Hữu Duyên Thiên Lý

Chương 24




Nhờ sự giúp đỡ của Tảo Hướng, Lý Thống quay trở lại phòng mình. Cảm kích vô cùng.

"Cảm ơn Tảo Hướng, thật sự nhờ có cô mà ta mới về đến phòng. Liệu giờ cô quay lại có sao không, thật phiền cô quá."

Tảo Hướng lễ độ mỉm cười.

"Không có gì cả, nô tì cũng quen nơi này hơn công tử. Không phải lo, nơi này vô cùng an toàn, chỉ có chút nghiêm khắc về giờ giấc thôi."

Lý Thống chào tạm biệt Tiểu Hướng, quay trở lại trong phòng, thì thấy ba người đang nói qua lại gì đó. Trong người chán nản, mệt mỏi mà vừa về tới nơi lại nghe thấy mấy tên kia cãi cọ. Cậu chẳng buồn nghe tới một câu, cứ thế bước qua đám người, đi thẳng tới phòng.

Lý Thống cởi bỏ đồ bên ngoài, chỉ mặc một thân áo ngủ trắng rồi cứ thế lên giường mà nằm. Cậu quay lưng ra ngoài, đang lim dim ngủ thì đột nhiên cánh cửa mở ra một tiếng rầm lớn. Tiếp theo lại bị thứ gì đó ném thẳng xuống lưng, Lý Thống nổi giận quay ngoắt người lại, lớn tiếng.

"Cái gì nữa vậy, mấy thằng điên này."

Thế nào thanh niên An Văn Quế kia mỉm cười bước vào trong phòng. Vừa rồi là tên này ném gối xuống người cậu, tay đang bê đống chăn.

"Úi trời, xem nào Lý thiếu gia còn biết mắng người hay như vậy. Đêm nay xin được ngủ cùng với Lý thiếu gia đây."

Lý Thống ánh mắt sắc lẹm, chỉ ném lại một câu "Cút."

Ai mà ngờ được, tên An Văn Quế kia mặt dày lại cứ ném thân xuống cạnh cậu. Tay chân nhanh chóng cởi bỏ lớp áo bên ngoài, chen cả vào bên chăn của Lý Thống khiến cậu tức điên lên, dơ chân lên đạp một nhát khiến tên An Văn Quế kia lăn sang bên cạnh, tay đỡ hông.

Cú đá này không phải đùa, mà là cố tình đạp mạnh một cái. Lý Thống như ngọn núi lửa đang sôi ùng ục, đùng đùng nằm nghiêng quay lưng về phía An Văn Quế chùm chăn kín mít.

Còn An Văn Quế thì một tay ôm hông, một tay chống xuống sàn bò lồm cồm dậy, dù rất đau với xấu hổ nhưng tên này vẫn cố gắng nặn ra nụ cười vặn vẹo.

Có vẻ bị cú đạp vừa rồi mà giọng điệu cũng nghiêm túc hơn phần nào.

"Lý thiếu gia à, ta đây không có ý gì với ngươi nhưng.. hai anh em nhà kia đòi phải ngủ chung phòng. Ta với ngươi giờ đành phải chung phòng rồi."

Lý Thống vẫn nằm quay lưng, nhưng đáp lại giọng lạnh nhạt.

"Ngươi xuống đất."

An Văn Quế dĩ nhiên không thích nằm dưới đất vừa thô cứng vừa lạnh rồi, hắn ra thể bất lực.

"Ta không thể ngủ dưới đất."

Lý Thống lại đùng cái bật dậy, ôm chăn gối xuống đất nằm. Rồi cộc lốc trả lời.

"Biến lên giường."

An Văn Quế chết đứng tại chỗ, chưa bao giờ hắn thấy Lý Thống lại chịu như vậy. Vừa giống như nhường hắn lại có chút không muốn đôi co. An Văn Quế nhìn người kia nằm dưới đất, đã yên vị trong chăn, hắn sau đó mới chậm rãi bước về phía giường kia. Leo lên giường trong im lặng, đắp chăn cũng trong im lặng, nhưng ánh mắt vẫn chốc chốc lại nhìn xuống bóng lưng kia, dường như hắn vẫn còn chưa tin lắm về chuyện vừa xảy ra.

