lại an ủi với An Văn Quế.

"Ta tin cha em không làm như vậy!"

An Văn Quế bĩu môi, mặt nhăn nhó, trưng ra ánh mắt cún con long lanh.

"Đúng, ngươi không được nghe hắn, ta cũng không phải bảo vệ mù quáng cha ta mà nói vậy. Là chính bản thân ta đảm bảo với ngươi, chuyện này ta sẽ tìm ra lý do để hắn không có quấy phá hai đứa chúng ta."

Lý Thống nghe lời cuối của thằng nhóc này nói ra, không kìm được lòng mà xoa đầu nhóc.

"Ngươi làm cái gì vậy? Rối hết tóc ta rồi."

An Văn Quế cau mày lấy tay vuốt vuốt lại tóc, ôm đầu nhìn Lý Thống. Giây trước giây sau đứng nhìn gương mặt kia, nhịn không được An Văn Quế nhón chân hôn một cái.

"Hôm nay thế mà em cũng bạo thật."

Lý Thống ôm eo kéo hắn lại gần, cúi đầu dụi dụi vào hõm vai hắn. An Văn Quế chân nhón nhón kiễng lên, choàng tay ôm lấy cổ Lý Thống.

"Có gì mà không bạo, ta cũng không phải người rụt rè."

Lý Thống cứ ôm hắn rồi đung đưa đẩy hắn lùi lại đến gần giường. An Văn Quế chui trong người Lý Thống, hai chân lúng túng lùi lại.

"Làm cái gì vậy.. ahhhh.. ngã ta.."

"Muốn em ngã xuống mà."

Lý Thống đẩy An Văn Quế ngã xuống giường, còn mình thì đè lên người hắn.

"Làm thế nào để dạy em cách xưng hô vậy, chứ giờ láo quá."

An Văn Quế chớp chớp mắt.

"Ngươi đòi chỉnh ta, chẳng phải trước giờ vẫn xưng hô như vậy."

"Không được, nếu em không gọi tôi một tiếng anh, thì em không xuống được khỏi giường đâu."

Lý Thống dính người lên An Văn Quế, dùng hơi thở ấm nóng thì thầm vào tai hắn. An Văn Quế bị kích thích đến ngượng đỏ mặt, tay chân quơ loạn xạ, mắt nhắm chặt.

"Nào nào.. không được.. không được như vậy.."

Lý Thống càng muốn chêu, hai tay loạn xạ cởi đồ An Văn Quế.

"Có gọi không?"

An Văn Quế thối lui, mắt mở lớn, mặt đỏ ửng như cà chua, hai tay vội vã túm lấy tay của Lý Thống, nửa người trên đã bị lột xộc xệch đến cái áo lót bên trong cùng. Cuối cùng vẫn phải thốt lên.

"Anhhhhh"

"Nói lại xem nào. Nói rõ lời ra, không kêu như thế.."

Lý Thống nhìn dáng vẻ này của An Văn Quế, nhịn sắp không nổi nữa rồi. An Văn Quế mắt đang nhắm nghiền, cố gắng lắm mới mở ra được, nhìn Lý Thống trên người mình, chạm qua một lượt, tim hắn như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, bên dưới của hắn gần như cũng có cảm giác lạ lẫm.

Miệng nhỏ mấp máy, nơi da thịt đang được tay Lý Thống chạm tới, khiến hắn ngứa ngáy vô cùng.

"Anh.."

Lý Thống nghe được một tiếng này, cả người như có dòng điện chạy qua, kích thích nhiệt độ trong người tăng nhanh, nhưng dù sao lúc này cũng không nên làm thêm chuyện kia. Cố gắng nhịn xuống, nghe được một lời này đã đủ rồi.

Lý Thống cúi người, hôn xuống. Tay giữ cằm An Văn Quế, mở hàm hắn lớn hơn, lưỡi ấm nóng tiến tới quấn lấy lưỡi An Văn Quế. Càng hôn càng sâu, Lý Thống càng hôn càng muốn kéo người này vào lòng mình, càng muốn chiếm lấy cơ thể này, cái miệng nhỏ kia thế nào khiến cậu mê luyến, hôn tới rồi lại hôn tới, hôn đến tiếng mút vang càng lúc càng vang trong phòng.

An Văn Quế cũng đê mê, hai tay quàng qua cổ Lý Thống, mắt nhắm, quấn quýt môi lưỡi không rời. An Văn Quế thật sự không dứt khỏi Lý Thống, thật sự không thể dứt ra, vì cái gì, Lý Thống làm thế nào mà hắn giờ đam mê tình yêu này, hắn cũng muốn Lý Thống, muốn được Lý Thống yêu thương, muốn được chạm vào người, muốn được vuốt ve cưng chiều.

Hai người lăn lộn một hồi trên giường, cái suy nghĩ giữ mình ban nãy vứt đi đâu rồi, tay Lý Thống luồn tới, cởi bỏ lớp áo ngủ, lộ phần da thịt trắng nõn của An Văn Quế. Lý Thống phấn khích vuốt ve, chạm tới mọi nơi, An Văn Quế thật sự chỉ một giây nữa thôi đã tình nguyện đêm nay cùng Lý Thống.

Nhưng ánh sáng lý trí cuối cùng đã kéo hắn lại, An Văn Quế đẩy người Lý Thống tách ra, ánh mắt vẫn còn nhuốm đầy dục vọng của hai người nhìn nhau. Miệng hôn tới tấy đỏ, An Văn Quế thì thầm.

"Đủ rồi.. đêm nay không được đâu.. thật sự đấy mai còn quay về nữa.. anh về nghỉ ngơi đi.."

Lý Thống không đành lòng, nhưng nghĩ đến ngày mai còn có việc, đúng rồi An Văn Quế nói đúng, hiện tại chưa phải lúc. Bọn họ còn thời gian, phần thân dưới chạm tới nhau đã cảm thấy cương cứng, ở đây thêm chút nữa, thì cậu chắc chắn ăn sạch An Văn Quế.

Lý Thống mỉm cười, cụng đầu với An Văn Quế, giọng nói khàn đặc.

"Em nói đúng, anh nên về phòng. Nghỉ ngơi đi, ngày mai chúng ta về sớm."

An Văn Quế gật gật đầu, Lý Thống ngồi dậy kéo chăn cho An Văn Quế.

"Em ngủ ngon nhé. Đồ chỗ này để anh dọn."

An Văn Quế nằm trên giường, nhìn theo dáng người Lý Thống dọn dẹp sạch sẽ bàn ăn đến khi thổi tắt bớt nến, đóng cửa lại ra khỏi phòng. An Văn Quế lúc này một mình trong phòng, nhịn không được nữa, liền thò tay xuống dưới, nhanh chóng giải quyết nhu cầu cá nhân.

Hắn nhớ lại cảnh ban nãy, hắn nhớ lại nụ hôn ngọt ngào của Lý Thống, nhớ từng lời nói ngọt ngào của Lý Thống. An Văn Quế bắn ra, hắn thở hắt một hơi, hắn mê luyến sự quyến rũ của Lý Thống, mật ngọt vô cùng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.