*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mùa thu sắp qua đi.
Thẩm Mâu Nguyệt ngồi trên xe, cô nàng mặc một chiếc váy xinh đẹp đang rất thịnh hành gần đây, chiếc váy màu hồng đào càng làm cho nước da trắng hồng của cô trở nên nổi bật, khuôn mặt hồng hào càng ngày càng trở nên xinh đẹp.
Cô nhìn ra cửa sổ, phát hiện đường đi về nhà có chút hơi khác mọi ngày, thấy thế cô liền nhẹ giọng hỏi: "Chú Nghiêm, sao hôm nay không đi đường giống trước giờ?"
Người đàn ông vẫn đang tập trung lái xe, không quay đầu lại trả lời: "Ồ, tôi quên nói với tiểu thư, hôm nay nhị thiếu gia nhờ tôi đưa cô về nhà, nói có chuyện muốn nói với cô."
Thẩm Mâu Nguyệt nghe xong thì tim cô đột nhiên đập nhanh hơn một chút, cô nhẹ nhàng gật đầu, sau khi nhận ra chú Nghiêm không nhìn thấy thì cô lập tức đáp lại.
Bàn tay trắng nõn của cô vô thức siết chặt lấy vạt váy trên đùi, cô lo lắng nhớ ra đã lâu rồi mình không gặp Chu Kỳ Ngọc, bóng dáng của hắn đột nhiên hiện lên trong đầu cô.
Bỗng nhiên, trong đầu cô lại xuất hiện hình ảnh anh trai của cô, anh ấy mềm mại nằm trên bàn gỗ, trong miệng liên tục phát ra tiếng rên rỉ quyến rũ, cơ thể trắng nõn thì đang run rẩy kịch liệt.
Anh ấy nằm dưới thân Chu Kỳ Ngọc, giống như một con yêu tinh chuyên quyến rũ đàn ông.
Thẩm Mâu Nguyệt lắc lắc đầu, cố gắng xua đuổi cảnh tượng dâm đãng ấy ra khỏi đầu. Hai gò má cô nàng đỏ bừng, cô lo lắng không biết Chu Kỳ Ngọc muốn nói gì với cô.
Cô cứ mãi suy nghĩ miên man như vậy thì cuối cùng xe cũng đã đến nơi.
Khi cửa lớn mở ra, Thẩm Mâu Nguyệt nhìn tường lớn quanh căn biệt phủ cảm thấy trong lòng có chút không thoải mái.
Xe chạy vào trong, sau khi chạy thêm một đoạn đường ngắn thì chú Nghiêm bảo cô xuống xe. Cô nhanh chóng lấy lại tinh thần, vuốt thẳng vạt váy hơi nhăn, sau đó bước xuống xe được người dẫn vào trong.
Căn biệt phủ ấy lớn đến mức Thẩm Mâu Nguyệt không dám nhìn xung quanh, chỉ cắm cúi một mực đi theo người dẫn đường trước mặt.
"Tới rồi ạ, mời tiểu thư vào trong, Nhị gia đang đợi cô ở bên trong."
Thẩm Mâu Nguyệt gật đầu rồi lo lắng bước vào trong.
Chu Kỳ Ngọc đang cúi đầu đọc cái gì đó ở trên bàn làm việc, hắn mặc bộ tây trang, mắt thì đeo kính, tạo cho người ta một cảm giác áp bức không thể nào giải thích được.
Bên cạnh còn có một chiếc bàn lớn, màu sắc của nó làm cho Thẩm Mâu Nguyệt nhớ lại tới cảnh tượng đỏ mặt kia.
"... Nhị gia." Thẩm Mâu Nguyệt nhỏ giọng nói.
Chu Kỳ Ngọc ngẩng đầu lên, bởi vì đeo kính nên ánh mắt của hắn có chút sắc lạnh.
Nhưng sau đó hắn nhanh chóng nở nụ cười dịu dàng và mời Thẩm Mâu Nguyệt ngồi xuống.
Nhịp tim của Thẩm Mâu Nguyệt đập cực kỳ nhanh, cô không dám nhìn thẳng vào Chu Kỳ Ngọc, nhưng ánh mắt vẫn rơi trên người hắn.
"Anh gọi tôi đến đây... là có chuyện gì?" Cô hỏi.
Chu Kỳ Ngọc không trả lời, căn phòng trở nên yên tĩnh một lúc lâu, thậm chí Thẩm Mâu Nguyệt còn nghe thấy tiếng của đồng hồ phương Tây đang chạy trong phòng.