Sáng hôm sau, do là lạ chỗ nên An Văn Quế tỉnh dậy sớm, mới nghiêng người mở mắt nơi hắn nhìn thấy đầu tiên chính là chỗ Lý Thống nằm. Nhưng sớm như vậy lại không thấy người đâu, An Văn Quế nhíu mày khẽ động đậy, lồm cồm bò dậy toan ngồi dậy thì bên eo đau nhói một cái, lập tức lấy tay đỡ eo. Phát hiện chỗ hôm qua bị Lý Thống đạp thế mà đã phát đau, vén áo lên thì thấy có thâm lại rồi.

An Văn Quế đau đớn, hít vào một hơi, hai mày nhíu chặt.

"Không ngờ hắn cũng dám ra tay độc ác với mình như vậy."

An Văn Quế lại quay sang nhìn chỗ đệm của Lý Thống đã được xếp ngay ngắn, tên này lại càng tò mò, cười thầm.

"Chẳng nhẽ đã muốn trốn về phủ rồi sao?"

An Văn Quế cứ nghĩ mình sắp xem kịch hay, dù hông đau nhưng vẫn hưng phấn mà bò dậy thay đồ rồi bước ra ngoài. An Văn Quế chạy thẳng ra ngoài, vừa mới mở cửa đã thấy hình ảnh gây sốc đến nỗi hắn sững sờ đứng như trời trồng.

Giọng nói có chút run run, hai mắt thậm chí còn trợn to.

"Kia.. không phải là Lý Thống rồi.. không phải rồi.."

Trước mặt hắn là Lý Thống, đang hăng say luyện tập, mới sớm tinh sương, đã chăm chỉ ra đây luyện tập gì vậy. Hình như đây không phải Lý Thống, cái tên Lý Thống thối tha trước kia lười nhác, ham vui tửu sắc, ngu dốt cơ mà, hắn chỉ được cái mã thôi. Hắn luôn đi chọc phá người khác đâu rồi. Hắn xấu xa đâu rồi, sao giờ lại chăm chỉ như vậy.

Lý Thống thật ra cũng lạ chỗ, không có ngủ được mấy, buồn chân tay nên quyết định ra sân tập thể dục làm cho cơ thể này càng thêm đẹp. Lý Thống trước kia khi còn là Huyền Nhân thì vẫn mải mê vùi đầu vào đống bài vở, chẳng mấy khi chạy bộ, giờ lại trong cơ thể này bị ép buộc vào khuôn khổ.

Giờ chẳng bị áp lực bài vở nữa, ở đây cũng rảnh rỗi mà lại cả việc luyện võ nên Lý Thống rất chăm chỉ tập thể dục. Lý Thống hăng say luyện tập, cũng không có để ý rằng đằng sau mình An Văn Quế kia vẫn cứ đứng như trời trồng quan sát.

Đến khi đủ rồi, Lý Thống nhìn xuống phần bụng cứng cáp của bản thân, xoa xoa lên đó cảm nhận được từng múi cơ, miệng lại khẽ mỉm cười vui sướng.

Cậu vừa quay người lại, giật mình thấy An Văn Quế. Lý Thống trong khoảnh khắc thế mà đã nhớ ra được người này, chính là kẻ điên lần trước quấy phá cậu không cho cậu uống rượu đâ mà.

Đứng nhìn nhau ban ngày như vậy, Lý Thống mới có thể nhìn rõ gương mặt kia. An Văn Quế bị Lý Thống nhìn lại thì giật mình, có chút lúng túng, xoay người hướng sang chỗ khác.

Lý Thống vẫn còn bực tên này, cậu không luyện nữa, quay trở về phòng, lúc đi ngang qua người An Văn Quế, còn cố tình huých vào vai một cái.

An Văn Quế vừa đau ở hông lại bị một huých này mà chỗ bên hông càng thêm nhói, gương mặt nhăn nhó, miệng lập tức tuôn lời chửi mắng.

"Ngươi.. muốn giết người sao?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.