Hữu Duyên Thiên Lý

Chương 53




Hắn không biết bản thân đã ngủ được bao lâu. Đến khi hắn mở mắt thì đã thấy xe ngựa dừng lại từ trước, cái lưng hắn đau nhức, vươn người một cái. Hắn thò đầu ra cửa sổ.

"Đã đến chợ huyện rồi sao?"

Hắn bị gió lạnh thổi tới làm nổi hết gai ốc, vội rụt cổ vào, quay sang bên cạnh đã không thấy Lý Thống đâu. Hắn ngơ ngác một hồi, rồi lại thò cổ ra cửa gọi ông lão đánh xe.

"Ây lão già! Người đi cùng ta đâu rồi?"

Ông lão đang đứng uống túi trà, quay người lại nheo nheo con mắt trả lời.

"Thiếu gia ấy đã đi rồi, vì thiếu gia đang ngủ ngon, nên bảo lão không đánh thức cậu dậy. Đến khi cậu tỉnh sẽ tự biết đi về nhà."

An Văn Quế giận đến tím mặt tím mày, hắn vì cái gì mà chịu đau chịu khổ theo chân Lý Thống trốn ra ngoài này. Rồi bị Lý Thống bỏ ngay dọc đường.

Ông lão nói tiếp.

"Thiếu gia ấy còn mua trà sữa dê cho tôi uống, à phải rồi đây nữa.. Là đồ ăn mà thiếu gia ấy bảo ủ ấm đợi thiếu gia tỉnh thì đưa cho cậu dùng."

Lão vừa nói vừa lấy từ trong lớp túi da dê ra một túi sữa cùng một túi bánh mật. An Văn Quế mắt tròn xoe nhận lấy, hắn không biết nói gì rụt cổ vào trong xe.

Mở túi sữa uống một ngụm, dòng sữa ấm nóng chảy xuống đâu là ấm áp đến đó, hương thơm ngọt béo còn vương lại trong khoang miệng. An Văn Quế uống thêm một ngụm, ấm bụng rồi lại quay sang cắn miếng bánh. Hắn cười tủm tỉm, cái giận nguôi ngoai nhanh chóng.

"Cũng không đến mức vứt bỏ ta, ngươi đấy liệu mà sống tử tế như này đi."

Hắn lẩm bẩm một hồi, rồi lớn tiếng kêu ông lão kéo xe quay xe chở về An phủ, tiện hôm về phủ thăm cha mẹ.

Lý Thống đi bộ một hồi về tới phủ, hồ hởi mà gõ cửa lớn.

"Mở cửa, mở cửa!"

Một hồi sau, thì gia nhân ra mở. Gia nhân kia vừa thấy mặt Lý Thống, giây trước còn mừng giây sau đã nghiêm mặt cúi đầu hành lễ.

"Thiếu gia, về thăm phủ."

Lý Thống tươi vui gật đầu, bước vào trong. Gia nhân kia có chút tò mò, thoáng qua sự hốt hoảng trên gương mặt.

"Nô tài nhớ, lúc đi học như vậy, không được phép về thăm nhà. Thiếu gia làm vậy.."

Lời còn chưa nói hết, đã bị Lý Thống cắt ngang.

"Ta về đã xin phép rồi, yên tâm khỏi lo. Cha ta, Tiểu Đinh với mọi người đâu hết rồi? Sao vắng lặng như vậy?"

Nô tài kia vội vàng giải thích.

"Lão gia thì đang bận chuyện vương triều, còn Tiểu Đinh thì bận việc cùng quản gia rồi ạ."

Vừa nói vừa để ý Lý Thống đang tính hướng bước tới phòng lão gia. Gia nhân kia nhanh trí thêm lời.

"Thiếu gia, gần đây lão gia rất hay mệt mỏi, dễ cáu gắt. Tầm này vào thì khéo lão gia lại không vừa ý, lão gia vừa mới chợp mắt có lát. Thôi thì thiếu gia vừa đi cả một quãng đường dài về. Thiếu gia nên nghỉ ngơi một chút, thăm phòng một chút. Tiện gia nhân đi nấu cho lão gia một bát canh bổ, lát đưa thiếu gia bưng tới."

Lý Thống nghe hợp lý, cũng không muốn làm phiền cha. Nên gật đầu quay hướng về phòng mình. Vừa đẩy cửa ra, căn phòng vẫn sạch sẽ gọn gàng thậm chí còn có mùi thơm dìu dịu. Lý Thống đi vào trong, cởi áo choàng ra, có chút lạnh lạnh vì không có chậu than.

