Hữu Duyên Thiên Lý

Chương 27




Trong lúc mơ màng, An Văn Quế cảm nhận được trên trán mình có thứ gì đó ướt ướt lại mát lạnh chạm tới. Cả người đang nóng rực như một hòn than hồng, đột nhiên có thứ mát lạnh chườm lên cảm giác thỏa mái đến mãn nguyện.

Sau đó còn nghe thoáng qua có tiếng nước róc rách bên tai, tiếp theo cơ thể đang trong chăn liền bị mở tung ra, cảm giác mát lạnh được chạm qua nơi gáy, rồi đến hõm nách. Điểm yếu của An Văn Quế là ngay tại chỗ này, cả người bừng tỉnh, mắt mở lớn, tay nắm vội lấy bàn tay kia.

Vừa mở mắt liền nhìn thấy gương mặt của Lý Thống, mang theo nét quan tâm. Chưa bao giờ hắn thấy Lý Thống nghiêm túc mang vẻ mặt tốt bụng như vậy. Phút chốc chính bản thân An Văn Quế nghe được tiếng tim mình đập thình thịch như muốn nhảy khỏi lồng ngực.

"Ngươi làm gì vậy.."

Quá xấu hổ, để tên kia mang vào trong phòng rồi, giờ lại còn để hắn chạm vào cơ thể như vậy.

Lý Thống nhướn mày, đáp.

"Giúp ngươi hạ sốt chứ còn làm gì."

An Văn Quế vẫn khăng khăng giữ chặt tay Lý Thống.

"Nhưng.. nhưng.. nơi này ta.."

Thế nào đằng sau, hai anh em họ Lý kia ngó vào hỏi, là ban nãy vội vàng bưng thau nước lạnh vào Lý Thống quên đóng cửa, cộng thêm tiếng chạy cũng không hề nhỏ.

Người anh tên Lý Chưởng ngó vào hỏi.

"Lý thiếu gia, An Văn Quế sao vậy?"

Lý Thống nhanh tay đắp chăn lại cho An Văn Quế, quay đầu đáp.

"Tên nhóc này lăn ra sốt rồi. Ta đang giúp nhóc con này hạ sốt."

Quay lại nhìn tên nhóc kia, Lý Thống trong lòng như vừa sáng tỏ điều gì "Thì ra tên là An Văn Quế". Mấy hôm vừa rồi chung phòng, vẫn chưa có để ý tên tuổi của mấy người này.

Lý Thuần nghe thế chen ngang.

"Sốt sao, sáng nay có buổi học binh pháp học thuật, hai người có tham gia không? Sốt cao có thể gọi lang y đến kê thuốc."

Lý Thống trả lời.

"Tên An Văn Quế này một phần do ta khiến hắn lăn ra đổ bệnh, nay ta cũng nghỉ chăm hắn. Hai ngươi đi đi, không phải bận tâm đâu. Việc gọi lang y, sau ta sẽ gọi."

Hai anh em Lý Chưởng, Lý Thuần nghe vậy cũng không nói thêm gì, họ quay ra nói gì với nhau sau đó cáo từ đi học trước. Lý Thống để hai người họ ra khỏi nhà rồi mới quay ra đóng cửa phòng.

Ban nãy An Văn Quế chỉ biết nằm im mà không chen lời nói được câu nào. Nghe tên Lý Thống này nói chuyện sao lại khác xưa quá vậy, tỏ vẻ thân mật với ai. Một câu nhóc con hai câu nhóc con, hắn ta chưa từng nói mấy từ đó.

Thấy Lý Thống trở lại bên cạnh, An Văn Quế nóng máu.

"Ngươi, ban nãy ta nhịn ngươi. Ngươi nghĩ hơn ta mấy tuổi mà dám xưng nhóc này nhóc kia."

