Lúc này Trịnh Toàn Phong cực độ hối hận vì đưa ra bỏ phiếu cổ đông, kết quả bỏ phiếu thiên hướng Trịnh Hi Vận thì thôi, còn có cổ đông muốn cho Trịnh Hi Vận trở về tổng công ty! Tuy là vị trí Trịnh Dao Cầm ở tổng công ty cũng không trọng yếu, nhưng Trịnh Toàn Phong lại rõ ràng, bằng vào thủ đoạn của Trịnh Hi Vận, từ cái vị trí kia chậm rãi leo lên đối với cô mà nói quả thực dễ dàng.
Nhưng hối hận có ích lợi gì? Bây giờ sự tình đã xảy ra, phải làm thế nào để tránh cho Trịnh Hi Vận đi khỏi công ty đầu tư mới là vấn đề Trịnh Toàn Phong quan tâm nhất.
Cuối cùng việc này bị đè xuống, dù sao công ty cũng không phải là một mình Lý thúc định đoạt, các vị cổ đông cũng tỏ ý cần nhiều thời gian để suy nghĩ. Bởi vì mọi người đều hiểu, chỉ cần Trịnh Hi Vận trở lại tổng công ty, bố cục quyền lực ở Trịnh thị sẽ biến hóa.
Trịnh Hi Vận cũng không nóng nảy, hôm nay Lý thúc nói ra muốn để cô trở về tổng công ty đã là niềm vui ngoài ý muốn, cô cũng không phải là người chỉ vì cái trước mắt.
Tâm tình tốt vẫn theo cô khi đến bệnh viện, cô lại thấy Mục Thanh không mặc đồ của bệnh nhân, cũng không nằm trên giường bệnh, mà là ngồi xe lăn đi đến cửa vào trong xem.
Trịnh Hi Vận đi tới bên người cô cũng nhìn lại trong phòng bệnh, thấy vài người dì giúp cô thu dọn đồ đạc, cô kinh ngạc nhìn hai cái vali, thoáng khiếp sợ: "Sao lại có nhiều đồ như vậy?"
Mục Thanh thấy cô đến, giơ tay lên dắt tay cô, cũng cảm thán nói: "Tôi cũng không biết, lúc dì tới chỉ dẫn theo một cái, thấy không chứa nổi lại lấy thêm một cái"
"Con gái đều là như vậy!" dì kia cũng không ngoài ý muốn: "Bình thường đồ đạc để ở chung quanh trong phòng không thấy nhiều, đến khi dọn nhà sắp xếp một chút, cũng sẽ bị chính mình hù sợ!"
Lúc này Trịnh Hi Vận mới nhớ tới trước đây dời đến Mục gia cũng thế, chính mình thu thập một cái vali cũng chỉ bằng với đồ đi công tác, đợi khi Mục Thanh ra tay, cho nên cái vali này cũng có chút đồ sộ.
Sau đó Trịnh Hi Vận đem chuyện đã xảy ra trong công ty nói cho Mục Thanh, Mục Thanh vui vẻ nói: " không còn gì tốt hơn rồi, còn tưởng rằng em phải đợi thật lâu mới có thể trở về Trịnh thị"
Trịnh Hi Vận gật đầu, sau đó Mục Thanh còn nói: "Ngày mai tôi bắt đầu trở về Gia Đằng đi làm"
"Ngày mai?" Trịnh Hi Vận nhìn chân Mục Thanh, không đồng ý nói: "Thương cân động cốt một trăm ngày, cô gấp gáp như vậy làm gì?"
Mục Thanh nhếch mi cười: "Em là đang quan tâm tôi?"
