Hữu Duyên Thiên Lý

Chương 4




Lý Thống ngồi chơi trong khuôn viên sau, chán quá hôm nay trời lại mưa nữa, nhìn bầu trời u ám khiến cõi lòng cũng buồn thê thảm. Thấy thiếu gia ngồi buồn chán như vậy, Tiểu Đinh không đành lòng, cậu quen rồi cứ thế ngồi xuống cạnh thiếu gia. Rót cho Lý Thống một chén trà, sau đó rót cho mình một chén trà.

"Thiếu gia, hôm nay trời mưa lớn như vậy hẳn thiếu gia buồn chán."

Lý Thống đang trong tư thế gần như tay chống cằm nằm ra bàn, nghe thấy thế giọng uể oải đáp lại:

"Trời mưa, mỗi lần trời mưa ta đều thấy tâm trạng không được vui."

Tiểu Đinh uống một ngụm trà, mọi ngày đi theo thiếu gia, lúc nào cũng giữ lễ nghĩa, cúi mặt phục vụ. Hôm nay lại ngồi đó bên cạnh Lý Thống, có vẻ Lý Thống gần đây thỏa mái hơn với cậu nên giờ Tiểu Đinh cũng tự nhiên hơn trước.

"Thiếu gia, biết không. Trước kia, cậu chưa từng như thế này. Chưa từng. Cậu rất kiêu ngạo, lười nhác, ham chơi, sẽ chẳng bao giờ vì trời kia mưa mà ngồi một chỗ. Cũng sẽ không gần gũi, thỏa mái với thân phận thấp hèn hơn mình. Thiếu gia có biết, trước đây cậu chưa từng thỏa mái với tôi."

Lý Thống nghe Tiểu Đinh nói vậy, không nằm ra bàn nữa, cậu ngồi im lặng lắng nghe từng lời của Tiểu Đinh. Trong lòng lại nghĩ trước kia, Lý Thống kia có vẻ là một người chẳng mấy tốt đẹp. Giờ là cậu thế vào, quen với bản tính của mình, cậu vô tình khiến Tiểu Đinh phải thay đổi cách nhìn về thiếu gia từng bao năm hầu hạ. Lý Thống vừa thấy mừng, vừa thấy có chút tự hào

"Vậy, trước kia chắc hẳn ta đúng là kẻ không ra gì. Nhưng mà sau này chắc chắn rằng ta sẽ không như trước."

Tiểu Đinh nghe Lý Thống nói vậy trong lòng sẵn đã coi Lý Thống như một hình tượng mới, tín ngưỡng và tôn sùng. Lý Thống thấy Tiểu Đinh vui mừng như vậy, trong lòng cũng vui lên vài phần. Ngồi thêm lát, đang yên lặng thưởng trà, ăn bánh ngọt ngắm mưa. Thế nào gió to đột nhiên thổi tới, cơn mưa bất chợt to lên. Thổi gió lớn sấm chớt đánh một tiếng khiến cả hai giật nảy mình.

Lý Thống trước giờ không sợ sấm chớp nhưng sau lần đó, cậu giống như bị ám ảnh vậy, co rúm người lại, mặt tái xanh.

"Tiểu Đinh, Tiểu Đinh mau mau, cùng ta về phòng nhanh.. nhanh lên.."

Tiểu Đinh còn định thu dọn đồ trên bàn thì đã bị Lý Thống túm lấy kéo chạy đi. Tiểu Đinh ngỡ ngàng, cứ thế chạy theo mặc cho thiếu gia kéo tay mình. Không biết rằng trong mắt Tiểu Đinh lúc đó có bao nhiêu là hạnh phúc. Chạy từ hậu hoa viên lên tới hành lang sảnh. Cũng đủ khiến cả hai ướt người, Lý Thống ướt nhẹp người, mái tóc búi gọn cũng bị bung vài sợi ra, nhìn dáng vẻ này càng thêm quyến rũ. Tiểu Đinh hẳn cũng chẳng khá hơn, đã ướt như vậy mà vẫn chỉ mải lo cho thiếu gia.

"Thiếu gia, về phòng mau kẻo ốm. Để Tiểu Đinh đi chuẩn bị bếp lò sưởi cho thiếu gia, cả đồ mới nữa."

Lý Thống thấy Tiểu Đinh đang định chạy đi, vội túm lại lần nữa "Thằng nhóc này, sao phải lo cho ta đến như vậy chứ. Ta như vậy cũng đâu đến mức sẽ lăn ra ốm luôn, ngươi nhìn lại mình xem. Còn không mau về thay đồ đi, ta tự biết lo cho bản thân."

Tiểu Đinh vẫn không an tâm "Nhưng mà thiếu gia.."

Lý Thống tuyệt nhiên cấm không cho Tiểu Đinh nói thêm lời nào, mím môi trợn mắt cố tình đe dọa:

"Ngươi dám không nghe lời ta. Còn không mau về phòng."

