Hữu Châu Hà Tu Độc

Quyển 6 - Chương 4: Cách diện liễm thủ (Tứ)




Đoan Mộc Hồi Xuân bất động thanh sắc uống canh, kín đáo đưa mắt thăm dò sắc mặt Cơ Diệu Hoa.

Kẻ nọ nói đến nước miếng tung bay, thỉnh thoảng lại đưa tay chỉ trỏ Đoan Mộc Hồi Xuân. Mỗi lần hắn giơ tay, thanh đao dày dắt sau lưng sẽ đong đưa, cứ như ngầm khiêu khích. Những câu tiếng Tây Khương hắn nói vừa nhanh vừa hàm hồ, nhưng Đoan Mộc Hồi Xuân vẫn nghe được trong đó bốn chữ Ni Khắc Tư Lực.

“Thân thân.” Cơ Diệu Hoa đột nhiên mở miệng.

Tiếng người kia gãy gọn đình chỉ.

“Thân thân muốn đích thân ra tay, hay để ta xử giùm đây?” Cơ Diệu Hoa hỏi.

Đoan Mộc Hồi Xuân hỏi dò: “Làm sao ngươi biết, những gì hắn nói không phải sự thật chứ?”

Cơ Diệu Hoa bảo: “Ta biết hắn nói đúng sự thật.”

Đúng sự thật?

Đoan Mộc Hồi Xuân tự ngẫm xem bao giờ thì bản thân đắc tội với một kẻ như thế, không, là cả một đám người, tuy đứng ra nói chỉ có mình hắn, nhưng ánh mắt của đám đồng bọn phía sau nhắm vào mình so với hắn chẳng thân thiện là bao.

“Bọn họ nghi ngờ thân thân là người của Ma giáo.” Cơ Diệu Hoa ân cần giải thích.

Bàn tay đang cầm bát của Đoan Mộc Hồi Xuân khựng lại, nhướn mắt hỏi: “Ma giáo thì thế nào?”

Cơ Diệu Hoa nói: “Có vẻ như, cuộc đàm phán với Sơn Loan kiểm thất bại rồi.”

Lòng Đoan Mộc Hồi Xuân bỗng quặn thắt. Ngày ước hẹn của Ma giáo và Thánh Nguyệt giáo chính là ngày hắn rời khỏi Thánh Nguyệt giáo. Hôm ấy Minh tôn đã phái tam đại trưởng lão, lưỡng đại hộ pháp đến cứu hắn, có thể nói là tung hết tinh anh. Đảo lại, nhân thủ bên phía Minh tôn thì tróc khâm kiến tửu (như trứng chọi đá). Tuy võ công Minh tôn không tồi, lại thêm Tuyết Y hầu võ nghệ tuyệt đỉnh theo hộ vệ, nhưng bên cạnh Tân Cáp có Cơ Thanh Lan, bản lĩnh hạ độc của Cơ Thanh Lan là chân truyền từ Cơ Vô Thường, xem như độc nhất thiên hạ. Nếu y muốn hạ thủ, chỉ sợ Minh tôn khó lòng phòng bị.

Cơ Diệu Hoa nói: “Ma giáo quả nhiên chẳng an toàn chút nào a. May mà ta đã cướp thân thân về.”

Đoan Mộc Hồi Xuân nói: “Nếu có tâm, ngại chi núi đao biển lửa? Nếu vô tâm, giường ấm đệm êm cũng thao thức.”

Cơ Diệu Hoa thở dài nói: “Không ngủ cũng có thể làm rất nhiều chuyện khác.”

Đối phương thấy Cơ Diệu Hoa liên tục dùng Hán ngữ trao đổi với Đoan Mộc Hồi Xuân, hoàn toàn làm như không hề thấy hắn, sắc mặt càng ngày càng đỏ, càng cao giọng quát tháo, có mấy lần, nước bọt bắn xuống tận áo Cơ Diệu Hoa.

“Nạp y đạt lạp?” Cơ Diệu Hoa thản nhiên ngắt lời hắn.

Kẻ nọ khựng lại, đang định nói tiếp, cái cổ đã bị Cơ Diệu Hoa bóp chặt, đầu không tự chủ được phải ngưỡng lên.

“Khoát!”

Đồng bọn của hắn nắm vũ khí đứng dậy, ra chiều muốn xông tới nhưng không dám.

“Ni Khắc Tư Lực!” Trong đám đồng bọn có người hô.

Cơ Diệu Hoa thủng thỉnh cười nhìn khuôn mặt kẻ nọ dần dần tím tái, trầm giọng buông một câu tiếng Tây Khương.

Đối phương chỉ biết ông ổng kêu la.

