Hương Hỏa Thành Thần Đạo

Chương 10: Ác quỷ




Tháng năm là mùa thu hoạch lúa mì vụ đông.

Cây nông nghiệp được trồng chủ yếu ở đây là lúa mạch và lúa nước. Bình thường lúa mạch vụ đông đều vào tháng mười năm trước thì gieo giống, đến tháng năm năm sau thu hoạch. Chờ ba bốn tháng sau lại trồng lúa nước, đến mùa thu thu hoạch, thỉnh thoảng lại trồng chút rau dưa. Vì vậy cả năm đều có việc để làm, mà tỉ lệ lợi dụng thổ địa cũng rất cao.

Thu gặt lúa mạch là việc lớn nên toàn thôn đều phải hành động, ngay cả người già và trẻ em cũng phải đi hỗ trợ.

Lúc này trên gương mặt của mỗi thôn dân đều toát ra vẻ vui sướng vì mùa màng bội thu.

Tô Hổ dùng sức bó chặc lúa mạch, chuẩn bị chở đến nhà kho trong thôn. Lúc này nhìn thấy Hà Tùng vừa mới thu xong một khoảnh, đang ngồi nghỉ ăn lương khô ở bờ ruộng, lập tức tiến lên chào hỏi, nói: "Hà gia huynh đệ, đã hết bận chưa? Vụ lúa mạch năm nay có thể xem như là được mùa lớn rồi. Vừa này ta tính thử một chút, mỗi mẫu đều có thể thu thêm mười mấy hai mươi cân, đây là ngày xưa lúc mùa màng tốt nhất mới có thể thu hoạch được. Thổ Địa gia quả nhiên là thần linh! Phụ thân ta đã nói, chờ thu xong lúa mạch thôn chúng ta sẽ tổ chức một lần đại tế cho Thổ Địa gia!"

Hà Tùng lau vệt mồ hôi, nói: "Đương nhiên rồi, từ lúc thôn chúng ta cung phụng Thổ Địa thần tới nay, khoảng thời gian này cũng không ngừng phát triển." Lúc hắn nói lời này thì trong lòng có chút không yên, nhìn về hướng huyện thành ánh mắt ảm đạm, nhưng bên trong tựa hồ giấu diếm một tia khát vọng.

Tô Hổ hơi chuyển dộng con mắt liền tựa hồ nghĩ tới điều gì, không khỏi nói: "Thế nào, vẫn còn đang suy nghĩ chuyện đó? Cũng phải, huynh và Hà lão điển sử cũng xem như là ba đời thân thích, cũng có cơ hội. Đi thử đi, nói không chắc thôn chúng ta còn có thể xuất hiện vị điển sử đây!"

Hà Đông bệnh chết nên vị trí điển sử để trống, lão có con trai nên vốn sẽ do người này đón lấy, đáng tiếc kẻ này không học được bản sự khéo đưa đẩy của lão. Chỉ mới hơn một tháng đã mang mọi việc làm rối tung lên, đã đắc tội cấp trên còn không tự biết, mỗi ngày chỉ biết rượu chè cờ bạc. Cuối cùng dẫn đến người người oán trách nên đã bị huyện lệnh trừ đi chức vụ.

Huyện lệnh vốn thì có quyền này, có thể tự mình bổ nhiệm các loại lệnh lại, cao nhất có thể tới điển sử. Nhưng có quy tắc ngầm, dù sao chức vụ tiểu lại có thể truyền lại đời sau, mà quan hệ trong huyện cũng rắc rối phức tạp. Nếu huyện lệnh vô cớ cách chức lại viên, bỏ nhiệm cho thân tín, như vậy lại viên toàn huyện sẽ âm thầm liên hợp lại cho huyện lệnh ngáng chân. Thậm chí còn sẽ ám hại huyện lệnh, để hắn bị miễn đi chức quan.