Lý Thống mặt lạnh nghe thử tên ốm dở hơi kia nói. Tay vẫn đang nhúng khăn xuống chậu. Trong đầu nghĩ thầm "Đúng là thằng nhóc này kém tuổi mình, thế mà dám gọi tên của mình. Láo toét"

Lý Thống hỏi lại.

"Thế ngươi biết ta hơn ngươi tuổi, mà sam vẫn dám chống không xưng tên. Có phải ngươi nghĩ như vậy là hay sao?"

An Văn Quế trợn mắt, nhất thời không phản bác được gì. Lý Thống đang định cởi chăn chườm nốt cho An Văn Quế, nhưng nghĩ lại thôi. Lôi tay của An Văn Quế đang dấu trong chăn ra, nhét khăn vào.

"Ngươi.. tự chườm đi, chườm hõm nách, cả phần bẹn nữa. Như thế mới nhanh hạ sốt."

Tiện tay sờ qua trán xem thế nào, cũng đã bớt nóng rồi. Lý Thống gật gù.

"Còn thấy nóng hầm hập nữa không? Còn mệt như trước không?"

An Văn Quế rụt rè, cầm theo khăn ướt bắt đầu lục đục trong chăn hình như là đang chườm lên người. Chố chốc lại thấy An Văn Quế hơi run run lên.

Lý Thống quan tâm hỏi.

"Sao? Giờ lại sốt rét run à!"

An Văn Quế lí nhí trả lời.

"Không phải, là do.. cái khăn này lạnh quá.. Không quen.."

Lý Thống ngồi cạnh cười lớn, xem ra tên nhóc con này, ngoài những lúc trông đáng ghét ra thì cũng có khoảnh khắc trông cũng rất ngây ngô.

"Ngươi năm nay bao nhiêu tuổi vậy rồi! Chẳng ra dáng gì nam nhi."

An Văn Quế bị chê chọc, cả giận ném cái khăn vào người Lý Thống.

"Ông đây 20 tuổi, gì chứ chẳng qua là ta nhất thời cái lạnh này chạm người thôi."

Lý Thống cười khẩy.

"Thế mà đã 20 tuổi, còn trông như thằng nhóc tuổi mười bảy."

An Văn Quế tức giận.

"Ngươi dám xem thường ta, ngươi chắc gì hơn ta, ngươi tưởng chườm hạ sốt giúp ta mà là trưởng thành à, nam nhi à. Ngươi.. ngươi trước kia không có hơn ta đâu, ngươi.."

Lý Thống ngồi lưng thẳng, chân khoanh lại, hỏi ngược lại An Văn Quế

"Thế chẳng nhẽ, một đời người cứ phải sống theo một kiểu như thế sao. Một đời người cứ phải ngu ngốc, như vậy mới đúng sao? Thời gian sẽ cho ngươi biết thế nào là thay đổi."

Nghe Lý Thống nói một tràng vậy, dáng vẻ uy phong cảm giác như người có tư duy sâu sắc, thế nào mỗi câu của Lý Thống, An Văn Quế nghe tới từng câu, cảm giác như người đối diện đằng sau lại có chút ánh hào quang lấp lánh.

An Văn Quế cứng họng, không biết trả lời như thế nào, nhưng hắn biết chắc rằng, Lý Thống trước mặt hoàn toàn khác so với trước kia. Hoàn toàn là người có suy nghĩ, có tư duy mà có ý chí.

Lý Thống nhìn dáng vẻ ngơ ngác kia, trong lòng lại thấy buồn cười. "Tên này tưởng rằng mình bị tẩy não sao?"

Lý Thống nín cười lại, đứng dậy, chỉnh lại trang phục.

"Ngươi, có muốn ăn cháo không? Ta có thể sang phòng bếp nhờ người nấu hộ."

An Văn Quế, ánh mắt dán lên người Lý Thống, nghe thấy Lý Thống hỏi, hắn tự nhiên gật đầu. Thế là Lý Thống bước ra khỏi phòng, để lại mình An Văn Quế bên trong.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.