Hướng Ép Duyên Khuất Phục

Chương 47




Nói chuyện yêu đương không thể sốt ruột, đây là nhiều năm kinh nghiệm của Mục Thanh. Đương nhiên cũng không phải là kinh nghiệm nói yêu đương bằng ngón tay của cô, mà là bất cứ chuyện gì quá mức sốt ruột, sẽ phản tác dụng. Dù sao cô vốn cũng không phải là người chính chắn.

Khí trời dần nóng lên, lúc đầu mùa hạ trên cơ bản Trịnh Hi Vận và Mục Thanh đã ổn định lại, mà Ngô Thanh Vũ đã từng rời đi bây giờ đã không còn cách nào sống ở vòng giải trí, bởi vì Mục Cận ra tay.

Trong khoảng thời gian Trịnh Hi Vận vào ở Mục gia đã nhìn ra Mục Cận là một kẻ *yêu muội cuồng ma*, hầu như mọi yêu cầu của Mục Thanh hắn đều thỏa mãn. Tuy là Mục Thanh vẫn chưa nói hắn ra tay xử lý Ngô Thanh Vũ, nhưng Mục Cận sao có thể dễ dàng tha thứ kẻ khác đối đãi như vậy với đứa em gái mà hắn nâng trong tay thương yêu.

*Thương em gái điên cuồng

Mục Thanh nói tới việc này với vẻ mặt xua đuổi: "Nhân phẩm hắn thật quá kém, anh tôi để người ta đi thăm dò hắn, điều tra một cái không biết tra ra bao nhiêu, chuyện hắn làm với công ty không nói, cô biết vì sao hắn rời công ty rồi nhưng lại có nhiều nhà đầu tư chịu đồng ý giúp hắn sao?"

Mục Thanh hai mắt mong đợi nhìn Trịnh Hi Vận, Trịnh Hi Vận lật điện thoại di động xem mail, thuận tiện qua loa lấy lệ nói: "Không biết"

Trong tâm Mục Thanh uất một cái, tiếp tục lạc quan nói: "Bởi vì hắn lại để cho minh tinh của mình đi ngủ với những người đó, minh tinh đi với hắn đa số đều có đều có mấy ảnh chụp không tốt ở chỗ hắn, bị hắn uy hiếp không đi không được"

Dứt lời Trịnh Hi Vận có lệ gật đầu. Mục Thanh tiến lên đè cô gục trên ghế sa lon, không vui nói: "Sao cô lại không nhìn tôi, chỉ nhìn điện thoại di động là chuyện gì xảy ra!"

Hai người thân thể mềm mại đụng vào nhau, Trịnh Hi Vận tức giận nói: "Tôi đang xem tài liệu đâu!"

Mục Thanh dúi đầu vào cổ cô, ở cô □□ xương quai xanh nhẹ nhàng khẽ cắn, đứng lên nói: "Được rồi, cô tiếp tục xem đi, tôi không quấy rầy cô!"

Đã bị quấy rầy đến gương mặt ửng đỏ Trịnh Hi Vận không nói gì nhìn cô chằm chằm, nổi cáu đấm vào sô pha. Sau đó cô đứng dậy đối với Mục Thanh nói: "Hôm nay tôi không ở nhà ăn"

"Cô giận hả?" Mục Thanh vội vàng đi theo, lởn vởn ở sau lưng cô. Trong khoảng thời gian này Mục Thanh rất kiêu ngạo, ôm một cái hôn nhẹ đã là chuyện thường, mặc dù Trịnh Hi Vận sẽ tức giận cảm thấy xấu hổ, nhưng không có giãy dụa nhiều hơn.

Trịnh Hi Vận quả thực không có tức giận, bất đắc dĩ đối với Mục Thanh nói: "Chương Nghệ hẹn tôi bàn luận chuyện cổ phần công ty mặt nạ dưỡng da, hơn nửa năm tiền lời công ty mặt nạ dưỡng da đã thanh toán, số lượng bán ra mặt nạ dưỡng da rất tốt, người của công ty hẹn chúng tôi nói chuyện"

Mục Thanh nghe xong hỏi: "Tôi chở cô đi?"

"Không cần" Trịnh Hi Vận trước sau như một từ chối Mục Thanh, cũng không phải là cô không muốn ở cùng một chỗ với Mục Thanh, mà là hai người đều có công việc của mình, trong nhà cũng có tài xế, có thể để cho Mục Thanh nghỉ ngơi, Trịnh Hi Vận liền không muốn để cô đưa đón mình.

Mục Thanh cũng đoán được cô không muốn để cho mình đưa đi, sau khi mùa hè đến Trịnh Hi Vận vẫn luôn không chịu để mình đưa đón cô.

