Cơ Diệu Hoa trở lại phòng, cẩn cẩn trọng trọng đặt Đoan Mộc Hồi Xuân xuống giường.
Đoan Mộc Hồi Xuân lặng thinh không nói.
Cơ Diệu Hoa ngồi cạnh nhìn hắn hồi lâu, thẳng đến khi sắc đỏ trên mặt Đoan Mộc Hồi Xuân dần dần lặn xuống, vẻ mặt bình tĩnh trở lại, mới giải khai huyệt đạo cho hắn.
Đoan Mộc Hồi Xuân nhìn y một cái, đứng dậy mặc y phục.
“Thân thân?” Cơ Diệu Hoa sáp vào.
Đoan Mộc Hồi Xuân coi như y không hề tồn tại, cũng chẳng tránh chẳng xua, cứ thế vận y phục múc nước rửa mặt.
Cơ Diệu Hoa vội vàng khoác y phục bám theo sau hắn.
Đoan Mộc Hồi Xuân đi thẳng một mạch đến Vô Hồi cung.
Cơ Diệu Hoa đi được nửa đường, đình lại không chịu đi tiếp nữa.
Đoan Mộc Hồi Xuân xoay lưng về phía y, chẳng buồn nhìn bảo: “Ngươi đi đi.”
Cơ Diệu Hoa dùng dằng: “Có chết cũng không đi.”
Đoan Mộc Hồi Xuân quay đầu, lạnh lùng nhìn y, nói: “Tại Bễ Nghễ sơn Ma giáo tổng cộng có hơn ba nghìn người. Phong chủ muốn khiêu chiến ư?”
Cơ Diệu Hoa nói: “Một đêm phu thê trăm ngày ân, sao thân thân nỡ vong tình phụ nghĩa?”
Y chưa dứt lời, dây cung lý trí trong đầu Đoan Mộc Hồi Xuân ‘băng’ một tiếng đứt đoạn. Hắn cắn môi, nỗ lực dằn xuống nỗi kích động muốn xông tới tát chết đối phương, sầm giọng nói: “Đêm qua cái gì cũng chưa từng phát sinh.”
Cơ Diệu Hoa nguyên bản còn trơ mặt ra nhìn hắn, nghe vậy, trong mắt lóe lên một tia nguy hiểm, vội vã cười nói: “Nha nha nha, may mà người ta đã sớm để lại vết tích trên người thân thân, muốn chối cũng không được nữa rồi.”
Đoan Mộc Hồi Xuân hỏi: “Phải làm sao thì ngươi mới chịu đi?”
Cơ Diệu Hoa bảo: “Trừ phi thân thân đi cùng ta.”
“Đồng hành cùng ngươi lực bất tòng tâm, nhưng chém ngươi một đao nghĩa bất dung từ (không thể bỏ qua)!” Đoan Mộc Hồi Xuân rút quạt trong lòng ra, lách người tấn công y.
Cơ Diệu Hoa đứng nguyên tại chỗ tuyệt không động đậy. Chiếc quạt đánh vào người y chẳng chút lưu tình, đánh cho y lùi lại hai bước, cúi đầu ho ra một ngụm máu, rồi mới nhẩn nha cười đưa tay áo chậm chậm tơ máu trên khóe miệng, “Thân thân, ta nghe nói người Trung Nguyên thích đánh đánh giết giết, bởi vì đánh là thương mắng là yêu. Thân thân đánh hết lực như thế, nhất định là yêu ta khắc sâu tâm khảm. Có đúng không?”
Đoan Mộc Hồi Xuân trông thấy máu trên mặt đất mới ý thức được những gì đã làm, sắc mặt trắng bệch, tay giương giữa không trung chầm chậm buông. Hắn hít vào sâu một hơi, hồi lâu mới hỏi: “Ngươi muốn thế nào thì mới bằng lòng buông tha ta?”
Cơ Diệu Hoa nói: “Kỳ thực đâu phải là ta không buông tha ngươi, mà là ngươi không buông tha ta.”
Đoan Mộc Hồi Xuân nói: “Đường xuống núi là chỗ này đây, ngươi cứ việc đi, ta tuyệt không ngăn cản.”
“Thân thân a, dù có đi thật xa, không trông thấy ngươi, nhưng lòng ta vẫn sẽ nhớ đến ngươi.” Cơ Diệu Hoa tựa cột, ngâm nga cười bảo: “Trừ phi ngươi có biện pháp khiến bản thân ngươi rời khỏi lòng ta.”
Đoan Mộc Hồi Xuân nói: “Theo thời gian, tự nhiên cũng qua đi.” Vừa dứt câu, tim hắn tựa như thít chặt lại, nhưng hắn lập tức phớt lờ đi.
