Nhẫn mội thời sóng yên gió lặng, lùi một bước biển rộng trời cao.
Kinh qua cả đêm trầm tư, Đoan Mộc Hồi Xuân đã thuyết phục được bản thân, bất luận Cơ Diệu Hoa làm gì nói gì đều phải thản nhiên đối mặt, nhằm hạ thấp sự cảnh giác của y. Ma giáo rút khỏi Tây Khương, giờ chỉ còn mình hắn trường kỳ chiến đấu, nếu vẫn muốn ly khai, tất phải tính toán lại lần nữa mới thành.
Thế nhưng nghĩ thì nghĩ, lúc Cơ Diệu Hoa xuất hiện cùng với một sợi thiết liên vừa to vừa dài, cơn tức hắn phải mất cả đêm mới lắng xuống lại chầm chậm tích tụ trong ngực. “Phong chủ quả là ngôn xuất tất hành (đã nói là làm) a.” Hắn ngầm hạ quyết tâm, nếu Cơ Diệu Hoa dùng thiết liên xích hắn lại thật, nhất định hắn sẽ liều mạng chống đỡ.
Cơ Diệu Hoa lập tức cười đến chẳng thấy mắt đâu nữa, “Dĩ nhiên rồi, với thân thân, ta luôn lấy chân thành đối đãi.”
Đoan Mộc Hồi Xuân hỏi: “Chẳng hay Phong chủ muốn xích người hay xích cửa?”
Cơ Diệu Hoa ngạc nhiên hỏi: “Sao lại phải xích người xích cửa?”
Đoan Mộc Hồi Xuân mỉa mai: “Không phải Phong chủ đây muốn xích ta lại sao?”
Cơ Diệu Hoa thở dài: “Ta nói nhiều như vậy, lẽ nào ngươi chỉ nghe lọt mỗi câu đó ư?”
Đoan Mộc Hồi Xuân nói: “Phong chủ đã từng nghe vào câu nào của ta chưa?”
Cơ Diệu Hoa cười bảo: “Còn phải xem nói cái gì nữa, nếu là lời tình tự, dù thân thân có nhủ thầm trong lòng, ta cũng nghe thấy.”
Đoan Mộc Hồi Xuân nói: “Đáng tiếc, ta đây chỉ biết nói thật.”
“Ta cũng vậy.” Cơ Diệu Hoa nhích tới bảo, “Những lời ta nói với thân thân, đều phát xuất tự đáy lòng a. Ta đã nói sẽ đưa thân thân lên Tuyệt Ảnh phong ngắm mỹ cảnh, dĩ nhiên nói được ắt làm được.”
Đoan Mộc Hồi Xuân sửng sốt hỏi: “Lên Tuyệt Ảnh phong?” Hắn hướng ánh nhìn nghi hoặc vào sợi thiết liên lớn trên tay y, tựa hồ đang cân nhắc xem lời y nói là thật hay giả.
Cơ Diệu Hoa nói: “Đỉnh núi hàn khí nặng, chúng ta đợi trời ấm chút rồi hẵng đi.”
Đoan Mộc Hồi Xuân hỏi: “Ngươi chẳng đã bảo muốn khóa ta lại sao? Cớ gì thay đổi chủ ý?”
Cơ Diệu Hoa chớp mắt nói: “Lẽ nào thân thân không nhận ra, lời ta nói trước đây chỉ là nói giỡn.”
Đoan Mộc Hồi Xuân hai mắt chăm chăm nhìn thẳng vào y, hiển nhiên không tin.
Cơ Diệu Hoa đảo mắt qua trái qua phải, một mực tránh không chạm phải ánh mắt hắn.
“Nếu Phong chủ không trả lời, vậy thiết liên kia hẳn là dùng để giải ta lên núi rồi.” Khi người ta hiếu kỳ, đối phương càng không chịu nói, lại càng muốn biết. Đoan Mộc Hồi Xuân cũng không ngoại lệ. Hắn chẳng những hiếu kỳ, mà còn lo lắng. Từ ngày đến Tây Khương, có rất nhiều chuyện hắn chỉ biết dựa vào những gì thấy được mà phán đoán, mắt mũi miệng tai đều bị giới hạn dưới khoảng trời trước mắt, như ếch ngồi đáy giếng.
Cơ Diệu Hoa nhìn hắn, trông như do dự, nhưng giọng điệu lại mang vài phần nhẹ nhõm nói: “Bởi vì thân thân đang mất hứng.”
Đoan Mộc Hồi Xuân nheo mắt, “Có phải Ma giáo đã xảy ra chuyện gì không?”
Cơ Diệu Hoa rũ đôi vai xuống, “Lẽ nào trong tâm trí thân thân chỉ có Ma giáo thôi sao?”
Đoan Mộc Hồi Xuân nói: “Đương nhiên không chỉ có Ma giáo.”