Sau khi đến nhà hàng, Chương Nghệ và tổng tài công ty đã tại đấy chờ cô, sau khi Trịnh Hi Vận ngồi xuống Chương Nghệ nhìn cười nói: " Gần đây cậu càng ngày càng dễ nhìn, thời gian trôi qua làm dịu a!"

Trịnh Hi Vận liếc mắt trừng cô, đem đề tài đổi thành chuyện khác, ba người nhàn thoại gian ăn cơm, sau khi ăn xong lúc uống trà lúc này tổng tài mặt nạ dưỡng da Trương Minh Vũ mới nói: "Tôi nghe nói từ Chương tổng công ty tăng tỉ giá đồng bạc sau khi các cô đem cổ phần công ty bán ra"

Trịnh Hi Vận gật đầu nói: "Đúng vậy, chúng tôi cũng không định kiềm giữ cổ phần công ty 8 ly nước"

Hai cô đều là người có sản nghiệp và công ty của mình, đầu tư cá nhân vốn là mạo hiểm, đợi đầu tư dự án công ty thành công, công ty tăng tỉ giá đồng bạc, hai cô sẽ đem bán đi cổ phần công ty thu lại tài chính, lại tiến hành đầu tư dự án tiếp theo.

Có được đáp án xác thực, Trương Minh Vũ nói: "Hôm nay mời hai vị ăn là muốn nhờ nhị vị giúp cầm cổ phần công ty lưu lại một đoạn thời gian, chờ tôi và phía đối tác lấy lại tài chính, chúng tôi sẽ đem cổ phần công ty mua về"

Trịnh Hi Vận đối với cái này cũng không ngoài ý muốn, rất nhiều công ty sau khi vốn đầu tư lớn mạnh, người sáng lập đều muốn đem cổ phần công ty thu về, bởi vì chỉ có sở hữu tuyệt đối cổ quyền, mới có quyền khống chế công ty tuyệt đối.

"Ta không có vấn đề" Trịnh Hi Vận dứt lời nhìn về phía Chương Nghệ, Chương Nghệ cũng nói: "Tôi cũng không thành vấn đề"

Hai cô cũng không phải cần tiền gấp, bán cho ai cũng là bán, cho Trương Minh Vũ còn có thể kết thúc một mối quan hệ hòa hợp, cớ sao mà không làm.

Mọi việc bàn luận xong ba người tạm biệt nhau, Chương Nghệ và Trịnh Hi Vận đã có một đoạn thời gian không gặp mặt, liền cùng nhau đi dạo phố.

Mua chút trang phục hè, Chương Nghệ đối với Trịnh Hi Vận nói: "Từ sau khi cậu kết hôn, cũng không thấy đi chơi, Mục Thanh giữ cậu giữ thật chặt nha!"

Trịnh Hi Vận liếc cô một cái, nói với cô: "Mình cũng có công việc phải làm, lại nói trước đây bọn mình cũng không phải là thường xuyên dính chung một chỗ"

Chương Nghệ cười nói: "Ừ, nói cho cậu cười đấy, bất quá gần đây cậu thế nào? Cậu nhìn qua ngược lại không tệ"

Trịnh Hi Vận có hơi ngượng ngùng nói: "Mục gia và Mục Thanh đều đối với mình rất tốt, ở nhà cô ấy so với cùng một nhà ba người Trịnh Gia Lăng vẫn tốt hơn"

"Vậy là tốt rồi, chỉ sợ cậu đi cùng với cô ấy từ đó trở đi không được thoải mái thôi" sau đó Chương Nghệ lại nói: "Nói chung dù như thế nào, mình đều hy vọng cậu sống tốt, nếu như có thể gặp được một gia đình hạnh phúc còn có thể hòa hợp trong đó, vậy là không còn gì tốt hơn"

Trịnh Hi Vận chần chờ nhìn Chương Nghệ, Chương Nghệ vừa nhìn ánh mắt của cô thì biết rõ cô đối với mình có lời muốn nói, liền hỏi: "Các người có phải là có gì hay không nha? Chẳng lẽ cậu và Mục Thanh ở cùng một chỗ?"

Sắc mặt Trịnh Hi Vận trở nên hồng, giả vờ tức giận nói: "Cậu chớ nói lung tung, mình và cô ta hiện tại. . ." nói được nửa câu, Trịnh Hi Vận lại ngây ngẩn cả người, cô và Mục Thanh bây giờ cũng không chỉ đơn giản là quan hệ bằng hữu như vậy, nhưng muốn nói giữa hai người là tình nhân hoặc là người yêu, Trịnh Hi Vận lại có thể chắc chắn nói không phải.