“Ai, nếu có thể, ta đã không đến nỗi này.” Cơ Diệu Hoa thở dài nói: “Người ta vốn đang yên lành ở Tây Khương, vô ưu vô tư, tự do tự tại. Là ngươi vượt nghìn dặm đến Tây Khương trêu chọc người ta. Nếu ngươi xấu xí một chút, đáng ghét một chút, bẩn tính một chút, ác độc một chút, hèn mọn một chút…thì tốt rồi.”
Đoan Mộc Hồi Xuân lạnh lùng bảo: “Ngươi cứ việc bôi bác ta trong đầu.”
Cơ Diệu Hoa nói: “Tiếc là, dù có bôi hết chín phần, một phần còn lại ta cũng ái như trân bảo.”
Đoan Mộc Hồi Xuân gượng gạo ngoảnh mặt đi.
Cơ Diệu Hoa cúi gằm mặt, lấy giọng thấp đến không thể thấp hơn, hàm chứa chút tự giễu nói: “Ngươi thích Minh tôn ở điểm nào? Ta có thể học theo.”
Đoan Mộc Hồi Xuân bảo: “Ta đối với Minh tôn không giống như ngươi nghĩ.”
“Vậy thì thế nào?” Cơ Diệu Hoa giương mắt, nhìn hắn chờ đợi.
Đoan Mộc Hồi Xuân nói: “Hắn đã giúp ta hiểu được mình là ai.”
Cơ Diệu Hoa bảo: “Không kìm được mà động lòng trước hắn? Nên mới hiểu được mình là ai…” Giọng y dần dần lạc đi, mắt từng chút mất đi sinh khí.
Đoan Mộc Hồi Xuân thở dài nói: “Ta với Minh tôn thanh thanh bạch bạch. Bất quá, không can hệ tới ngươi. Ngươi đi đi.”
Cơ Diệu Hoa lách người cản hắn.
Đoan Mộc Hồi Xuân trừng mắt nhìn y, “Vừa rồi như thế vẫn còn chưa đủ?”
Cơ Diệu Hoa nói: “Nếu thân thân thấy vẫn chưa đủ, vậy thì chưa đủ.” Y tựa hồ muốn ho khan, nhưng vận lực nén xuống, hai mắt thản nhiên nhìn hắn.
Đoan Mộc Hồi Xuân bảo: “Cơ Diệu Hoa, ta thừa nhận ta có chút động lòng với ngươi, nhưng nhất thời động tâm không đổi được trọn đời bên nhau. Nhân khi chúng ta còn có thể làm bằng hữu, chi bằng giã biệt từ đây.”
Cơ Diệu Hoa lặng yên nhìn hắn một hồi lâu, chậm rãi thối lui.
Đoan Mộc Hồi Xuân vội cất bước đi.
Chờ tiếng bước chân hắn hoàn toàn tiêu biến, Cơ Diệu Hoa mới chậm rãi đứng thẳng người, thoáng cười nhạt, “Tiểu ngốc tử, ngươi đã thừa nhận động tâm rồi, sao ta còn có thể ly khai?”
Đoan Mộc Hồi Xuân đi một mạch từ cửa Vô Hồi cung về phòng.
Dọc đường rất nhiều đệ tử thi lễ với hắn, đều bị lướt qua, mãi đến lúc Cổ Tường xuất hiện trên đường đi của hắn.
“Đoan Mộc trưởng lão.” Cổ Tường gọi.
Đoan Mộc Hồi Xuân đột ngột dừng bước, bình tâm tĩnh trí hỏi, “Cổ trưởng lão có việc gì?”
Cổ Tường nói: “Về chuyện Cơ Diệu Hoa đến giáo ta tạm trú, ta đã thỉnh Mạc trưởng lão mang tin tốc hành đến cho Minh tôn rồi.”
Đoan Mộc Hồi Xuân mặt trắng bệch, hiển nhiên vì nhớ đến việc khó xử sáng nay, “Cổ trưởng lão quả là lôi lệ phong hành (tích cực hăng hái).”
Cổ Tường nghe ra vẻ bất mãn trong giọng hắn, vội bảo, “Chỉ là hỏi Minh tôn xem phải an trí Cơ phong chủ thế nào, dù gì, ở xa tới cũng là khách.”
Đoan Mộc Hồi Xuân nói: “Cổ trưởng lão không cần nhọc công về việc ấy. Y đã quay về.”
Cổ Tường ngẩn người, Đoan Mộc Hồi Xuân đã lướt qua bên cạnh hắn mà đi.
Cơ Diệu Hoa quay về phải chăng nghĩa là…Đoan Mộc trưởng lão sẽ lưu lại?
Kết quả này khiến Cổ Tường có chút thỏa mãn.