Vì lẽ đó nên lúc bình thường huyện lệnh sẽ không làm chuyện này, chỉ là lần này con trai Hà Đông đắc tội hơn một nửa người trong huyện nha, nên tự nhiên sẽ không có ai giúp hắn. Nhưng còn có một quy tắc, trước tiên phải từ trong số con cháu nhà họ Hà lựa chọn, nếu như thật sự không có người nào dùng được thì mới bổ nhiệm cho người ngoài.

Hà Tùng và Hà Đông cũng xem như dòng họ ba đời, lúc bình thường gặp mặt đều phải cung kính kêu Hà Đông một tiếng "tộc thúc". Tuy rằng Hà Đông có chút xem thường vị thân thích nghèo ở hương thôn như hắn, nhưng trong gia phả có ghi rõ ràng nên hắn cũng đành chịu. Cho nên Hà Tùng cũng có cơ hội trở thành điển sử, mặc dù nó rất là mong manh.

Hà Tùng lập tức cười khổ: "Chức vụ này trong huyện cũng có thể nắm quyền, không phải là nông thôn có thể so sánh, cần phải có rất nhiều mối quan hệ. Tuy rằng ta cũng biết vài chữ với chút toán học, nhưng con cháu Hà gia còn có rất nhiều nên ta thật sự không dám hi vọng xa vời!"

Ý của lời này chính là mặc dù hắn có năng lực, nhưng lại không có mối quan hệ.

Tô Hổ cũng cười khổ, hắn biết người này có tài hoa nên muốn kết giao quan hệ. Nhưng nhà hắn vừa mới lên làm thôn trưởng, khoảng cách điển sử còn kém hai cấp. Chuyện điển sử là tranh đấu của đám quan chức trong huyện, nhà hắn còn xa lắm mới tới được tầng thứ này, chỉ có thể nói: "Nếu như huynh muốn vào huyện nhưng thiếu hụt tiền bạc thì cứ việc theo nhà ta nói, chuyện này nếu không thử một lần thì làm sao sẽ cam tâm? Đối với tài học của Hà huynh ta xưa nay rất là khâm phục, dù cho lần này không thành công nhưng sau này nhất định cũng sẽ có ngày nổi danh!"

Ngừng một chút lại gãi gãi đầu nói: "Hay là huynh đi cầu xin Thổ Địa thần thử xem?"

Hà Đông vẻ mặt hơi động, rồi lại cười khổ nói: "Như vậy thừa ngươi cát ngôn đi!"

Nhờ vào chuyện thôn Thanh Ngọc lúa mạch được mùa, danh tiếng của Phương Minh bị truyền bá càng rộng hơn, hiện tại trên tế đan của thôn Đại Xương và thôn Nguyên Hà cũng đã thành lập miếu Thổ Địa thần, khẩn cầu vụ sau được mùa. Lúc này trên đỉnh đầu hắn có mây khí màu trắng không ngừng vọt tới, để ấn vàng của hắn đều chứa đầy hai phần ba. Mỗi ngày thuần thu vào thần lực màu trắng đã tăng đến hai trăm tia, tích lũy cũng càng thêm phong phú, ước chừng có hai vạn sợi thần lực màu trắng có thể tùy ý sử dụng. Phù lục trong cơ thể cũng sinh ra biến hóa, đã mang thôn Đại Xương và thôn Nguyên Hà nhét vào phạm vi quản hạt.

Thí nghiệm ở trên người Lý Đại Tráng cũng đã kết thúc. Chờ tổng kết kinh nghiệm xong thì có thể bắt đầu tìm kiếm người người coi miếu ở các thôn để bồi dưỡng, cũng chuẩn bị bắt đầu triển khai kế hoạch bồi dưỡng Ngô Tâm Lăng, đối với Thông Linh chi thể này hắn vẫn có không nhỏ chờ mong. Nói tóm lại là mọi phương diện đều phát triển tốt.

