Hữu Duyên Thiên Lý

Chương 43




An Văn Quế đang lén lút, thì bị đám bạn hư hỏng kéo đi. An Văn Quế sau hôm lén nhẩy tường ra ngoài chơi cùng bọn chúng. Phát hiện bọn chúng đi hút thuốc phiện. Bọn chúng còn ép An Văn Quế dùng thuốc, mà sợ quá An Văn Quế bỏ về trước.

Hôm nay lại bị bọn chúng kéo đi, vẫn cố muốn kéo hắn dùng loại chất ma quỷ đấy.

An Văn Quế bị một tên túm cổ áo nhấc lên, An Văn Quế vì sợ mà túm lấy cây kiếm gỗ chắn trước ngực.

"Bọn bay định làm gì ta, ta nói rồi. Nhất định là không dùng."

Một tên túm lấy áo An Văn Quế, kéo áo tới sắt mặt tên kia.

"Ngươi! Ngươi nhát gan thế cơ à. Không có sự lựa chọn đâu."

Chúng nó cười lớn, dè bỉu hắn, An Văn Quế dù có ăn chơi chát tác, chêu hoa ghẹo nguyệt hay cá độ như nào cũng sẽ bao giờ động vào thứ này. Cái lũ ăn chơi sa đọa này, không thể chơi chung được nữa.

"Ngươi bỏ cái tay bẩn của ngươi ra khỏi người ta mau."

An Văn Quế nói đoạn, lấy tay đẩy tay tên kia ra. Tên kia quay lại cười với đám người của hắn.

"Các ngươi nhìn này, An Văn Quế nhát gan này. Nếu theo luật thì kẻ nào có ý định phản bội sẽ làm sao?"

Một tên khác cười cười đáp lại.

"Thì sẽ bị đánh cho tới chết, gặp đâu đánh đấy. Sẽ khiến sống cũng không yên."

Tên đứng đầu cười cười, nhìn tướng lại càng trông đểu cáng.

"Này thiếu gia họ An, ngươi không nghĩ rằng những chuyện tốt đẹp mà ngươi làm trước kia sẽ có ngày bị phanh phui chứ."

An Văn Quế nghiến chặt răng, nhìn bọn chúng. Chuyện xấu hắn làm dĩ nhiên cũng rất nhiều chuyện nhất định không thể phanh phui. Thấy An Văn Quế im lặng, không nói được gì. Tên đứng đầu kia càng hả hê trong lòng.

Hắn ngó nghiêng xung quanh rồi nhét gói thuốc phiện vào đai áo của An Văn Quế.

An Văn Quế vẫn dùng ánh mắt tức giận để phản kháng, chặn lấy tay của tên kia.

Tên kia không nhịn được nữa, sự ương bướng của An Văn Quế khiến tên kia tức giận mà đá thẳng vào chân An Văn Quế, khiến An Văn Quế ngã quỵ xuống.

Trước khi rời đi, vẫn cố nói với An Văn Quế.

"Đừng có giả vờ nữa, ngươi không muốn bị phanh phui chứ."

Bọn chúng rời đi, An Văn Quế đứng lên khó nhọc, cho tay vào trong đai áo. Cái túi thuốc phiện này hắn thật sự muốn vứt mà không thể, lưỡng lự rồi lại cất đi.

Đúng lúc này, hết giờ luyện tập. Thầy giáo gõ chiêng để mọi người tập trung thi đấu đối kháng. An Văn Quế tập tễnh đi tới, đứng vẫn cố tình né tránh Lý Thống.

Thầy giáo kêu ai muốn xung phong chọn người đối kháng đầu tiên. Trong đám nam sinh đang im lặng lảng tránh, bất ngờ một tên giơ tay cao.

"Thưa! Trò muốn xung phong."

