Hướng Ép Duyên Khuất Phục

Chương 9




Trịnh Hi Vận quyết định biến mất một đoạn thời gian liền không có lộ diện, điện thoại tắt máy, bất luận phương tiện xã hội nào cũng không tìm được hành tung của cô. Một người biến mất đối với thế giới bên ngoài không có ảnh hưởng quá lớn, thế nhưng Trịnh gia bởi vì Trịnh Hi Vận mất tích mà nghiêng trời lệch đất.

"Bọn họ đều đang tìm cậu" Chương Nghệ đem đồ chuẩn bị xong đưa cho Trịnh Hi Vận, Trịnh Hi Vận đem đồ dùng thường ngày quần áo và trang sức từng món một bỏ vào hành lý, sau đó cô nhìn trên giường một xấp tiền mặt có chút đau đầu: "Để cho bọn họ đi tìm a! "

Trịnh Hi Vận vừa nói vừa sắp xếp tiền thành từng xấp khác nhau, bỏ vào một hành lý khác, còn dư lại một chút đem bỏ vào túi xách tay trên người.

Vì không muốn người khác chú ý, tất cả mọi thứ của Trịnh Hi Vận hiện tại đều là giá cả tầm trung, cũng may cô cũng không phải là cô gái được nuông chiều từ bé, đối với mấy vật ngoài thân cũng không có quá nhiều chấp nhất.

Thu thập xong hành lý Trịnh Hi Vận đứng lên nhìn Chương Nghệ nói: "Đi thôi "

Cô bỏ đi giày cao gót cùng trang phục thời thượng, bỏ luôn túi xách da hàng hiệu. Bây giờ Trịnh Hi Vận ăn mặc quần áo đơn giản cùng áo khoác chống gió, quải một cái cặp bên ngoài, toàn thân đắt tiền nhất chính là dưới chân một đôi giày Nike.

Tóc của cô ở sau ót cột lên cao, lộ ra cái tráng sáng bóng cùng hai gò má đỏ thắm, mặc dù mặc đơn giản, cô lại như cũ rất đẹp. Vẻ đẹp của cô không chỉ là vì ngũ quan tinh xảo cùng làn da trắng, càng nhiều hơn chính là bởi vì khí chất của cô.

Chương Nghệ hướng cô giang hai tay ra, ánh mắt lo lắng không nỡ: "Nhất định phải chú ý an toàn, cái gì cũng không trọng yếu bằng tính mạng "

Trịnh Hi Vận ôm cô, nhẹ giọng ở bên tai cô nói: "Mình biết rồi, cũng bởi vì không muốn chết, chỉ có chọn biện pháp như thế này "

Vé máy bay từ Thượng Hải đến Thành Đô cũng không đắt hàng, đề phòng có người chú ý tới thẻ căn cước của Trịnh Hi Vận, Chương Nghệ chở Trịnh Hi Vận đến sân bay mới bắt đầu đặt mua vé. Từ lúc mua vé cho đến lên máy bay không tới một giờ, mặc cho ai biết chuyến bay của cô cũng không có cách nào đem người đến vào lúc máy bay xuất hành.

Đến Thành Đô, Trịnh Hi Vận mỗi phút mỗi giây đều nhìn chăm chú xung quanh mình có người nào khả nghi hay không, thẳng đến dùng điện thoại di động của Chương Nghệ cho liên lạc với hướng dẫn viên du lịch, Trịnh Hi Vận cũng không có phát hiện người nào khả nghi. Đây không thể nghi ngờ là hiện tượng tốt, hành động của cô đột nhiên mà nhanh chóng, ngoại trừ Mục gia lại có ai có bản lãnh cao như vậy ở sân bay Thành Đô chặn đường cô.

Thế nhưng Mục gia hiển nhiên sẽ không chặn đường cô, bởi vì Mục gia mục đích cho tới bây giờ đều không phải là tài sản cùng tính mệnh của Trịnh Hi Vận.

