Hướng Ép Duyên Khuất Phục

Chương 8




Trịnh Hi Vận may mắn duy nhất là hai tay không có dính bất kỳ thuốc mê gì đó, cô vẫn có thể bảo trì được thanh tỉnh. Đại não vào lúc này nhanh chóng vận chuyển, Trịnh Hi Vận vô luận dùng sức như thế nào cũng không chống nổi khí lực nam nhân phía sau, cô cực lực để cho mình tỉnh táo lại, tạm thời thuận theo động tác của nam nhân bị kéo tới chỗ càng lúc càng tối tăm.

Nhưng đây dù sao cũng là Thượng Hải, có thể có một chỗ đình công đường không có đèn đường đã là vận may cho côn đồ, con đường như vậy lại có thể dài bao nhiêu đâu?

Trịnh Hi Vận tỉnh táo lại sau hơi giãy dụa, dù sao quá mức thuận theo ngược lại sẽ làm cho hắn chú ý. Ở lúc tên bắt cóc không nhìn thấy, Trịnh Hi Vận hai mắt nhìn chòng chọc vào chỗ đằng xa có đèn đuốc sáng choang lộ ra, phải chạy đến đó, cô liền có thể an toàn.

"Nhanh đi! " thanh âm của một người khác truyền đến, Trịnh Hi Vận trong lòng lạnh lẽo, hướng bên kia nhìn lại, tên tài xế xe taxi lúc nãy đeo khẩu trang đang đứng ở bên cạnh xe, thấp giọng nói: "Trực tiếp đánh ngất xỉu là được! Chỉ cần bàn tay! "

Trịnh Hi Vận nhớ kỹ những lời này, nhưng bây giờ không có đầy đủ thời gian và tinh lực đi phân tích, cô phải đợi lúc hai tên kia đánh cô ngất xỉu nhét vào xe taxi rồi đi ra ngoài.

Tên bắt cóc sau lưng kinh nghiệm cũng không phong phú, hắn cố trói chặt, giữ lấy bên hông Trịnh Hi Vận, một tay kia bưng miệng mũi Trịnh Hi Vận, Trịnh Hi Vận hai tay bị bắt chéo gắt gao ở trong tay hắn, cô làm cho hắn tin là mình bị giam cầm, kỳ thực tay cô là tự do.

Nam nhân đứng bên cạnh xe taxi cũng không có tiến lên, Trịnh Hi Vận đoán trong lòng hắn chắc là sợ hãi, không dám ra tay với cô.

Chỉ có thể đánh cuộc một lần!

Trịnh Hi Vận khẩn trương toàn thân đều run rẩy, cô cắn chặt hàm răng ép buộc mình tỉnh táo lại, sau đó nắm chặt thời cơ, chợt giơ lên khửu tay nện về phía sau!

Trên ti vi chỉ dạy động tác đề phòng biếи ŧɦái vô cùng hữu hiệu, nam nhân phía sau kêu thảm một tiếng, vô ý thức thả cô! Trịnh Hi Vận ở lúc hai kẻ này còn chưa phản ứng lại, nhanh chóng cởi giày cao gót, hướng đường lộ chạy đi!

Cô có thể nghe được thanh âm gió bên tai lao qua, nghe được thanh âm hai nam nhân nổi giận mắng, sau đó tiếng bước chân ở sau lưng cô vang lên! Trịnh Hi Vận kiệt lực chạy nhanh, thậm chí không - cảm giác lòng bàn chân đâm nhói! Cô vừa chạy một bên khàn cả giọng la cứu mạng!

Đường phía trước tất cả đều là xe cộ, có thể sẽ không có người nghe thanh âm của cô, thế nhưng hai tên nam nhân nhát gan phía sau lại bị thanh âm bén nhọn của cô hù được!

Trịnh Hi Vận chạy ra đường lộ lại không dám ngừng cước bộ, chạy tới chỗ có đèn đường sáng choang, Trịnh Hi Vận đứng ở dưới đèn đường, quay đầu nhìn về phía phía sau. Cô không thấy thân ảnh hai tên kia, Trịnh Hi Vận lúc này mới chậm rãi dừng bước lại, cảm thụ được hai chân truyền tới đau đớn, trái tim không ngừng kinh hoàng!