Cơ Diệu Hoa mắt sáng ngời: “Ta biết ngay trong tâm trí thân thân còn có ta nữa.”
“Còn có Trung Nguyên.” Đoan Mộc Hồi Xuân phán.
Cơ Diệu Hoa cắn móng tay, hai mắt oán sầu nhìn hắn.
…
Đoan Mộc Hồi Xuân xoay đầu đi. ‘Nhẫn’ tự, để mai tính đi.
Cổ Tháp Tạp ôm tay nải căng phồng tiến tới, cung kính dâng cho Cơ Diệu Hoa.
Cơ Diệu Hoa mở tay nải, lấy ra một tấm áo choàng. Áo choàng trắng tinh, cổ đệm da cáo. Y muốn khoác vào giúp Đoan Mộc Hồi Xuân, lại bị tránh phắt đi. “Trên núi thực sự rất lạnh.” Y cố tình run rẩy một chút.
Đoan Mộc Hồi Xuân câm lặng nhìn bột phấn trên mặt y vì run rẩy mà rớt xuống.
“Sắc trời không còn sớm. Đi thôi.” Cơ Diệu Hoa vươn tay tính ôm vai Đoan Mộc Hồi Xuân, lại bị hắn khéo léo lách qua, “Phong chủ, thỉnh.”
Cơ Diệu Hoa nói: “Sơn đạo trơn trượt, ta đỡ thân thân cho chắc nga.”
Đoan Mộc Hồi Xuân nói: “Sơn đạo ở Bễ Nghễ sơn đôi khi cũng rất trơn trợt.”
“Nha nha nha, bởi mới nói chỗ như Bễ Nghễ sơn không thích hợp để ở chút nào a.” Cơ Diệu Hoa thừa cơ đạp Bễ Nghễ sơn một cước.
Đoan Mộc Hồi Xuân xem như gió thoảng bên tai, theo Cơ Diệu Hoa xuất môn. Hắn cứ ngỡ Cơ Diệu Hoa đi lâu chưa về, ắt sẽ đem rất nhiều thứ lên núi, chẳng ngờ trong tay Cơ Diệu Hoa ngoài thiết liên và áo choàng, chỉ còn mỗi hộp thức ăn tinh xảo Cổ Tháp Tạp cầm theo.
Tuy lòng hắn thập phần nghi ngại, nhưng cũng thừa biết lấy tính tình của Cơ Diệu Hoa, nếu y muốn nói, dù không cho y nói y cũng tìm trăm phương nghìn cách mà nói ra, nếu y không muốn nói, dù có vòng vo quanh quất dẫn y nói cũng dẫn chẳng ra.
May mà tiến độ cả ba đi đường không chậm, chưa đến chính Ngọ, đã lên đến triền núi.
Cảnh tượng ở triền núi hoàn toàn khác với những gì Đoan Mộc Hồi Xuân hình dung.
Có cây, thưa thưa thớt thớt.
Có đá, lẻ lẻ đơn đơn.
Thế cũng được đi, nhưng cái chính là, chẳng nơi cư trú.
Đoan Mộc Hồi Xuân nhìn về phía Cơ Diệu Hoa.
Cơ Diệu Hoa vung thiết liên quay một vòng, mắt chăm chú hướng về phía trước. Nơi ấy, mây mù lượn lờ, trắng như tuyết, mềm như bông, trải dài bập bềnh như biển, hùng vĩ bao la.
Đột nhiên, thiết liên trên tay y tung ra.
Cú quăng này của Cơ Diệu Hoa hiển nhiên có dùng nội lực. Chỉ thấy thiết liên vun vút lao về phía trước, trong sát na, trên tay y chỉ còn lại phần đuôi, phần trước tựa như một đoạn cầu sắt tinh tế, bắt ngang giữa y và biển mây.
Đoan Mộc Hồi Xuân kinh ngạc nhìn vào biển mây. Mây thì hư vô mù mịt, nhất định bên trong ẩn giấu thứ gì đó, mà thiết liên hiển nhiên đã được mắc vào thứ ấy.
Như thể muốn cho hắn nhìn rõ hơn, mây di chuyển.
Một đỉnh núi hiển lộ, phần đỉnh kia bén nhọn như đỉnh tháp, cao ngất tầng mây.
“Đó là…” Đoan Mộc Hồi Xuân bật thốt lên.
“Tuyệt Ảnh phong.” Cơ Diệu Hoa cầm thiết liên trong tay mắc lên một mỏm đá lớn, sau đó khoác áo choàng vào người Đoan Mộc Hồi Xuân, giúp hắn buộc kỹ.
Đoan Mộc Hồi Xuân đột nhiên nắm bàn tay đang buộc áo giùm bản thân, “Ta nhớ A Bội đã từng nói, Phong chủ chưa bao giờ đưa ai lên Tuyệt Ảnh phong.”