Tại bên trong một nhà ký túc xá ở Bắc Kinh, Mục Cận bỏ tay xuống hỏi người báo cáo: "Chuyện như thế nào? "

Đứng ở phòng làm việc nam nhân hơi lộ ra khẩn trương: "Mục tổng, người ở sân báy báo cáo, Trịnh Hi Vận đã lên đoàn xe du lịch tư nhân, đang đi tới quán rượu ở gần Đại tiểu thư "

Mục Cận gật đầu: "Tiếp tục quan sát, không nên để cho họ phát hiện, hành tung của Trịnh Hi Vận không thể để lộ ra ngoài, khiến những kẻ khác hướng địa phương khác đi đi, tiểu thư cùng Trịnh Hi Vận sau khi bắt đầu đồng hành phải kịp thời báo cáo "

Nam nhân gật đầu, sau đó rời phòng làm việc.

Rốt cuộc là ai muốn bắt cóc Trịnh Hi Vận Mục Cận hiện tại cũng không có hứng thú. Hắn càng muốn biết Trịnh Hi Vận là có hay không như cái kia thầy bói nói thần kỳ có thể thay đổi Mục Thanh sinh mệnh, nếu quả như thật như vậy, hắn không ngại giúp Trịnh Hi Vận một tay. Nếu như Trịnh Hi Vận đối với Mục Thanh không có bất kỳ ảnh hưởng, Mục gia cũng sẽ không quấn quít lấy Trịnh Hi Vận.

Mục gia vẫn là như thế, cũng không đối với người không liên quan dành cho quá nhiều trợ giúp. Bọn họ chú trọng sự hài hòa trong gia đình cùng với các mối quan hệ của mình. Nói là thế lực cũng tốt, lãnh huyết cũng tốt, Mục gia không để ý. Tựa như Trịnh Hi Vận, Mục gia cũng sẽ không ở Trịnh Hi Vận còn chưa gả tới mà trợ giúp cùng chống đỡ cho cô.

Trịnh Hi Vận hoàn toàn không biết đã có người đang theo dõi cô, chỉ là những người đó vô cùng chuyên nghiệp, cô không phát hiện được cũng là bình thường.

Như Chương Nghệ nói, hai vị hướng dẫn viên du lịch vô cùng xinh đẹp, thế nhưng các cô ăn mặc và khí chất lại không như bình thường nữ tính, có lẽ là bởi vì thường ở ngoài du ngoạn, da của các cô cũng không phải là đặc biệt trắng nõn, mà là màu vàng nhạt rất khỏe mạnh. Ăn mặc cũng không chú trọng, thế nhưng khiến người ta nhìn vô cùng thư thái. Hướng dẫn viên có thân cao hơn một chút nói: "Chào cô, tôi là hướng dẫn viên tự do, cô gọi tôi là a Dạng là được rồi "

Người còn lại cười xán lạn: "Tôi là Tô Tô, hy vọng trong khoảng thời gian này chúng ta có thể có một chuyến du lịch vui vẻ "

Trịnh Hi Vận căn bản cũng không phải là tới du lịch, thế nhưng cô như cũ nhếch khóe miệng đáp lại nói: "Gọi tôi a Vận! hi vọng chúng ta có thể có một chuyến du lịch thoải mái "

Trịnh Hi Vận để đồ đạc của mình lên xe, nhắn cho Chương Nghệ báo bình an, sau hai mươi phút đứng ở cửa tiệm rượu, cửa xe Jeep lần nữa bị mở ra. A Dạng trên đường nói cho cô biết còn có một người cùng đường, Trịnh Hi Vận thuận thế quay đầu nhìn về phía nơi cửa xe, lại đột nhiên cứng đờ.

"Là cô! " người tới thập phần hưng phấn, nhấc chân hướng trong xe đi vào, lại ở cửa đột nhiên dừng lại.

Trịnh Hi Vận chỉ nghe được một tiếng phịch, thấy Mục Thanh cúi đầu bưng đỉnh đầu kêu rên, cô cũng không kiềm hãm được che đỉnh đầu. Cô nhìn Mục Thanh cũng cảm giác mình đau đầu.

A Dạng quay đầu nhịn không được cười nói: "Cô cẩn thận một chút! "

Mục Thanh ỉu xìu lên xe, ai oán nhìn Trịnh Hi Vận liếc mắt. Trịnh Hi Vận bất đắc dĩ nói: "Không phải tôi đụng cô "

"Tôi là bởi vì cô mà bị đụng! " Mục Thanh tiếp tục xoa đỉnh đầu, trong mắt ai oán càng tăng lên. Kỳ thực trong lòng cô rõ ràng, cái này cùng Trịnh Hi Vận căn bản không có một chút quan hệ, bởi vì mình từ nhỏ đến lớn vẫn luôn xui xẻo như vậy. Ăn bị nghẹn, uống nước bị sặc, bước đi thì té, lái xe bị đụng, việc này đối với cô mà nói giống như là thường ngày.