Chẳng ai khác, vẫn tên ban nãy. Tên kia đi lên giữa vòng tròn thi đấu, mọi người xung quanh đều ngạc nhiên, xì xào to nhỏ. Còn thầy giáo hỏi hắn muốn chọn ai để thi đấu. Tên kia đánh mắt một lượt, mục đích của hắn chính là An Văn Quế, đảo mắt giả bộ suy nghĩ một hồi nhìn trúng An Văn Quế, hắn cười khẩy một cái.

"Dạ thưa! Trò muốn cùng An thiếu gia thi đấu ạ."

An Văn Quế trợn mắt, xem ra bọn chúng vẫn không tha cho hắn. Vẫn muốn hắn phải tự nói rằng hắn đồng ý đi chung con đường sa đọa đấy. An Văn Quế dù biết là vậy, nhưng cũng đừng hòng thấy hắn làm những việc bản thân hắn không muốn. Hắn bước đi tập tễnh tiến lên.

Thầy giáo thấy vậy liền quay sang hỏi lại tên kia.

"An Văn Quế giờ đang bị thương như vậy, trò còn muốn mời lên!"

An Văn Quế tự nguyện, giọng đanh thép.

"Trò vẫn có thể đánh được."

Thày giáo đứng sang một bên.

"Vậy thì chuẩn bị, sau tiếng chiêng này sẽ bắt đầu."

Lý Thống đứng dưới, thấy vừa rồi An Văn Quế kia bước đi tập tễnh có chút khiến cậu để tâm trong lòng. Ánh mắt cứ thế dán lên người hắn.

Lý Thuần đứng cạnh, kiễng chân ngó nghiêng.

"Xem ra bọn họ lại xô xát nhau nữa rồi. Không dưng đang chơi thân với nhau vậy lại đem nhau ra đánh chiến."

An Văn Quế đối đầu với tên kia. Hắn cũng đâu có ngờ, có ngày lại bị chính kẻ mình coi là bạn, bắt ép đến đường này.

An Văn Quế rút kiếm gỗ từ trong bao ra, ném cái bao sang bên cạnh.

"Đinh Văn Nghệ nhà ngươi, cuối cùng cũng có ngày giữa ta và ngươi kết thúc tình bạn này."

Đinh Văn Nghệ vẻ mặt hách dịch, cười lớn, cũng rút kiếm ra.

"Là do ngươi thôi, ta đây chỉ muốn giúp ngươi vui chơi sung sướng hơn chút."

An Văn Quế vào thế.

"Đừng có nói nhiều, kết thúc đi."

Cả hai nhào tới, An Văn Quế vì ban nãy chân bị thương cũng chẳng trụ được lâu. Mới vung kiếm mấy đòn đầu còn tấn công được.

Đinh Văn Nghệ đểu cáng lợi dụng chân đau, lừa lúc An Văn Quế vung kiếm tới, lập tức hắn ngồi thụp xuống dùng chân quạt một đường, An Văn Quế ngã xuống. Cả người vừa ngã xuống đã thấy kiếm của Đinh Văn Nghệ cắm tới, may phản ứng kịp lăn một vòng sang bên. Nhanh chóng đứng dậy, An Văn Quế di chuyển khó khăn, cả người dính bụi bẩn. Trái ngược với hắn thì Đinh Văn Nghệ quần áo chỉn chu, kẻ kia cười lớn khinh bỉ hắn.

"Nhìn dáng vẻ trật vật này An thiếu gia, không hiểu sao trong lòng lại thấy vui vẻ vậy ta!"

Lý Thống từ xa vẫn quan sát trận đấu, trước khi lên đã thấy An Văn Quế đi một chân tập tễnh. Lý Thống biết rằng thằng nhóc này sắp không trụ được nữa rồi.

Lý Thuần đứng cạnh, ngó sang thấy Lý Thống chăm chú theo dõi, vô tư huých tay một cái.

"Lý thiếu gia thấy An Văn Quế còn bao lâu thì hàng? Cái tên Đinh Văn Nghệ kia, trước giờ vẫn nổi tiếng là kẻ nham hiểm, hắn lật mặt nhanh lắm. Hễ ai phản hắn, hắn sẽ không nương tay đâu."