Lý Thống nhìn quanh phòng, đi lại ngắm nghía. Thế nào ban nãy ngủ trên xe đau lưng mà cũng chưa hết mỏi. Lý Thống ngả lưng lên giường chùm chăn ấm, thiu thiu mà ngủ mất.

Đến khi tỉnh lại, Lý Thống giật mình bởi trước mặt đã thấy Tiểu Đinh ngồi dưới góc giường. Thấy thiếu gia giật mình thấy mình ngồi ở đây, Tiểu Đinh cũng chẳng bận tâm, miệng đã cười tươi, mắt đã cong như trăng lưỡi liềm.

"Thiếu gia, thiếu gia đã tỉnh lại rồi, thiếu gia về sao không báo trước cho Tiểu Đinh hay lão gia."

Lý Thống ngồi dậy, vươn vai, đã lâu rồi cậu không được ngủ ngon như vậy.

"Thiếu gia.. thiếu gia dùng chút bánh không? Tiểu Đinh đã làm sẵn chờ thiếu gia dậy rồi."

Lý Thống thấy trên bàn đã bầy chút bánh cùng trà, sẵn vừa ngủ dậy cũng thấy đói, liền gật đầu dùng.

Tiểu Đinh nhanh nhảu đi tới bàn, mang đồ ra tận giường cho thiếu gia. Lý Thống được chăm tận giường, hơi chút ngượng ngùng.

"Ngươi không cần phải như vậy đâu. Ta tự ra ngồi ăn cũng được."

Lý Thống đứng dậy, bê khay quay lại bàn ăn, cũng gọi Tiểu Đinh tới ngồi chung.

"Dạo này cha ta ở nhà có khỏe không?"

Tiểu Đinh gật đầu, đáp.

"Lão gia vẫn thi thoảng lại mất ngủ chút vì chuyện triều đình, cũng vì có nhớ thiếu gia nữa."

Lý Thống cắn một miếng bánh, vị ngọt thanh thanh lại có hương thơm tự nhiên của hoa cỏ khiến cơ thể cũng tỉnh táo và thỏa mái hơn.

"Lát nữa ta sẽ mang bát canh bổ sang phòng thăm cha ta."

Tiểu Đinh có phần làm tiếc.

"Lão gia vừa rồi đã phải lên triều thưa thiếu gia. Nghe có vẻ chuyện quan trọng."

Lý Thống buồn buồn rồi cũng không nói gì. Lúc sau, Lý Thống trong phòng một mình, đột nhiên bên ngoài cửa sổ có mấy tiếng cộc cộc như thể con gì mổ tới.

Lý Thống hơi giật mình, tiến tới mở cửa sổ, thì ra là một chú bồ câu. Để ý dưới chân còn gắn thêm một cuộn giấy nhỏ. Lý Thống chợt lóe ngay trong đầu một cái tên.

"Thằng nhóc con, bày đặt gửi thư?"

Lý Thống gỡ lấy lá thư, nhìn con bồ câu kia, bản thân vẫn chưa tin được cách đưa tin như trong phim thế này, có chút thấy kì diệu.

Bên trong thư viết.

"Ngươi về nhà rồi chứ, cảm ơn vì bữa ăn ngươi chuẩn bị. Ta cũng đang ở phủ thăm cha mẹ, ham chơi vừa vừa nhớ chiều về lại trường. Ta đứng đợi chỗ chợ huyện, đợi ngươi."

Lý Thống chợt thấy tên này thật sự cũng biết viết mấy lời quan tâm như vậy. Giờ lại thấy hắn biết điều, biết tử tế với người khác. Lý Thống vui vẻ quay lại trong phòng, ngồi viết một bức thư hồi lại cho hắn. Gắn lại bức thư dưới chân bồ câu, Lý Thống để con chim trên tay, vuốt ve nó vài cái, thích thú, thủ thỉ với bồ câu.

"Ngươi nhớ đường đừng la cà, đưa thư thẳng về cho chủ của ngươi nhé."

Thủ thỉ xong, Lý Thống thả chim lên trời, nhìn theo chim bay lên tung cánh vài cái đã bay quá tầm mắt. Lý Thống vẫn thấy rất vi diệu với cách gửi thư như vậy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.