Đúng thật là đang quan tâm nhưng cũng không cần xé toạc a!! Trịnh Hi Vận hơi đỏ mặt nói sang chuyện khác: "Công ty có chuyện gì cần cô xử lý sao? Gấp gáp trở về như vậy"
Mục Thanh cũng không nói ra cô muốn dời đi đề tài, ngược lại nói với cô: "Gia Đằng sẽ cùng Hoa Bắc Vệ thị hợp tác tổ chức một tiết mục tuyển tú điện ảnh và truyền hình, tôi phải trở về chủ trì, anh tôi không có nhiều thời gian làm chuyện này, giao cho những người khác tôi lại lo lắng"
Đầu óc Trịnh Hi Vận chuyển cực nhanh, vừa đẩy Mục Thanh đi tới thang máy, vừa nói: "Tình hình Gia Đằng bây giờ quả thực tương đối thích hợp tuyển tú nhân tài, người tham dự ký hợp đồng tuyển tú là có được độ nổi tiếng nhất định, ký hợp đồng xong mới cho ra một hai tác phẩm nói không chừng có thể là một vấn đề lớn"
Mục Thanh sâu đậm thở dài: "Đúng rồi, Gia Đằng hiện tại tuy là cũng có minh tinh nổi, nhưng vẫn là quá ít, rất nhiều người nhìn mặt mũi của anh tôi cho tôi một vài tác phẩm điện ảnh và truyền hình tốt, nhưng là trong công ty nghệ sĩ quá ít ăn không nổi, mỗi khi đến lúc này lòng tôi lại đau!"
Đi thang máy, mắt Trịnh Hi Vận nhìn đỉnh đầu của cô: "Vậy sau này cô cũng sẽ rất bận rộn a!"
Có lẽ là ở chung lâu dài làm cho giữa hai người có được sự ăn ý sâu sắc, trong nháy mắt Mục Thanh nghe được tiếng lòng Trịnh Hi Vận nói: "Em yên tâm, cho dù bận rộn, tôi cũng sẽ giành thời gian ở cùng em! Nếu không em làm cho tôi một cái cửa kiểm soát mật mã? Tôi cam đoan ở trong mốc thời gian em quy định về đến nhà"
Trịnh Hi Vận vì việc này mà nhìn đỉnh đầu Mục Thanh, tâm tư bóp chết cô cũng có.
Sau đó hai người, thời gian gặp nhau quả thực thiếu. Trịnh Hi Vận bận về việc.. Cùng cổ đông công ty kéo quan hệ, Mục Thanh bận về việc.. Cùng đài truyền hình trù tính tiết mục tuyển tú. Bởi vì gặp nhau cực ít, hai người ngược lại rất quý trọng thời gian ở chung trước khi ngủ, đến khi Mục Thanh tháo băng, Trịnh Hi Vận ngồi xổm trước người cô nhìn băng gạt trên bắp chân, nhíu mày: "Sau khi khỏi hẳn sẽ để lại sẹo sao?"
Mục Thanh nhẹ nhàng chậm chạp nhấc chân hoạt động, không thèm để ý nói: "Sẽ, tuy là dùng chỉ thẩm mỹ, nhưng vết thương quá lớn, không thể một chút sẹo cũng không có"
Trịnh Hi Vận ngẩng đầu nhìn cô: "Vậy cô đi khử sẹo sao?"
Mục Thanh dừng chân tại giữa không trung trung: "Em ghét bỏ sao?"
Trịnh Hi Vận lập tức lắc đầu: "Tôi làm sao sẽ chê, chỉ là sợ cô để ý" bởi vì nữ nhân luôn khác với nam nhân, để ý bề ngoài của mình hơn. Nếu là đàn ông có thể còn nói nam nhân có thẹo mới đẹp trai các loại.
Mục Thanh thở phào nhẹ nhõm, lần nữa không có vấn đề nói: "Tôi không thèm để ý, khử sẹo rất phiền phức, chẳng muốn làm, tôi tin tưởng nhan sắc tôi có thể che được một điểm tỳ vết nho nhỏ này!"
Giọng cô tự tin quái gở làm cơn đau lòng của Trịnh Hi Vận trong nháy mắt tan thành mây khói. Trịnh Hi Vận đứng dậy muốn đi phòng vệ sinh rửa mặt, Mục Thanh lại kéo nàng nói: "Em biết hôm nay là ngày gì không?"
Trịnh Hi Vận sửng sốt, trong đầu đem mấy ngày nghỉ lễ quốc gia quy định ra và các ngày lễ truyền thống xoát qua một lần, sau đó lại bắt đầu đem sinh nhật của mấy người quen biết xoát qua một lần, cuối cùng nghi hoặc nhìn Mục Thanh: "Hôm nay là có gì đặc biệt sao?"
Mục Thanh giả vờ giận hừ lạnh nói: "Ngày hôm nay là ngày chúng ta gặp nhau tròn một năm! Năm ngoái ngày hôm nay tôi ở trên tàu điện gặp em!"