Lý Thống mắt không có ý rời khỏi sân đấu, nhưng miệng đã quan tâm chuyện vừa rồi Lý Thuần kể.

"Tên họ Đinh kia, nghe vậy chắc cha cũng làm chức vị cao nên mới vậy?"

Lý Thuần bĩu môi.

"Cha hắn làm Hành Khiển tức là phụ tá cho thái phó trong chiều. Nên hắn kiêu căng, ngạo mạn lắm."

Lý Thống hình dung ra trong đầu, về chức vụ công bậc của cha mình.

"Hình như cha là Tể Tướng. Thế thì mình có thể ra tay được."

Lý Thống nghĩ xong, ăn chắc rồi thì len lên trên đầu. Lý Thuần không nghĩ gì cũng ới ới len theo.

An Văn Quế bên này đã bị đánh cho tơi tả, trình độ võ của hắn cũng chỉ là tạm được. Lâu lâu mới dùng tới, giờ thì đang nằm đất thở không ra hơi sau một hồi bị Đinh Văn Nghệ vờn như vờn chuột, thật là nhục nhã.

Đúng lúc này, An Văn Quế thấy tên kia vung kiếm lấy đà nhảy từ trên xuống, rõ ràng ý định muốn giáng cho hắn một nhát không chột cũng mù. An Văn Quế kiệt sức không thể phản ứng, chỉ biết nhắm chặt mắt lại, ngẫm trong đầu thôi lần này coi như bỏ mạng.

Nào ngờ một giây sau đó, hắn nghe thấy bên tai có tiếng kiếm gỗ đập mạnh vào nhau. Lập tức có giọng nói quen thuộc vang lên.

"Hắn ngã xuống rồi, ngươi còn muốn nhẫn tâm ra tay nữa sao. Đây là luyện tập."

Đến khi mở được mắt ra, An Văn Quế nào có tin được trước mặt lại là Lý Thống. Nhìn dáng người kia cao lớn, trong giây phút này trông không khác nào một anh hùng cả, vạt áo bay bay trong gió, tay cầm kiếm rất uy lực. An Văn Quế cố gắng bò dậy, bên cạnh đã có Lý Thuần nhanh nhẹn chạy tới đỡ, kéo lùi ra sau.

Đinh Văn Nghệ múa kiếm trong tay rồi thu về, tên này chính là kẻ lần trước chế diễu Lý Thống, bị đánh cho tơi tả. Nhưng dường như kí ức đấy với hắn chưa đủ sợ.

"Lý thiếu gia, nào giờ lại còn muốn ra tay nghĩa hiệp sao? Trình độ đến đâu mà đòi lên đây, lần trước là do ta nhường ngươi thôi."

Lý Thống mặt lạnh hơn băng, giọng nói trầm tỏa ra uy vũ.

"Chẳng biết được ngươi nhường đến mức nào. Nhưng cố tình chọn đối thủ không cân xứng là đã thấy ngươi không có bản lĩnh rồi."

Đinh Văn Nghệ cười ha hả, như một tên điên. Bị nói như vậy, như chọc vào chỗ ngứa, hắn đứng sẵn thế đánh, nhổ một bãi nước bọt rồi nói.

"Vậy thì hôm nay, ta muốn xem trình độ võ thuật của Lý thiếu gia đây."

Xunh quanh chưa từng được nhìn qua trận đấu nào của Lý Thống, lại thấy một màn kịch tính như vậy, lập tức nổi sóng hò hét cổ vũ.

Lý Thống cong khóe môi, quay mặt lại nhắc với Lý Thuần.

"Kéo thằng nhóc ra xa một chút, kẻo bị thương."

Lý Thuần lập tức dìu An Văn Quế ra xa. An Văn Quế dựa vào người Lý Thuần.

"Hắn.. thật sự chứng kiến nãy giờ sao?"

Lý Thuần gật gật đầu, rồi cả hai lập tức im lặng, hướng tới sân đấu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.