Tiểu Đinh nghe lời, đi về phòng nhanh chóng thay đồ. Còn Lý Thống một mình đi về phòng, thay xong bộ đồ mới, cậu đang rảnh rỗi không biết làm gì, tiện tay lật lật vài quyển sách trên kệ, vô tình lại thấy một quyển sách dậy võ thuật. Đang trong lúc rảnh rỗi như vậy, Lý Thống cứ thế mà lật xem trong lòng lại suy nghĩ

"Nhìn mà xem, cái tên Lý Thống kia đúng là lười biếng quá thể mà. Mấy quyển sách này đều mới, còn không thấy mấy nếp gấp giấy nữa. Trời ạ"

Bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa cùng tiếng của Tiểu Đinh:

"Thiếu gia, tôi mang đến cho thiếu gia trà gừng."

Thấy bên trong không nói gì, hiểu ý của thiếu gia, Tiểu Đinh mở cửa bước vào "Thiếu gia, tôi sợ cậu lạnh mà nhiễm phong hàn đã nhanh chóng xuống nhà bếp nấu một bát trà gừng. Lúc nóng uống rất tốt."

Thấy Tiểu Đinh tới, Lý Thống bèn hỏi "Trước kia, trình độ võ nghệ của ta như thế nào."

Tiểu Đinh vừa đặt khay đựng xuống bàn, vẻ mặt hơi lúng túng "Á thiếu gia, trước kia võ nghệ của thiếu gia có chút.. không được ổn cho lắm."

Á mắt Lý Thống vẫn không rời trang sách "Yếu kém lắm sao?"

Tiểu Đinh ngập ngừng, không dám tiếp lời, Lý Thống lại quay sang gặng hỏi cho được "Mau nói, không được giấu ta. Trước kia ta có biết đánh võ không?"

Tiểu Đinh lắc đầu, dáng vẻ hơi ngượng ngùng "Thiếu gia trước kia vô cùng lười học võ."

Lý Thống lại hỏi "Thế văn chương biết không?"

Tiểu Đinh lắc đầu.

Lý Thống lắc đầu, thầm than trời "Thằng nhóc Lý Thống này, sống sung sướng quen rồi. Lại chẳng ai thèm quan tâm, lười học ngu dốt."

Lý Thống nhìn Tiểu Đinh một lúc, rồi hỏi tiếp "Trước kia ta có người bạn nào không?"

Tiểu Đinh mở lớn mắt, kết hợp tay chân phụ họa "Chưa từng có".

Lý Thống cười chua chát, nghĩ thầm "Thằng nhóc này, giỏi thật sống thế nào mà qua được ngần ấy năm không có lấy một người bạn"

Xong rồi Lý Thống cho Tiểu Đinh lui ra, bao giờ đến giờ ăn tối thì hãng gọi cậu. Một mình ngồi nghiên cứu đống sách trong phòng, đoán chắc rằng đây là đống sách lão gia bắt hắn học, nhưng hắn chưa từng mở đến trang thứ hai mỗi quyển. Chê bai tên Lý Thống trước kia là vậy. Nhưng Lý Thống này chỉ có khá hơn tẹo chút mà thôi. Mấy quyển vẽ tranh võ thuật còn có chút tiếp thu cho đến khi cầm đến những quyển văn chương kia thì chưa đầy ba phút, Lý Thống đã gục trên bàn rồi. Thậm chí còn mơ một giấc.

Tiểu Đinh bước vào thấy thiếu gia gục trên bàn, bên cạnh đều là sách, còn tưởng là thiếu gia thật sự thay đổi, kích động mà tiến lại giường lấy tấm áo khoác để chùm lên người thiếu gia. Tiểu Đinh cảm thấy thiếu gia sau khi bị đánh vào đầu, tâm trí dường như được đả thông vậy. Trong phút chốc lại thấy mừng rỡ, Tiểu Đinh đứng cạnh ngắm nhìn thiếu gia ngủ, đường nét gương mặt kia trước giờ vẫn khiến cậu ngưỡng mộ. Rất khó có dịp được tiếp cận thiếu gia gần đến vậy, Tiểu Đinh đánh liều phen, tiến lại gần ngắm nhìn dáng vẻ ngon giấc kia, gương mặt kia như muốn thu hút cậu. Tiến thêm chút nữa gần như đã dán mặt sát với thiếu gia, đủ ngửi thấy cả hương thơm trên người thiếu gia.

Tiểu Đinh gần như mất kiểm soát hành động của mình, cậu giật mình lui lại sau. Không may đụng trúng bình phong đằng sau, khiến nó đổ ra. Tiếng động lớn khiến Lý Thống giật mình.

"Tiểu Đinh đấy à, ngươi làm gì vậy?"

Tiểu Đinh luống cuống dựng lại bình phong ấm úng "Thiếu gia, xin lỗi thiếu gia. Là do tôi bất cẩn."

Thu dọn xong xuôi, cậu vẫn không dám ngẩng mặt nhìn thiếu gia, hành lễ mà cúi thấp đầu "Mời thiếu gia đến dùng bữa tối. Lão gia đang chờ."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.