Hiếm khi thấy Đoan Mộc Hồi Xuân chịu chủ động, Cơ Diệu Hoa sao lại bỏ qua cơ hội này. Y trở ngược tay nắm lấy tay Đoan Mộc Hồi Xuân, ngón cái nhẹ nhàng sờ soạn mu bàn tay hắn, bĩu môi nói: “Nha nha nha, thân thân nhớ rõ lời A Bội, nhưng chẳng hề nhớ những gì ta nói, như thế là bất hảo lắm nga.”
Đoan Mộc Hồi Xuân ra sức rút tay về, nói: “Đoan Mộc Hồi Xuân tuy võ nghệ không cao, nhưng da mặt vẫn còn đó, sao dám vọng tưởng Phong chủ đây phá lệ vì ta? Thôi Phong chủ cứ đưa ta xuống núi đi.” Nhìn Tuyệt Ảnh phong, hắn nghĩ đến vô số câu từ, chẳng hạn như ‘trước không thôn sau không quán’, hoặc là ‘kêu trời trời không thấu, gọi đất đất chẳng hay’, hoặc ‘lên thuyền giặc dễ, xuống thuyền giặc nan’. Hắn càng nghĩ càng thấy ở lại nhà lớn dưới chân núi kỳ thực là một lựa chọn cũng không tồi.
Cơ Diệu Hoa vươn ngón tay, nâng cằm hắn nói: “Thân thân đang ngượng ngùng đó sao? Bất quá cuộc sống của một đôi cô nam quả nam, quả thực là khiến người ta mong đợi.”
Đoan Mộc Hồi Xuân vừa tiến tới đỉnh núi vừa nhìn xuống quan sát, “Phía dưới là gì?”
“Dòng nước chảy xiết.” Cơ Diệu Hoa nói, “Sư phụ chọn Tuyệt Ảnh phong cũng vì vừa mắt địa thế cô lập vô viên (cô lập không viện trợ) của nó.”
Đoan Mộc Hồi Xuân hỏi: “Tôn sư không sợ nếu bị vây công thì không có chỗ đào thoát sao?”
Cơ Diệu Hoa nói: “Nếu sư phụ ta bị kẻ khác vây công, không chỗ đào thoát tuyệt đối không phải hắn. Chỉ tiếc là, dạo trước hắn nghĩ quẩn, rời Tuyệt Ảnh phong đến sa mạc, hiện không ở trên núi.”
Đoan Mộc Hồi Xuân thoáng thở phào. Đối mặt với một tiểu yêu nghiệt như Cơ Diệu Hoa đã khiến hắn đau đầu không ngớt, hắn không dám tưởng tượng sư phụ y còn đến mức nào nữa.
Cơ Diệu Hoa nói: “Nếu sư phụ ta ở đó, ta cũng không dám đưa thân thân lên Tuyệt Ảnh phong đâu.”
Đoan Mộc Hồi Xuân nghĩ bụng có thể dạy dỗ ra một đồ đệ như Cơ Diệu Hoa, sư phụ y nhất định không tầm thường.
“Nếu sư phụ ta biết ta bức thân thân lưu lại, nhất định sẽ rất tức giận.” Cơ Diệu Hoa nói.
…
Đây chính là ‘hảo nhân bất trường mệnh, họa hại di thiên niên’ sao?
(Người tốt không sống lâu, họa hại truyền nghìn năm)
Đoan Mộc Hồi Xuân cảm thương sâu sắc.
Cơ Diệu Hoa nhận lấy thực hạp trong tay Cổ Tháp Tạp, đến khom người ngồi xuống trước mặt Đoan Mộc Hồi Xuân nói: “Lên đi.”
Đoan Mộc Hồi Xuân nhíu mày bảo: “Ta có chân.”
“Ta biết.” Cơ Diệu Hoa ngoái đầu cười với hắn, “Lần trước thân thân kẹp ta chặt đến thế, ta vẫn môt mực nhớ rõ.”
“Ta có thể tự đi được.” Đoan Mộc Hồi Xuân nhận ra Cơ Diệu Hoa luôn luôn có thể khiến hắn rơi vào tình trạng đã thảm lại càng thảm hơn.
Cơ Diệu Hoa ấn thực hạp vào tay hắn.
Đoan Mộc Hồi Xuân vô thức nhận lấy, lập tức Cơ Diệu Hoa thừa lúc hắn không phòng bị mà nhấc hắn lên, tiếp đến mũi chân nhún xuống đất, lướt cực nhanh lên thiết liên, từng bước từng bước phóng đến đầu bên kia.
“Ngươi…” Đoan Mộc Hồi Xuân đang định nói gì đó, bỗng nhiên một trận gió tốc qua, thân thể Cơ Diệu Hoa chao đảo. Hắn vội vã một tay giữ thực hạp, môt tay ôm lấy cổ y, nhằm tránh cho y sẩy một cái đánh rơi hắn xuống.
Khóe miệng Cơ Diệu Hoa cong lên chút đỉnh hầu như chẳng nhìn ra.