Đám đồng bọn chít chít quác quác hưởng ứng, có vẻ như đang giúp hắn van xin.

Cơ Diệu Hoa nhếch khóe miệng, rốt cuộc buông tay.

Cái cổ người nọ vừa được tự do, đám đồng bọn liền lôi ngay hắn sang một bên.

“Ma giáo, kẻ địch!” Một tên đồng bọn của hắn cư nhiên biết khập khiễng tiếng Hán, chỉ vào Đoan Mộc Hồi Xuân từ xa mà hô lên.

Cơ Diệu Hoa cũng đưa một ngón tay chỉ vào Đoan Mộc Hồi Xuân, nói: “Hắn, thân thân.”

Bốn chữ ‘kẻ địch Ma giáo’ hiển nhiên đã dốc cạn vốn Hán ngữ mà tên đồng bọn của hắn biết, hai từ ‘thân thân’ với hắn mà nói đích thị quá cao siêu, chỉ có thể nhìn thái độ của Cư Diệu Hoa mà đoán người Trung Nguyên này xem ra rất quan trọng với y, quan trọng đến mức không tiếc đối địch cùng cả võ lâm Tây Khương.

Bất quá tại Tây Khương có thể không có câu danh ngôn ‘thức thì vụ giả vi tuấn kiệt’, nhưng tuyệt đối có loại nhận thức ‘đánh không lại thì chuồn’. Nhân lúc Cơ Diệu Hoa chưa có ý làm khó, bọn họ liền quay đầu bỏ chạy.

Bốn bề an tĩnh trở lại.

Những khách nhân khác tuy còn ở đó, nhưng cái mồm đã bị giấu tuyệt vào trong.

“Tại sao?” Đoan Mộc Hồi Xuân hỏi.

Cơ Diệu Hoa nói: “Thân thân hỏi cái gì?”

“Toàn bộ.” Đoan Mộc Hồi Xuân nói, “Tại sao Thánh Nguyệt giáo và Ma giáo đàm phán thất bại, tình hình hiện tại thế nào, cớ gì ngươi lại giúp ta?”

Cơ Diệu Hoa rầu rĩ nói: “Hai vấn đề trước cũng dễ đáp, nhưng thân thân không cảm thấy vấn đề cuối thật khiến người ta tổn thương sao?”

Đoan Mộc Hồi Xuân phán: “Trước hết cứ trả lời hai tiền đề kia đi.”

“Thông thường đàm phán thất bại chỉ có một lý do.” Cơ Diệu Hoa nói, “Lang – bái (*) không muốn thông gian.”

((*): Bái là một giống thú như chó sói. Xưa nói lang phải đi với bái, có câu “Lang bái vi gian” nghĩa là cùng cấu kết, thông đồng)

Đoan Mộc Hồi Xuân hỏi: “Thế còn Minh tôn?”

Cơ Diệu Hoa hỏi: “Minh tôn là ai?”

Đoan Mộc Hồi Xuân đính chính: “Ma giáo sao rồi?”

Cơ Diệu Hoa lại không muốn buông tha vấn đề này, “Thân thân vẫn chưa trả lời ta Minh tôn là ai?”

Đoan Mộc Hồi Xuân đáp: “Giáo chủ nội vụ Ma giáo.”

Cơ Diệu Hoa nói: “Di? Chẳng lẽ Ma giáo còn có ngoại vụ giáo chủ?”

“Có.” Đoan Mộc Hồi Xuân nghi ngờ y cố ý chuyển đề tài, “Ngươi còn chưa nói cho ta biết, rốt cuộc Ma giáo như thế nào?”

Cơ Diệu Hoa thở dài bảo: “Đàm phán thất bại xong, Ma giáo đã rút khỏi Tây Khương rồi.”

Đoan Mộc Hồi Xuân chấn kinh.

Tây Khương là địa bàn của Thánh Nguyệt giáo, nếu song phương đàm phán thất bại, Ma giáo rời khỏi nơi này cũng chẳng có gì sai. Nhưng kể từ nay, chỉ còn mỗi mình hắn bị bỏ lại chốn dị quốc tha hương. Nhớ tới ký hiệu mình đã dùng tay áo của Cơ Diệu Hoa lưu lại, hắn tự thấy bản thân thập phần nực cười.

Cơ Diệu Hoa nói: “Thân thân yên tâm, có ta ở đây, tuyệt đối sẽ không để bọn họ khi dễ thân thân đâu.”

Tâm trạng Đoan Mộc Hồi Xuân đang xấu, nghe được bèn lạnh lùng bảo: “Nếu không nhờ Phong chủ cưỡng ép lưu lại, cớ gì ta phải sa chân xuống ruộng thế này?”