Đoan Mộc Hồi Xuân trở về phòng, bắt gặp giường chiếu ngổn ngang, chăn đệm dồn trên giường nhăn nhúm. Tới cạnh giường, thậm chí còn nghe phảng phất dư vị phóng đãng.
Nghĩ đến việc hoang đường đêm qua, Đoan Mộc Hồi Xuân nghe máu huyết từ gót chân xộc thẳng tới đỉnh đầu.
Hắn đưa tay định chỉnh lại giường chiếu, nhưng ngón tay vừa chạm tới chăn đơn lập tức lại rụt trở về.
Thân thân…
Thân thân…
Thân thân.
Tiếng người gọi như còn quanh quẩn bên tai.
Phanh.
Hắn giáng một chưởng xuống mặt giường, giường rầm rập đổ sụp.
Đệ tử trấn thủ lân cận xông tới cửa, khẩn trương hỏi: “Đoan Mộc trưởng lão?”
Đoan Mộc Hồi Xuân điềm tĩnh nói: “Ta không sao. Giường không được chắc, sập. Cho người thay cái mới đi.”
“Vâng.” Đệ tử cuống quýt thi hành.
Đoan Mộc Hồi Xuân nhắm mắt lại.
Theo thời gian, tự khắc sẽ qua đi.
Hắn tin tưởng, cơn đau day dẳng trong lòng chẳng qua chỉ vì thời gian còn quá mới. Đợi đến khi hắn không còn cảm thấy mới mẻ, đối phương tự nhiên cũng sẽ phôi pha.
Chiều đến, Đoan Mộc Hồi Xuân làm như chưa hề có chuyện gì mà lo hậu sự cho những đệ tử trước đó đã xả thân hy sinh vì Ma giáo.
Chuyện lúc sáng chẳng ai nhắc tới, thậm chí ánh nhìn của các đệ tử cũng không hề đổi, hoàn toàn không tìm được điểm nào không đúng, dù vậy, Đoan Mộc Hồi Xuân vẫn cảm thấy ngực bị thứ gì đó đè nén, nặng đến mức khó thở.
Không lâu sau, Đoan Mộc Hồi Xuân bất chợt có cảm giác kỳ quặc, như bị ai đó theo dõi. Hắn ngẩng đầu, vừa lúc đối diện với cái nhìn dịu dàng của Cơ Diệu Hoa, mặt hắn lập tức sầm xuống: “Sao ngươi lại ở đây?”
Cơ Diệu Hoa nguyên bản tựa vào khung cửa, nghe vậy lập tức tiến vào nói: “Ta xuống chân núi dọn hành lý, dọn xong đương nhiên là phải đi gặp thân thân rồi.”
Đoan Mộc Hồi Xuân nhìn dáng vẻ quang minh lỗi lạc của y, lòng mang tư vị khó tả, nhưng biểu tình thì lạnh như băng, “Lẽ nào những gì ta đã nói vẫn chưa rõ ràng?”
Cơ Diệu Hoa bảo: “Rất rõ ràng, nhưng ta cũng đáp lại rất rõ ràng. Người ta không muốn đả quang côn mà.”
Đoan Mộc Hồi Xuân nói: “Thiên hạ đâu đâu chẳng có hoa thơm. Với vị thế của Phong chủ, cầu ai mà không được?”
Cơ Diệu Hoa nói: “Thì cầu ngươi đó thôi.”
“Chỉ tổ phí thời gian.” Đoan Mộc Hồi Xuân cúi mặt phớt lờ y.
Cơ Diệu Hoa nói: “Thân thân a, ta đã thỉnh sư phụ sư nương và sư huynh lên cả rồi, thờ phụng ở chỗ nào đây?”
Đoan Mộc Hồi Xuân mắt điếc tai ngơ.
Cơ Diệu Hoa cũng không khách sáo, trực tiếp tìm một chỗ ngồi trong phòng, chống má nhìn Đoan Mộc Hồi Xuân.
Đoan Mộc Hồi Xuân bị nhìn đến hoàn toàn không biết bản thân trông như thế nào nữa, nhịn không được ngẩng đầu hỏi: “Chẳng lẽ Phong chủ không còn chỗ để đi sao?”
Cơ Diệu Hoa tủi thân nói: “Ở đây ta lạ nước lạ cái, quả thực không còn chỗ đi.”
Đoan Mộc Hồi Xuân bảo: “Tuyệt Ảnh phong, Thánh Nguyệt giáo, chắc Phong chủ chưa đến nỗi quên mất đường về nhà chứ?”
Cơ Diệu Hoa nói: “Ta cùng Thánh Nguyệt giáo nhất đao lưỡng đoạn rồi, quá nửa gia sản cũng đã mang theo, ngoại trừ nơi đây, ta thực sự không có chỗ để đi. Ai, kỳ thực, kể từ lúc biết thân thân, ta đã không còn chốn dung thân rồi.”