Thấy vậy cô nàng lại càng lo lắng hơn, thậm chí cô còn suy nghĩ có phải mình nói quá nhỏ hay không, lúc cô đang chuẩn bị hỏi lại, Chu Kỳ Ngọc đã lên tiếng.
Hắn thong thả tháo kính xuống, đặt nó sang một bên rồi sau đó chậm rãi nói.
___
Việc xuất ngoại, chỉ cần Chu Kỳ Ngọc muốn thì Thẩm Diểu Thu nói cũng chẳng có ích gì.
Anh biết chuyện này sẽ như vậy nên cũng không nói gì thêm nữa, Chu Kỳ Ngọc thì coi việc anh đồng ý là việc đương nhiên kể cả chuyện kết hôn của hai người.
Chỉ có điều Thẩm Diểu Thu không thể nào bỏ rơi em gái mình được, vẫn là nên hỏi em ấy một tiếng. Chu Kỳ Ngọc nói với anh, mấy ngày nữa sẽ gọi em gái anh tới, để anh tự mình hỏi cô có muốn xuất ngoại cùng hay không.
Thẩm Diểu Thu biết hôm nay Thẩm Mâu Nguyệt tới nên anh đã nhờ người chuẩn bị món bánh hoa mai* mà cô rất thích ăn khi còn nhỏ.
Anh vẫn nhớ rất rõ, sau khi anh tới Chu gia, mỗi khi về nhà em gái đều luôn luôn nhắc anh nhớ mang bánh hoa mai về.
Sau khi uống thuốc bác sĩ cho Thẩm Diểu Thu thấy cảm giác buồn nôn đã đỡ hơn nhiều, hôm nay sắc mặt anh hồng hào, còn mặc nguyên bộ quần áo mới ngồi đợi.
Tiếng gõ cửa vang lên, theo sau đó là tiếng gọi: "Anh."
Thẩm Diểu Thu đi mở cửa, bên ngoài cửa chỉ có một mình Thẩm Mâu Nguyệt, anh vội vàng kêu cô đi vào.
Đầu tiên anh hỏi em gái rất nhiều điều, hai người cứ một ngưởi hỏi một người trả lời, Thẩm Diểu Thu để ý sắc mặt em gái có chút không ổn nên hỏi, Thẩm Mâu Nguyệt sửng sốt một chút, xong sau đó cô lập tức lắc đầu nói cô không sao.
Trò chuyện một lúc lâu, Thẩm Diểu Thu cũng dò hỏi cô thử xem cô có muốn xuất ngoại cùng hay không.
Không ngờ rằng anh vừa mới dứt lời, Thẩm Mâu Nguyệt đột nhiên lớn tiếng nói rằng cô không muốn đi.
Bầu không khí đột nhiên rơi vào im lặng, Thẩm Mâu Nguyệt nhìn sắc mặt anh trai mình có chút bối rối, sau đó cô lập tức nhỏ giọng nói: "Anh, em... em không muốn ra nước ngoài, em chỉ muốn ở lại đây thôi."
".... Mâu Nguyệt, nếu em không muốn thì không sao, nhưng anh...." Thẩm Diểu Thu chậm rãi nói rằng mình sắp ra nước ngoài.
Nói xong anh thấy sắc mặt Thẩm Mâu Nguyệt không có kinh ngạc, cô chỉ gật đầu.
"Anh... anh sẽ quay về đúng không?" Thẩm Mâu Nguyệt hỏi.
Thẩm Diểu Thu nhìn cô, một lúc lâu sau anh mới nói: "Anh cũng không biết."
Cả hai người đều im lặng một lúc lâu, sau đó Thẩm Diểu Thu nhìn bánh hoa mai ở trên bàn rồi nói: "Mâu Nguyệt, đây là bánh hoa mai, anh vẫn mua ở tiệm trước kia đó, em ăn thử đi."
Thẩm Mâu Nguyệt ngẩng đầu, cô nhìn anh trai của mình.
Lúc này cô mới nhận ra dường như Thẩm Diểu Thu càng lúc càng xinh đẹp, thậm chí so với trước kia còn quyến rũ hơn.
Anh giống như một bông hoa vừa nổ rộ, vừa tươi tắn lại ướt át. Cô nghĩ, anh trai có thể không biết rằng, đôi mắt của anh ấy khi nhìn người khác giống như một hồ nước trong veo và ánh mắt quyến rũ cùng với phần chân mày xinh đẹp ấy không thể nào che giấu được.