Cô cảm giác mình cơ hồ là lại một lần nữa đụng vào tử vong!

Bọn họ muốn tay của cô, Trịnh Hi Vận còn nhớ rõ những lời này. Tại sao phải muốn tay của mình đâu? Trịnh Hi Vận đứng ở ven đường túi xách và điện thoại di động đã bị thất lạc ở khúc đường hắc ám lúc nãy.

Một chiếc xe đột nhiên xuất hiện ở bên người Trịnh Hi Vận bên cạnh, Trịnh Hi Vận hoảng sợ lui lại.

Cửa sổ xe mở ra khuôn mặt Mục Thanh xuất hiện ở sau, lúc này sắc mặt Trịnh Hi Vận trắng bệch hơi lộ ra chật vật, Mục Thanh vội hỏi: "Cô làm sao vậy? "

Trịnh Hi Vận lắc đầu, nhìn Mục Thanh mở cửa xe đi tới bên người cô, giờ khắc này Trịnh Hi Vận phát hiện cô tình nguyện tin tưởng cái người xa lạ này luôn là vô tình gặp được cô.

Mục Thanh ánh mắt nhìn tới hai chân Trịnh Hi Vận, tức giận nói: "Cô bị đánh cướp sao? Làm sao bộ dáng thành thế này? "

" Cô có thể cho tôi điện mượn thoại di động dùng một chút không? " Trịnh Hi Vận nói xong đứng ở ven đường, tài xế mở cửa sổ ra đối với các cô nói: "Hai cô gái à! Các cô có thể lên xe hẳng nói sao? Ở đây không cho đậu xe! "

Mục Thanh kéo Trịnh Hi Vận: "Lên xe trước đi! "

Trịnh Hi Vận không trở về khách sạn cô ở, mà là đi tới phòng của Mục Thanh.

Sau khi cảm giác được an toàn Trịnh Hi Vận đầu tiên là gọi cho Chương Nghệ nói chuyện, đem chuyện đã xảy ra nói cho Chương Nghệ, đồng thời đối với Chương Nghệ nói:"Bọn họ muốn tay của mình, mình nghĩ có người muốn sửa đổi di chúc, lấy tay của mình đi ấn vân tay."

Chương Nghệ thanh âm lộ ra nóng nảy cùng nghĩ mà sợ: "Vậy tạm thời vẫn chưa muốn mạng của cậu, nếu quá rõ ràng khi điều tra ra việc sửa đổi di chúc cũng sẽ không có hiệu quả."

"Mình muốn biết là ai muốn tay của mình" Trịnh Hi Vận lúc này trong lòng chỉ còn lại có băng lãnh.

Chương Nghệ hỏi: "Báo cảnh sát hay là tự điều tra? "

Trịnh Hi Vận nói: "Tự tra" báo cảnh sát tuy có thể giải quyết một vài vấn đề, thế nhưng tự tra lại có thể càng thêm thỏa mãn việc cô cần, dù sao cảnh sát nhân dân mỗi ngày sẽ gặp phải rất nhiều vụ án, mà chuyện cô bị bắt cóc vẫn chưa thành công, ở trong tình huống này cũng sẽ không đặc biệt được xem trọng.

Sau khi cúp điện thoại Trịnh Hi Vận thấy Mục Thanh ngồi đối diện cô vẻ mặt phức tạp nhìn cô, thấy cô cúp điện thoại mới lên tiếng: "Không nghĩ tới cô lại bị bắt cóc! Tôi còn tưởng rằng là cướp giật đâu! "

Trịnh Hi Vận xoa thái dương, lúc này mới phát hiện di chúc của cô sẽ làm một số người không dám lấy mạng cô, nhưng đồng dạng cũng làm nhiều người có cảm giác hứng thú với cô, cô như trước không thể phớt lờ.

Mục Thanh dù sao đều là một người ngoài, Trịnh Hi Vận không muốn cùng cô nói quá nhiều, Mục Thanh cũng không có hỏi lại, chỉ là nói với Trịnh Hi Vận có chuyện gì có thể tìm cô, cô sẽ tận khả năng trợ giúp Trịnh Hi Vận.