Bởi vì quá mức xui xẻo, không người nào muốn trở thành bạn với cô, cho nên Mục Thanh từ nhỏ là Hiệp khách độc hành. Cũng may gia đình cô hòa thuận ấm áp, đối với cô yêu thương rất nhiều, bằng không bây giờ Mục Thanh có thể chính là một người biếи ŧɦái muốn hủy diệt thế giới. Cũng bởi vì quá mức xui xẻo, Mục Thanh vẫn dự cảm chính mình sống không lâu, trong cuộc sống thì càng tùy tính tùy ý.

Trong nhà vì cô thậm chí tìm Thần Toán tử thầy tướng số, cuối cùng tính ra có một người bát tự cùng Mục Thanh vô cùng hợp, có thể giảm bớt đi xui xẻo của Mục Thanh. Mục Thanh sau khi biết vẫn phản đối trong nhà sắp xếp cho cô hôn sự, cô chán ghét hết thảy người bị ép thành hôn cùng cô, bất kể là thân tình tình hữu nghị còn là ái tình, Mục Thanh đều không hy vọng chính mình thành người khác gông xiềng. Cho nên Mục Thanh không muốn biết những tin tức liên quan tới người này, cô luôn hy vọng mình có thể ở lúc còn sống tìm được tình yêu của mình, mà không phải một đoạn ép hôn độc ác.

Cho nên lúc này Mục Thanh ai oán nhìn Trịnh Hi Vận chỉ là vì đùa cô, tuy là cùng Trịnh Hi Vận thời gian chung đụng không nhiều lắm, thế nhưng cô đối với nữ nhân này lại hết sức có hảo cảm, lúc này càng là muốn đợi cơ hội trêu chọc một chút.

Trịnh Hi Vận thực sự bị cô lừa gạt, dưới cái nhìn của cô, Mục Thanh cấp bách đều là bởi vì cô. Hơn nữa tiếng động lúc nãy để cho cô cũng cảm thấy đau, Trịnh Hi Vận lúc này liền thật tốt nói: "Cô nên cẩn thận một chút. "

Mục Thanh được một tấc lại muốn tiến một thước ghé sát vào Trịnh Hi Vận: "Vậy cô giúp tôi xoa xoa đi "

Trịnh Hi Vận nhìn cô đầu tóc ngắn mất trật tự nhưng không mất mỹ cảm, giơ tay lên ở đầu của cô xoa xoa. Dưới bàn tay xúc cảm cũng không phải như Trịnh Hi Vận suy nghĩ, cô vẫn cho là Mục Thanh đầu tóc rối bời như vậy sờ lên sẽ thô ráp mà khô ráo.

Cảm thấy người này hơi lay động thân thể hơi khác thường, Trịnh Hi Vận cúi đầu nhìn, lại phát hiện cô đang cười trộm.

Bị tóm được Mục Thanh vẫn không có xấu hổ, ngược lại cười mắt nhìn Trịnh Hi Vận nói: "Cô thật là người trong nóng ngoài lạnh mà tôi gặp được! "

Trịnh Hi Vận không chút khách khí đem đầu của cô đẩy về phía bên kia, cả giận nói: "Cách tôi xa một chút! " cái này người này thực sự đáng ghét!

Mục Thanh nghe vậy lại lui một chút, sau đó từ trong túi lấy ra điếu thuốc lá đưa cho Trịnh Hi Vận: "Hút một điếu? "

Trịnh Hi Vận không hút thuốc lá, nhíu mày lắc đầu.

Mục Thanh kinh ngạc nói: "Lần trước ở trên xe lửa cô không phải còn hỏi tôi muốn một điếu thuốc lá sao? "

"Đó không phải là tôi hỏi cô!" Trịnh Hi Vận sắc mặt nghiêm túc nhìn Mục Thanh. Hộp thuốc lá đó Trịnh Hi Vận một cây không cũng nhúc nhích, lại yên lành thả ở nhà, cô không biết mình vì sao không có ném nó đi, thế nhưng giờ này khắc này lại rất muốn về nhà đem hộp thuốc lá ném vào thùng rác.