Cơ Diệu Hoa chớp mắt hỏi: “Thân thân làm sao vậy?”

“Còn không phải bị gán cho tội mật thám ư?” Dù hắn nghe không hiểu tiếng Tây Khương, nhưng tổng hợp những điều Cơ Diệu Hoa vừa thuật lại để suy diễn và liên hệ, chẳng khó gì đoán được ý của đám người kia.

Cơ Diệu Hoa tiếc hận nói: “Nếu thân thân là mật thám thật thì tốt rồi.”

Đoan Mộc Hồi Xuân nghi hoặc nhìn y.

“Như Tây Thi ấy, chủ động đầu hoài tống bão (đầu nhập ôm ấp), lấy mỹ nhân kế sắc dụ.” Cơ Diệu Hoa mới nghĩ đến thôi, đã thấy hoàn mỹ không sao tả xiết.

Đoan Mộc Hồi Xuân nói: “Hiện tại xem Ma giáo là địch chẳng phải là Thánh Nguyệt giáo ư? Có liên quan gì tới Phong chủ đâu?”

Cơ Diệu Hoa chống má bảo: “Vì Đoan Mộc thân thân, trở thành địch với Ma giáo cũng chẳng hề chi. Dĩ nhiên, nếu có thể nể phần chúng ta lưỡng tình tương duyệt, ủng hộ chúng ta tương thân tương ái, bầu bạn sớm chiều vẫn là tốt nhất.”

Đoan Mộc Hồi Xuân cúi đầu ăn tạp bành trát, đem lời y nói bỏ tai này ra tai kia.

Có lẽ vì biết Ma giáo rút khỏi Tây Khương, cơ hội tìm cách cứu viện của bản thân thập phần xa vời, nên lúc theo Cơ Diệu Hoa đi, Đoan Mộc Hồi Xuân thập phần phối hợp, không còn làm các động thái như lưu lại ký hiệu hay kín đáo lộ ra hành tung.

Tới chạng vạng, bọn họ đến được chân của một ngọn núi nguy nga cao ngất.

Một gian nhà dựng trơ trọi giữa nơi đây, sau nhà là khoảng ruộng lớn, kế bên còn có cả chuồng lợn.

Cơ Diệu Hoa tự đẩy cửa vào nhà.

Mùi thức ăn xông vào mũi.

Bụng Đoan Mộc Hồi Xuân kêu ùng ục một cái, hắn lập tức xấu hổ cúi đầu. Từ ngày đến Tây Khương, hắn cơ hồ trở thành một cái thùng cơm luôn đói bụng.

Cơ Diệu Hoa vẫn tiếp tục mắt điếc tai ngơ.

Về điểm ấy, Đoan Mộc Hồi Xuân thập phần cảm kích.

Cơ Diệu Hoa nói: “Lương thực ở Tuyệt Ảnh phong đều do nơi này cung cấp.”

Đoan Mộc Hồi Xuân khẽ chấn động, hỏi: “Nơi đây chính là Tuyệt Ảnh phong?” Hắn cứ ngỡ Tuyệt Ảnh phong thì phải cao vút tầng mây ngạo nghễ cô lập, còn ngọn núi này tuy cũng cao cũng khí thế, nhưng vẫn thiếu vài phần ngạo khí bễ nghễ thiên hạ. So ra, kỳ thực Bễ Nghễ sơn khí thế hơn Tuyệt Ảnh phong nhiều.

Cơ Diệu Hoa hỏi: “Thân thân thích chỗ này sao?”

Đoan Mộc Hồi Xuân hờ hững phán: “Bất quá chỉ là một gian nhà thôi.”

Cơ Diệu Hoa híp mắt cười bảo: “Thân thân nói đúng. Nếu không có thân thân, nơi đây bất quá chỉ là một gian nhà tầm thường. Ta nói rồi, sẽ vì thân thân cất một dinh thự lớn, trồng nhiều hoa thân thân thích, may thật nhiều y phục đẹp thân thân ưng. Mỗi ngày bồi thân thân dùng sơn trân hải vị, chăm đến mức thân thân tròn trĩnh trắng trẻo.”

Đoan Mộc Hồi Xuân vờ nhìn đi chỗ khác, chẳng buồn để ý y nói nhăng nói cuội.

“Nếu ta vắng mặt, thân thân sẽ ly khai sao?”Cơ Diệu Hoa hỏi.

Đoan Mộc Hồi Xuân quay đầu nhìn y. Y dùng ly khai thay vì bỏ trốn, xem như đã lưu lại chút thể diện cho hắn, hắn lấy khẩu khí hòa hoãn nói: “Phong chủ đã biết đáp án, hà tất phải hỏi thêm?”