Vào một ngày, Phương Minh đang ngồi xếp bằng ngưng tụ thần lực. Bởi vì thần lực màu đỏ sử dụng càng thuận tiện, lúc cần thiết còn có thể tách ra thành thần lực màu trắng nên Phương Minh dự định mang hết thảy thần lực đều hóa thành màu đỏ. Chỉ thấy có mười tia thần lực màu trắng từ trong cơ thể bay ra, lại quấn quanh vào nhau sau đó hóa thành một tia thần lực màu đỏ, rất là kỳ dị.

Nhưng sau khi Phương Minh mang một phần ba thần lực đều chuyển hóa thì tựa hồ gặp phải bình cảnh. Giữa thần lực màu trắng bắt đầu sản sinh bài xích nhau, nếu như không tiêu hao thần lực màu đỏ thì sẽ không thể tiếp tục chuyển hóa. Hắn tựa như có ngộ ra, ngẩng đầu nhìn số mệnh trên đỉnh đang bốc lên, thấy màu đỏ cũng chỉ chiếm giữ tổng thể một phần ba, biết làm đến đây đã là cực hạn. Hắn biết nếu như tỉ lệ số mệnh màu đỏ không gia tăng nữa thì trong cơ thể cũng chỉ có thể chứa nhiều như vậy thần lực màu đỏ. Bất quá nhớ tới chuyện lúc trước dặn dò Hà Đông, trong lòng liền có chút chờ mong, liền đứng lên bước chậm tới lui, chờ đợi tin tức.

Đang suy nghĩ thì bên ngoài truyền tới âm thanh của Hà Đông: "Chúa công, thuộc hạ Hà Đông cầu kiến!"

Trong giọng nói mơ hồ mang theo tiếng khóc nức nở, Phương Minh liền cảm thấy trong lòng trầm xuống, nhưng vẫn lập tức nói: "Mau vào!"

Hà Đông đi vào, bộ dáng bây giờ của lão để Phương Minh lấy làm kinh hãi. Chỉ thấy thân thể Hà Đông vô cùng tàn tạ, một cánh tay đã không cánh mà bay, trên người cũng có vô số vết thương, nếu như người bình thường bị thương như thế đã sớm chết rồi. Lão giãy dụa thân thể thi lễ một cái, vẻ mặt như đưa đám nói: "Đại nhân thứ tội, tiểu nhân vô năng không có hoàn thành chuyện đại nhân sai khiến."

Phương Minh nhìn hình dạng của hắn như thế thì trong lòng đã có suy đoán, nhưng không nói ra, chỉ trầm giọng hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì, ngươi nói rõ ràng xem!"

Hà Đông dùng cánh tay còn sót lại lau nước mắt một cái, mới nghẹm ngào nói: "Tiểu nhân phụng mệnh đại nhân đi trấn Thanh Khê gặp vị Trương Thanh Vân kia, lặp lại lời của đại nhân chỉ cần hắn đồng ý dâng ra trấn Thanh Khê liền bổ nhiệm hắn là điển sử, lại trợ giúp hắn thoát khỏi trói buộc, sau này còn có đề bạt."

"Sau khi Trương Thanh Vân nghe xong liền nổi giận, tại chỗ phát tác đánh tiểu nhân trở thành như vậy, hắn còn nói..."

"Hắn còn nói cái gì, ngươi cứ việc nói ra." Giọng nói của Phương Minh rất bình tĩnh, nghe không ra là đang mừng hay giận.

Nhưng thân thể Hà Đông chợt run lên, cắn răng một cái, nói: "Trương Thanh Vân còn nói ngài có lòng muông dạ thú, hạng yêu ma quỷ quái như vậy cũng nghĩ chiếm lấy trấn Thanh Khê, nhân lúc còn kịp nên xóa bỏ ý nghĩ này đi!"

"Rầm!" Phương Minh đập bàn một cái làm thân hình Hà Đông cũng run lên theo.

Chỉ thấy Phương Minh cười gằn, nói: "Bản tôn niệm tình hắn có công bảo vệ trấn Thanh Khê, vốn muốn hòa bình giải quyết. Không ngờ hắn lại không thức thời vụ, tự tìm đường chết, như vậy cũng không cần trách ta!" Trong giọng nói liền mang theo sát khí.