Bên tai cô nàng lại đột nhiên vang lên tiếng rên rỉ quyến rũ nũng nịu ấy, lòng bàn tay Thẩm Mâu Nguyệt đổ mồ hôi, cô nói: "Anh, hôm nay em còn bài tập vẫn chưa làm xong, nên em xin phép về trước."
Vừa nói cô vừa đứng dậy thì thấy anh trai mình đang mở miệng định nói gì đó nhưng cuối cùng anh ấy chỉ nói "Ừm."
Trong mắt Thẩm Mâu Nguyệt có chút đau nhức, cô nàng đột nhiên tiến lên ôm chặt lấy Thẩm Diểu Thu rồi nói: "Anh, em sẽ rất nhớ anh, anh mỗi ngày nhất định đều phải vui vẻ đó."
Ánh mắt Thẩm Diểu Thu nhẹ nhàng, anh vỗ vỗ vai Thẩm Mâu Nguyệt: "Em cũng vậy."
Hai người ôm nhau một lúc, sau đó Thẩm Mâu Nguyệt nói: "Anh, anh không cần tiễn em đâu." Sau đó cô xoay người vội vàng rời đi.
Thẩm Diểu Thu bị bỏ lại, anh đứng ngây ngốc một lúc lâu.
Một lúc sau, cửa phòng bị đẩy ra. Thẩm Diểu Thu ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Chu Kỳ Ngọc bước vào.
Chu Kỳ Ngọc vừa đi tới liền ôm lấy người thương vào lòng, hắn cúi đầu hôn hôn lên trán anh.
"Sao rồi?" Hắn hỏi.
Chu Kỳ Ngọc ôm rất ấm áp, Thẩm Diểu Thu hơi nhích tới, sau đó áp mặt mình dán sát vào ngực người nọ, rồi anh buồn bã nói quyết định của Thẩm Mâu Nguyệt.
Chu Kỳ Ngọc đương nhiên có chú ý tới hành động nhỏ của anh, trong ánh mắt hắn hiện lên ý cười thâm sâu.
"Được rồi, hành lý cũng đã chuẩn bị xong hết rồi. Ngày mai chúng ta sẽ khởi hành." Chu Kỳ Ngọc nói.
Thẩm Diểu Thu đưa mắt nhìn đĩa bánh hoa mai trên bàn, nghe Chu Kỳ Ngọc nói xong, anh cũng không đáp lại thất thần giống như người mất hồn.
Chu Kỳ Ngọc ôm anh, tưởng rằng mình sẽ không nhận được câu trả lời nào, nhưng đột nhiên người trong lồng ngực hắn lại nhỏ giọng nói "Ừm."
Một tiếng đáp lại của anh khiến Chu Kỳ Ngọc ngây người, mặc dù hắn không biểu hiện ra mặt nhưng lại hưng phấn như điên ôm chặt người trong lòng như muốn khảm anh vào người mình.
"Em rất hạnh phúc." Chu Kỳ Ngọc nói.
Giọng nói của hắn có chút nghẹn ngào, Thẩm Diểu Thu nghe thấy vậy, anh nghiêng đầu nhìn hắn rồi nhịn không được mà hỏi: "Cái gì?"
Đáp lại anh là Chu Kỳ Ngọc đang cọ cọ rồi rúc vào người anh, sau đó anh nghe thấy người đàn ông nói gì đó.
"Diểu Diểu, em yêu anh."
Chu Kỳ Ngọc liên tục lẩm bẩm lặp đi lặp lại, Thẩm Diểu Thu cảm thấy có vẻ tim mình cũng đã lỡ một nhịp rồi, anh cắn môi không nói gì.
Chu Kỳ Ngọc xoay người lại, hắn cúi đầu ép Thẩm Diểu Thu nhìn về phía mình.
Thẩm Diểu Thu cảm thấy mặt mình có chút nóng lên, anh không biết bây giờ bản thân mình đang đỏ mặt, ngay sau đó anh lại nghe Chu Kỳ Ngọc nói.
"Diểu Diểu, em thật sự rất yêu anh."
"Em yêu anh nhiều đến mức gần như phát điên rồi."
_____________________________
*Bánh hoa mai: nhân của nó là nhân khóm (không biết có đúng như trong truyện không =)))
Thỏ Béo: Mẹ nhỏ vẫn chưa biết mình có em bé (≧◔◡◔≦) 2 chương nữa là hết rồi huhu mọi người vote và cmt nhiệt tình lên cho Thỏ có động lực (Ծ_Ծ)