Cơ Diệu Hoa mặt đầy thất vọng, nói: “Đã thế, những lúc ta lên núi, đành phải khóa thân thân lại rồi.”

Đoan Mộc Hồi Xuân biến sắc, “Khóa?”

Cơ Diệu Hoa cười cầu hòa bảo: “Thân thân yên tâm, cũng không lâu lắm đâu, nhất định ta sẽ thường xuống thăm thân thân mà.”

Đoan Mộc Hồi Xuân lạnh lùng trừng y nói: “Phong chủ khách khí rồi. Đoan Mộc Hồi Xuân chẳng qua chỉ là tù nhân của Phong chủ. Đừng nói khóa lại, cho dù muốn chém muốn giết, Đoan Mộc Hồi Xuân chỉ biết tất thính tôn tiện (bảo gì nghe nấy) thôi.”

“Thân thân…” Cơ Diệu Hoa tự hiểu quá lời, tiếp tục cười xuề xòa.

Đoan Mộc Hồi Xuân làm như không thấy, “Chẳng hay phòng giam ở nơi nào? Sài phòng (kho chứa củi) hay chuồng lợn?”

Cơ Diệu Hoa nói: “Thân thân ở đâu, đương nhiên ta sẽ ở đó. Nếu thân thân muốn đến sài phòng ngủ, ta đây đành cùng thân thân ngủ ở sài phòng vậy.”

Bên trong vọng ra tiếng bước chân, một gã tráng niên nhìn thấy Cơ Diệu Hoa thì cuống quít hành lễ, kế đó xổ một chuỗi rì rà rì rầm.

Cơ Diệu Hoa gật đầu, rồi chỉ vào Đoan Mộc Hồi Xuân, dùng tiếng Tây Khương nói: “Khách quý.”

Tráng hán vội hành lễ với Đoan Mộc Hồi Xuân.

Cơ Diệu Hoa nói: “Hắn tên Cổ Tháp Tạp, phụ trách nấu nướng cho ta.”

Đoan Mộc Hồi Xuân gật đầu. Tuy hắn bất mãn Cơ Diệu Hoa, nhưng vẫn chưa tới mức trút giận sang kẻ khác.

Cơ Diệu Hoa sai Cổ Tháp Tạp chuẩn bị thức ăn, sau đó đưa Đoan Mộc Hồi Xuân đến gian phòng.

Căn nhà này chỉ là nơi y ngụ khi xuống chân núi, tính cả phòng cho khách tổng cộng có ba gian, hai gian trong số đó đã lâu không dùng, tích đầy bụi, duy nhất mỗi phòng y là vẫn có người quét dọn thường xuyên.

Cơ Diệu Hoa dắt hắn vào phòng, trở tay đóng cửa lại.

Đoan Mộc Hồi Xuân cau mày nhìn y.

Cơ Diệu Hoa nói: “Thân thân, ở đây chỉ có một phòng dùng được. Nếu thân thân không cho ta ké một chút, ta đành phải ngủ ngoài trời đó.”

Đoan Mộc Hồi Xuân nói: “Ta ở sài phòng là được.”

Cơ Diệu Hoa ủy khuất nhìn hắn, “Làm sao ta nỡ để thân thân ngủ sài phòng.” Ngụ ý là ta không nỡ để ngươi ngủ sài phòng, sao ngươi lại nỡ để ta màn trời chiếu đất?

Đoan Mộc Hồi Xuân nhất mực không lay chuyển, chắp tay nói: “Vậy đành ủy khuất Phong chủ rồi.”

Cơ Diệu Hoa trơ mặt nói: “Trời chưa tối, ta ngồi trong phòng thêm chút đã.”

“…” Dù Đoan Mộc Hồi Xuân có thể từ chối nhượng bộ ở chung với y, nhưng khó mà tuyệt tình tới nỗi không để y ngồi. Dẫu sao nơi này cũng là địa bàn của Cơ Diệu Hoa.

“Thân thân. Đến bao giờ ngươi mới cam tâm tình nguyện lưu lại đây?” Cơ Diệu Hoa bất chợt cảm khái.

Đoan Mộc Hồi Xuân hỏi: “Vì sao Phong chủ cứ phải lưu ta lại?”

Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, Cơ Diệu Hoa vừa nói “Bởi vì”, thanh âm đã chìm trong tiếng đập cửa bang bang ầm ĩ.

Cơ Diệu Hoa mở cửa.

Tráng hán lo lắng nhìn ra cửa, một tăng nhân người Tây Khương chậm rãi bước vào.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.