Đây là lời nói thật, trước đó hắn cũng không muốn làm lớn chuyện. Dù sao nếu như vô cớ đánh giết tổ linh, chiếm đoạt tế đàn, tựa hồ có chút tổn thất công đức, nên Phương Minh không muốn. Dưới tay hắn cũng thiếu người, đồng ý chức điển sử đã là chức vị cao nhất hiện giờ hắn có thể lấy ra, ngay cả Hà Đông và Vương Lục Lang cũng chưa làm đến chức này. Phương Minh còn suy nghĩ, nếu như Trương Thanh Vân thức thời, cũng có năng lực, như vậy chờ sau khi hắn trở thành Thổ Địa một trấn, khi đó nếu như có thể phân phong chúng thần thì sẽ cho Trương Thanh Vân làm Thổ Địa thần của một thôn.

Dù sao thần đạo cũng không phải chỉ một vị thần có khả năng chống đỡ. Ở kiếp trước, mặc kệ là thần đình của phương đông hay phương tây, cái nào mà không có đông đảo thần linh? Ngay cả dưới tay của vị kia còn có thế lực từ rất nhiều thiên sứ tạo thành kìa! Vì lẽ đó Phương Minh thường xuyên tìm hiểu thần chức phù lục, hi vọng có thể tim được phương pháp phân phong. Bất quá chuyện này chỉ là một ý tưởng, trong đó còn có rất nhiều vấn đền cần giải quyết.

Phương Minh trước tiên phái Hà Đông đi thăm dò là vì lưu lại chỗ trống, dù sao nếu như Hà Đông đàm phán thất bại thì hắn cũng có thể đi đàm phán tiếp. Nhưng không nghĩ tới... Trương Thanh Vân ngay cả quy củ cũng không nói, lẽ nào làm tổ linh quá lâu nên đầu óc trở nên trì độn? Phương Minh im lặng, âm thầm suy nghĩ trong lòng.

Bầu không khí lúc này có chút nặng nề, trên người Hà Đông có vô số giọt mồ hôi chảy xuống. Phương Minh thấy thế liền ôn hòa nói: "Chuyện này không phải sai ở ngươi, ngươi lui ra trước đi. Đừng quên chú ý động tĩnh của Thanh Khê hương, mỗi ngày báo cáo cho ta." Lại chỉ tay một cái, thần lực phun trào ra, chỉ thấy bạch quang lóe lên thì vết thương trên người Hà Đông liền khỏi hết, ngay cả cánh tay cũng mọc lại.

"Thuộc hạ tuân mệnh!" Hà Đông bái tạ rồi lui ra.

Hà Đông vừa mới đi thì bên ngoài lại có thanh âm vang lên, là của Vương Lục Lang: "Thuộc hạ có chuyện cầu kiến!"

"Vào đi!"

Vương Lục Lang nhanh chóng bước vào, sắc mặt trầm trọng, hành lễ xong liền nói: "Thuộc hạ phụng mệnh dò xét bốn thôn, tra xét động tĩnh. Ngày hôm nay nhận được tin tức, trong Thanh Sơn có lệ quỷ dùng tên tuổi của quỷ vương phủ Lâm Giang để mời chào hung tà, chỉnh biên âm tà, có ý đồ bất chính!"

Phương Minh giật mình hít sâu một hơi, tự xưng là quỷ vương phủ Lâm Giang tất nhiên là có chút khuếch đại, nếu không toàn bộ phủ Lâm Giang đã sớm luân hãm, nhưng có thể khẳng định đã là ác quỷ đỉnh phong. Nếu vị kia thật sự đưa mắt về những phủ xung quanh, như vậy thì không dễ xử lý. Bất quá cũng có thể là có lệ quỷ muốn mượn danh nghĩa của nó để thừa cơ lớn mạnh thế lực bản thân.

Lập tức hỏi: "Ngươi nghe được tin tức từ nơi nào, có đáng tin cậy hay không?"