Trịnh Hi Vận ngây ngẩn cả người, bởi vì ngày hôm nay cũng là một năm tròn ngày cô sống lại. Hồi tưởng mọi chuyện đã xảy ra một năm này, so sánh với một năm kia trướ khi sống lai, cuộc sống biến hóa có thể nói là nghiêng trời lệch đất, nhưng mà tất cả đều là đang thay đổi theo hướng tốt.
Cô đột nhiên cảm khái trong lòng, khom lưng ôm lấy Mục Thanh ngồi trên giường, sau đó cô cảm giác được bên tai mình bắt đầu phát nhiệt, lúc nhiệt độ truyền tới gương mặt, Trịnh Hi Vận nhẹ giọng ở bên tai Mục Thanh nói: "Bây giờ tôi cảm tạ là năm ngoái ngày hôm nay có thể gặp được cô. . ."
Ở lúc Mục Thanh chưa kịp phản ứng, Trịnh Hi Vận lập tức buông cô ra đi tới phòng vệ sinh, chỉ để lại nửa tàn nhân sĩ ở trên giường kêu rên: "Em ôm cũng ôm rồi, chạy cái gì a!"
Trịnh Hi Vận sao có thể không chạy? Hôm nay cô cảm tạ không chỉ là cảm tạ tình cảm của hai người, còn có cảm tạ sự sống lại. Nếu là lúc trước cô có thể không tin, nhưng bây giờ cô lại tin tưởng sau khi sống lại thay đổi cũng không phải là ngẫu nhiên, mà là tất nhiên từ sau khi gặp phải Mục Thanh.
Sau khi tắm rồi trở lại phòng, đã thấy Mục Thanh vừa ai oán vừa mừng rỡ nhìn cô, thiệt là khó khăn cho cô có thể đồng thời thể hiện được cả hai cái biểu cảm.
Hơi rung nhẹ vì chân bị thương, Mục Thanh đối với Trịnh Hi Vận nói: "Để ăn mừng hôm nay là ngày kỷ niệm gặp nhau, chúng ta hôn một cái?"
Sau khi tắm xong sắc mặt Trịnh Hi Vận đỏ thấu, ngay cả đôi mắt cũng như che một tầng hơi nước.
Mục Thanh nhìn càng thèm thuồng, nóng lòng muốn đứng lên thử.
Trịnh Hi Vận sao lại cho phép cô đứng lên, mấy bước đi tới bên người cô đè lại bả vai Mục Thanh, giọng nói hơi nghiêm nghị nói: "Cô đừng cử động, cô còn muốn quấn băng nữa sao?"
Mùa hè quấn băng cũng không dễ chịu, ở phòng lạnh còn tốt, nhưng kế tiếp Mục Thanh bắt đầu công tác cũng không phải vẫn luôn đứng trong phòng lạnh. Nhưng lúc này cô làm sao có thể nhớ tới quấn băng nữa, thừa dịp Trịnh Hi Vận đè lại bả vai của cô, Mục Thanh tay mắt lanh lẹ ôm hông Trịnh Hi Vận, nhỏ nhẹ nhắm mắt rướn cổ lên hôn Trịnh Hi Vận.
Mục Thanh nằm viện trong khoảng thời gian này hai người cũng có hôn qua, nhưng bởi vì Mục Thanh hành động bất tiện, không đè ép được Trịnh Hi Vận, hôn không tận hứng. Hôm nay Trịnh Hi Vận lại dị thường nghe lời, không chỉ có hơi mở miệng mặc cô tiến quân thần tốc, thậm chí săn sóc ngồi bên người cô, giảm bớt gánh nặng cho chân Mục Thanh.
Thân thể hai người sát lại, đầu lưỡi Mục Thanh đảo qua hàm răng khoang miệng Trịnh Hi Vận, lại uốn cong lưỡi, đem đầu lưỡi của cô mô tả giữa hai môi nghiêm khắc mút vào.
Nụ hôn kết thúc, hô hấp hai người đều có chút gấp, Mục Thanh ôm Trịnh Hi Vận, tựa đầu lên đầu vai cô mất mác nói: "Chân này gãy thật không đúng lúc, tôi đã ướt rồi, mà không làm được cái gì. . ."