Trịnh Hi Vận không có đem lời cô nói để ở trong lòng, dù sao một cái người bình thường hay vay tiền tự thân đều khó bảo toàn rồi, có thể giúp mình bao nhiêu đâu?

Chương Nghệ đến Thượng Hải, Trịnh Hi Vận cùng Mục Thanh nói lời tạm biệt, đồng thời trịnh trọng cảm tạ cô. Mục Thanh lại không sao cả, đồng thời nhắc nhở cô cẩn thận một chút. Hai người lần này nói lời từ biệt, cũng không nghĩ tới sau đó không lâu lại gặp lại lần nữa.

Ngồi trên xe Chương Nghệ, Trịnh Hi Vận lấy lại được túi xách và điện thoại di động của mình, Chương Nghệ vừa lái xe vừa hướng cô nói: "Điện thoại di động cùng ví tiền trên đường không có bị bọn họ lấy đi, xe cũng ở đó, thế nhưng đó là một chiếc xe được phục chế. "( ý là được làm lại, sao chép giống y chang mẫu xe cũ)

"Phục chế xe? " Trịnh Hi Vận đối với danh tự này có một chút ấn tượng.

Chương Nghệ gật đầu: "Đúng vậy, xe này là tên cửa hiệu xe taxi tại Thượng Hải tổng cộng có ba chiếc, chiếc này căn cũng không có đăng ký ở đội cảnh sát giao thông, tất cả tư liệu đều là chế giả. Mà camera trên đường cũng không chụp hay quay được đặc điểm gì của người đàn ông kia, hắn mang khẩu trang, đồng thời dùng một tấm bản che nắng che lại cái trán. Còn một người khác càng là tìm không được manh mối, trên con đường kia không có giám sát theo dõi, ngoại trừ xe cũng không có bất kỳ những thứ đồ khác lưu lại. "

Trịnh Hi Vận nhíu mày: "Cho nên không tra ra được là ai muốn tay của mình sao? "

Chương Nghệ không trả lời cô, mà là nhìn kính chiếu hậu nói: "Chúng ta hình như bị theo dõi "

Trịnh Hi Vận con ngươi trong nháy mắt phóng đại, quay đầu nhìn phía sau quả thật có một chiếc xe đi tương đối gần: "Làm sao bây giờ? " cô thật không ngờ những người đó rốt lại xuất thủ.

Rốt cuộc là người nào? Trịnh Hi Vận trong lòng tràn đầy nghi hoặc cùng phiền táo! Cô không thể tiếp tục bại lộ ở dưới tầm mắt những người này, quá nguy hiểm! Trịnh Hi Vận ngồi trên xe trầm tư một chút, tận lực bỏ qua chiếc xe phía sau đang theo dõi, hỏi Chương Nghệ: "Mình phải làm thế nào mới có thể 'Mất tích 'một đoạn thời gian? "

Chương Nghệ linh hoạt ở trong giòng xe chạy vượt qua để che lấp xe mình: "Có chút khó, dù sao ở xã hội này, bất luận cái gì cũng phải có thẻ căn cước để sinh sống, thực sự quá khó khăn! Hơn nữa những người theo dõi cậu khẳng định biết mình, bằng không sao lại như thế kịp thời xuất hiện ở phía sau xe của mình? "

Cô cần biến mất một đoạn thời gian, ở trong tối phối hợp Chương Nghệ tra ra ai là hung thủ sau những chuyện này. Nếu như tiếp tục bại lộ ở trước mắt bọn họ, Trịnh Hi Vận không biết mình lại lúc nào sẽ lần nữa rơi vào nguy hiểm. Phải biến mất thế nào đâu? Trịnh Hi Vận phát hiện mình lại đối với loại chuyện như vậy không có kinh nghiệm cùng biện pháp gì cả.

Chương Nghệ cuối cùng vẫn ở trên đường phố phức tạp cùng nhốn nháo trong giòng xe chạy cắt đuôi được chiếc xe theo dõi, sau đó lái vào một khu biệt thự Thượng Hải.