Mục Thanh bỉu môi nói: "Được rồi, là tôi cố gắng nhét cho cô" giọng nói của cô thực sự như muốn không ăn đòn là không được, Trịnh Hi Vận bị cô chọc tức sắc mặt ửng đỏ.

Ghế phụ Tô Tô nói: "A Thanh cô không nên luôn khi dễ người, cô cũng không giống nữ nhân! "

"Tôi đây giống cái gì? " Mục Thanh nhếch miệng cười, chân chính mị lực mười phần.

Tô Tô lại im lặng một chút: "Cô tựa như một kẻ lưu manh "

Trịnh Hi Vận gật đầu tán thành Tô Tô nói, Mục Thanh cho cô cảm giác thật không giống như là nữ nhân thông thường, cô tướng mạo đẹp, khí chất cũng không gò bó mà tùy ý, trong lúc giơ tay nhấc chân tản mát ra không cùng một dạng nữ nhân. Trịnh Hi Vận nghĩ, nếu như mình là một người nam nhân, không phải, coi như là nữ nhân, cũng sẽ muốn chinh phục cô, không để cho cô còn như vậy tùy ý vô vị nhìn chính mình, để cho cô ở trước mặt mình mà không thể ở bên ngoài nhìn người khác.

Mục Thanh cũng không phải là không giống nữ nhân, cô chỉ là cùng nữ nhân bình thường cách nhau quá nhiều.

Tô Tô nói Mục Thanh không có phản bác, cô quơ quơ hộp thuốc lá trên tay, đối với trên xe ba người nói: "Không ngại tôi hút thuốc chứ? "

Không có ai bằng lòng, Mục Thanh mở miệng lần nữa: " tôi không khách khí, các cô có muốn không?" chính cô ta lấy ra một điếu thuốc, hộp thuốc lá đưa về phía trước, a Dạng gật đầu, cũng là Tô Tô từ trong hộp lấy ra một điếu.

Hút thuốc Mục Thanh cùng đùa cợt Mục Thanh có chút khác biệt. Trịnh Hi Vận nhìn Mục Thanh hướng ngoài cửa sổ khẽ thở ra một làn khói, trong hơi thở là nhàn nhạt mùi hương thuốc lá. Ánh mắt của cô theo khói thuốc mà mê man, mặt không chút thay đổi lại càng lộ vẻ mê người.

Xe đột nhiên một cái phanh lại, Trịnh Hi Vận hơi khuynh về phía trước, Mục Thanh lại đụng đầu vào điếu thuốc lá của mình.

"Đau quá! " Mục Thanh lúc ngẩng đầu cái trán đã có một chút vết đỏ, trên da thịt trắng nõn lộ ra dị thường rõ ràng.

Trịnh Hi Vận nhịn không được phốc cười lên, giơ tay lên khoác ở khuỷu tay cô, đỡ cô cười nói: "Hôm nay cô có điểm không may"

Mục Thanh quay đầu nhìn cô, nghĩ thầm tôi kỳ thực mỗi ngày đều xui xẻo như vậy. Khuỷu tay truyền tới nhiệt độ so với vết đỏ trên trán của cô khiến cô càng cảm nhận sâu sắc hơn, Mục Thanh lúc này phảng phất cảm giác cái trán không như trước đau đớn. Cánh tay cô gập lại, đem tay Trịnh Hi Vận kẹp nơi cánh tay cùng bên hông chỗ khe hở, ánh mắt chuyển hướng a Dạng đang mượn Tô Tô điếu thuốc hút nói: "Dạng tỷ! Chị có thể ôn nhu một chút được không? "

A Dạng phun ra một ngụm khói cười nói: "Được thôi, ai biết phanh lại cô đều sẽ bị thương "

Mục Thanh lần nữa đem ánh mắt quay lại, nhìn Trịnh Hi Vận nói: "Kéo chặt tôi!"

Trịnh Hi Vận đáy mắt ý cười chưa lui, nhìn vết đỏ trên cái trán cô cười càng vui vẻ hơn, nhẹ nhàng gật đầu bằng lòng.

Mục Thanh lúc này mới bắt đầu yên tâm tiếp tục hút thuốc.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.