Vương Lục Lang hồi đáp: "Là từ âm hồn của thôn Đại Xương lấy được tin tức, thuộc hạ và hắn quen biết đã lâu nên có vài phần giao tình. Nghe hắn nói tên lệ quỷ kia rất có dã tâm, chỉ cần là quỷ có chút hung danh đều thu được lời mời. Đã có không ít quỷ bị hắn thuyết phục hiện đang hướng về Thanh Sơn tụ hội, nói là muốn cùng nhau mưu đồ đại sự, e sợ ít ngày nữa sẽ có động tác."

Phương Minh xoa xoa cái trán, cảm thấy có chút đau đầu. Đứng lên đi qua đi lại vài bước lại trở về ngồi lên ghế, nói: "Ngươi lui xuống trước đi, tiếp tục tìm hiểu tin tức, à, có thể mang theo chút rượu thịt cho tên quỷ tiết lộ tin tức. Nói với hắn: nếu như muốn sống lâu nhưng lại không muốn hại người thì có thể tới chỗ ta làm việc. Đồng thời mệnh lệnh chúng quỷ tăng mạnh đề phòng."

"Tuân mệnh!" Vương Lục Lang hành lễ như ở trong quân, sau đó lui ra.

Phương Minh thở dài, trong lòng biết lệ quỷ triệu tập bộ đội đến quấy phá cũng không đáng sợ, chỉ cần dám tiến vào phạm vi quản lý của hắn, hắn liền có lòng tin tiêu diệt hết toàn bộ, nhưng chỉ sợ nó không đánh lãnh địa của mình, mà đi tấn công những thôn trấn khác. Những thôn trấn kia không có tế linh, mà hắn lại không thể chăm sóc nên tất nhiên sẽ bị công phá. Nếu để cho lệ quỷ trưởng thành, một khi trở thành ác quỷ thì sẽ không thể khống chế.

Dù cho không biến thành ác quỷ, vào thời điểm mấu chốt như vậy lại phát sinh chuyện này, khẳng định sẽ làm trong huyện phủ chú ý. Đến lúc đó một khi phái người xuống thôn điều tra, hắn thân là "tổ linh giả" chắc chắn sẽ dãn tới chú ý. Thêm vào tổ linh trấn Thanh Khê Trương Thanh Vân có thể sẽ thừa cơ bỏ đá xuống giếng, cuối cùng sẽ.... khà khà!

Vì kế hoạch hiện nay, trước mắt chỉ có thể trước tiên báo mộng cho thôn dân trong phạm vi quản lý, ngăn cản bọn họ vào núi săn bắn. Sau đó lại lĩnh binh tiến vào Thanh Sơn vây quét chúng quỷ, nhất định phải tiêu diệt hết toàn bộ, vô thanh vô tức xử lý sự kiện lần này.

Lại nói lúc này hắn cỡ nào hi vọng tất cả mọi người trong huyện đèu là người mù người điếc, để hắn có thể yên tâm ở thôn trấn truyền bá tín ngưỡng, cố bản bồi nguyên, vững chắc căn cơ. Cũng may là thôn trấn ở thế giới này có nhiều hung quỷ, thời điểm bình thường người trong huyện sẽ không xuống thôn trấn. Chỉ cần phú thuế giao đủ thì trên cơ bản sẽ mặc kệ, vì vậy mới có thể để hắn tiêu dao đến bây giờ, không bị phía trên phát hiện, nhưng chỉ sợ cũng không kéo dài được bao lâu. Bất quá chỉ cần có thể kéo dài một ngày thì sức mạnh của mình sẽ tăng thêm một phần.

Vẫn là câu nói kia, có thể kéo dài một ngày liền tính một ngày, lúc này cần yên ổn là chính, ai dám xuất đầu, Phương Minh là người thứ nhất không đồng ý. Trong lòng đã hạ quyết định, coi như tên ác quỷ kia là con ruột của ác quỷ đầu lĩnh phủ Lâm Giang cũng phải giết.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.