Rốt cục tạm thời an toàn, Trịnh Hi Vận đem sự lo lắng của chính mình nói cho Chương Nghệ. Chương Nghệ cùng cô ngồi ở phòng khách trên ghế sa lon trầm tư, qua hồi lâu, Chương Nghệ đột nhiên nói:"Tự điều khiển tự do đi! "

Trịnh Hi Vận nhìn Chương Nghệ đôi mắt sáng ngời, trong nháy mắt hiểu ý của cô. Dùng thẻ căn cước những người khác đi thuê một chiếc xe, không có gặp phải tình huống đặc biệt trên cơ bản sẽ không bại lộ thân phận tin tức, thậm chí có chút chỗ quán trọ lạc hậu căn bản sẽ không kiểm tra thẻ căn cước.

Trịnh Hi Vận đem điện thoại di động đã được tắt máy để ở trên bàn trà, đối với Chương Nghệ nói: "Vẫn là nhờ cậu giúp mình sắp sếp, điện thoại di động của mình nếu như khởi động máy nhất định sẽ bị đánh bạo nổ."

Chương Nghệ lấy điện thoại di động ra gọi, hai người trong chốc lát đã đem kế hoạch an bài thỏa đáng.

Vùng duyên hải chắc là sẽ không có nhiều chỗ không cần dùng đến thẻ căn cước, cho nên Trịnh Hi Vận chỉ có thể đi Tây Phương. Cuối cùng Trịnh Hi Vận lựa chọn Tứ Xuyên, đó là một con đường tự do, hàng năm rất nhiều người sẽ chọn đi con đường kia, nhiều người Trịnh Hi Vận sẽ không dễ làm người khác chú ý, đồng thời gặp phải nguy hiểm cũng có thể cầu cứu. Quan trọng nhất là trên con đường kia rất nhiều dân tộc thiểu số, cô sẽ chọn dân tộc thiểu số mở quán trọ cùng tiệm cơm, hơn nữa lái xe tự điều khiển, hầu như sẽ không phải sử dụng thẻ căn cước.

"Mình tìm cho cậu một người hướng dẫn, là hai cô gái đi làm hướng dẫn tự do, có người đi cùng nhau để cậu thuận tiện chút, cũng có thể giảm thiểu khả năng sử dụng thẻ căn cước, còn có thể bảo đảm an toàn của cậu" Chương Nghệ nhìn Trịnh Hi Vận liếc mắt: "Hai cô bé này dáng dấp thật xinh đẹp, cậu ở bên trong có thể giảm thiểu cảm giác tồn tại"

Trịnh Hi Vận cũng biết đi loại lộ tuyến này có người dẫn đội là tốt nhất, thế nhưng cô lại có một nghi vấn: "Cả xe người đều đẹp sẽ không phải càng bắt mắt sao?"

Chương Nghệ lo lắng nhìn cô "Nhưng là một mình cậu xuất hiện với một hướng dẫn lẫn nhau trong đội ngũ khó coi, không phải càng hấp dẫn hơn người sao? "

Trịnh Hi Vận thở dài, chẳng bao giờ đối với tướng mạo mình cảm thấy lo lắng, bây giờ lại có cảm giác này, để cho cô tâm tình có chút quái dị.

Kế hoạch thiết lập sau, Trịnh Hi Vận yếu ớt thở dài. Sống lại của cô chính là cánh của con bướm, đã cải biến kiếp trước rất nhiều chuyện, ở một vài hạng mục cô lựa chọn rất có ưu thế, mọi chuyện lại càng thay đổi rõ ràng hơn

Cô biết mình bây giờ ở trong nguy hiểm. Mà kiếp trước trước khi chết Trịnh Hi Vận chẳng bao giờ nghĩ tới chính mình sẽ bị người khác mưu sát.

Nhưng là cô như trước sẽ không bỏ cuộc, trời cho cô cơ hội lần nữa cũng không phải để cô bỏ cuộc! Cô chỉ là cần phải cẩn thận nhiều hơn nữa, dũng cảm hơn nữa, hoàn thành mục tiêu của chính mình, sau đó hưởng thụ cuộc sống tốt đẹp của mình.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.