Trong lòng cô hiểu rõ Trịnh Hi Vận là không có khả năng chủ động, nhưng cô bởi vì chân bị thương không cử động được, thực sự là không thích hợp thân mật quá mức.
Bất quá lợi ích vẫn là phải đòi hỏi, Mục Thanh nghiêng đầu khẽ liếm vành tai Trịnh Hi Vận, ở lúc Trịnh Hi Vận co rúm lại nói: "Hôm nay tạm thời tha em, bất quá cũng không phải là quên luôn, tôi bây giờ là đem cơ hội lần này tồn lại, về sau chân tốt rồi em không thể cự tuyệt tôi!"
Trịnh Hi Vận đẩy cô ra, mắt lạnh nhạt nói: "Cái gì mà tồn lại, chưa có là chưa có, không thể tồn được" nhưng là cô mắc cở đỏ bừng khuôn mặt lại bán đứng lòng dạ của cô lúc này.
"Vậy tôi đây dùng luôn?" Mục Thanh kéo tay cô: "Em đừng đi, tôi dùng luôn, tôi là *thân tàn chí kiên*!"
*Ý là tàn tật thì tàn tật nhưng lại có ý chí rất kiên cường
Trịnh Hi Vận vẫn tránh thoát lại giãy không ra, lại không dám quá để động tác quá mạnh, để tránh khỏi đụng tới chân Mục Thanh bị thương, cuối cùng sắc mặt cô đỏ hồng nói: "Chờ chân cô tốt rồi hãy nói!"
Đây cũng là trá hình bằng lòng, Mục Thanh vui vẻ buông Trịnh Hi Vận ra, đầy đầu đều là sau khi chân tốt sẽ như vầy như vậy thế nọ thế kia!
Sau đó hai người tiếp tục làm việc liên tục với sự nghiệp, Trịnh Hi Vận đã đạt được thỏa thuận thống nhất với hầu hết các cổ đông, ở lúc cô lòng tin tràn đầy là mình gần trở về tổng công ty, công ty internet đột nhiên xảy ra chuyện lớn.
Lúc Trịnh Hi Vận nhận được điện thoại của Dư Hạ Hề mắt phỉa không ngừng nhảy, sau đó giọng Dư Hạ Hề kích động tức giận nói: "Trịnh tổng! Công ty gốc của game Linh Đạo lại muốn bội ước thu hồi trao quyền! Hơn nữa không biết ai đem tin tức lộ ra ngoài, giá thị trường công ty internet bởi vậy mà giảm! Mấy đối tác lúc trước bàn bạc tốt muốn mua bây giờ cũng không muốn nói chuyện với chúng ta!"
Tâm Trịnh Hi Vận lạnh nửa đoạn, cô biết đây là Trịnh Toàn Phong làm, nhưng trước đó lại không nghĩ tới hắn lại có âm mưu đê hèn như vậy!
Chuyện trọng yếu như vậy không thể nói rõ trong điện thoại, Trịnh Hi Vận lập tức đi xe đến đầu tư Trịnh thị, trên đường cô có chút nóng nảy, tốc độ xe so với bình thường nhanh một chút, đột nhiên chiếc xe đường đối diện chạy hướng tới xe cô, Trịnh Hi Vận nghiêng đi tay lái đạp gấp thắng xe!
Xe cộ ở trên đường cấp thiết dừng lại, may mắn con đường này xe không nhiều lắm, hiện tại cũng không phải giờ cao điểm đi làm, sau đó chủ xe của mấy chiếc xe từ bên người lao qua ra giữa mắng cô hai câu, Trịnh Hi Vận lại như là không nghe được, bởi vì chiếc xe kia vừa rồi biển số xe làm cô có hơi quen. . .
Trong lúc giật mình Trịnh Hi Vận lái xe đến bãi đỗ xe bên đường dừng lại, lúc này cô mới phát hiện trái tim mình nhảy lên cực nhanh, cứ như muốn từ lồng ngực nhảy ra ngoài! Nhưng nỗi sợ dừng xe đột ngột không thể so sánh với sự xuất hiện của chiếc xe vừa nãy, lúc này Trịnh Hi Vận rốt cục nhớ ra, đời trước trước khi qua đời, cũng là một chiếc xe có bảng số xe như vậy tông vào mình!
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Rốt cuộc chân tướng phải rõ ràng!