Cô có chút khổ não, không biết làm thế nào để định vị quan hệ mập mờ bây giờ của hai người.

Chương Nghệ ý vị thâm trường nhìn cô, trêu đùa: "Sao nào, bây giờ hai ngươi đã không đơn thuần rồi?"

Trịnh Hi Vận suy tư trong chốc lát, đỏ mặt ấp a ấp úng đem chuyện hai người trong khoảng thời gian này đã xảy ra nói cho Chương Nghệ, cả cái lần sau khi say rượu một đêm, cũng bao quát gần đây Mục Thanh động thủ động cước với cô.

Chương Nghệ sau khi nghe xong kinh ngạc miệng đều không khép được, tổng kết nói: "Nếu cậu còn nói cho mình giữa hai người không có □□, mình đánh chết cũng không tin!"

"Thế nhưng mình không thích cô ta" Trịnh Hi Vận lập tức phản bác.

Chương Nghệ thận trọng nói: "Quan hệ của hai người mình sẽ không kết luận bất cắ cái gì, dù sao mình cũng là người ngoài cuộc, tuy là kẻ trong cuộc thì mê, nhưng chuyện tình cảm là phải chính đương sự tự mình đi trải nghiệm, dù sao mình thấy chỉ là phiến diện"

Chương Nghệ tuy là nói như vậy, Trịnh Hi Vận lại có thể rõ ràng cảm giác được lời của cô đang bẻ hướng khác, hai má cô bị cháy đỏ hơn, hai mắt thủy nhuận nhìn Chương Nghệ nói: "Ý cậu là mình và Mục Thanh không phải là quan hệ đơn giản?"

Chương Nghệ suy nghĩ một chút, chăm chú phân tích nói: "Theo lý mà nói, quan hệ cậu và Mục Thanh bây giờ có thể chia làm 2 trường hợp, một là hai người không có cảm tình, vậy gọi □□. . ." vừa dứt lời, Trịnh Hi Vận khẽ nhíu mày, hiển nhiên rất không thích kiểu xưng hô này, Chương Nghệ lại nói: "Hai là có cảm tình, vậy ít nhất là người yêu, là quan hệ yêu đương, bất quá hi người đều kết hôn rồi, nói là quan hệ yêu đương cũng không đúng"

Dù có tính không, Chương Nghệ nói đều để lại dấu ấn khắc sâu trong lòng Trịnh Hi Vận, thế cho nên trên đường về nhà, trong đầu Trịnh Hi Vận tất cả đều là vấn đề này. Cô không ngừng phủ định quan hệ người yêu này, rồi lại không ngừng tự động nhắc lại. Cuối cùng Trịnh Hi Vận lựa chọn search định nghĩa của đa số các đôi tình nhân, cô mở nó ra.

Mười phút sau, tâm Trịnh Hi Vận như sấm cổ, lồng ngực cứ như sắp không chứa nổi trái tim khiêu động. Cô mặt đỏ tới mang tai đóng lại điện thoại di động, muốn giả vờ lạnh nhạt nhìn ngoài của sổ xe, làm thế nào cũng vô pháp ổn định tâm tình của mình.

Nếu như đối với một người thân cận không phải bài xích không phải ghét bỏ, thậm chí trong lòng mơ hồ có chờ mong, đó chính là đối với cái nười đó sinh ra hảo cảm. Đây cũng không phải là lâu dài thành thói quen tự nhiên, mà là đến từ sâu trong tâm hồn tiếp nhận và chờ mong. Đây là kết luận Trịnh Hi Vận tổng kết hết thảy đáp án ra được, mà dựa theo cái kết luận này, Trịnh Hi Vận chí ít là đối với Mục Thanh sinh ra hảo cảm, xuất phát từ tình yêu hảo cảm.

Đáp án này đánh thẳng vào tất cả cảm quan và nỗi lòng Trịnh Hi Vận, bởi vì cô chưa hề biết tư vị tình yêu tận cùng là như vậy, thẹn quá thành giận cũng là bởi vì yêu mà ngượng ngùng.

Nhưng càng là hiểu rõ, Trịnh Hi Vận càng không cách nào đối mặt Mục Thanh. Lúc này đây cô là chân thật cảm nhận được mình ngượng ngùng và bối rối, đến từ tình yêu ngượng ngùng và bối rối.

Mục Thanh lại đối với cái này hoàn toàn không biết, thậm chí thấy sắc mặt Trịnh Hi Vận ửng đỏ về nhà, ánh mắt lại tránh né nhìn mình, Mục Thanh khẩn trương nói: "Cô đi ra ngoài làm gì vậy? Sao lại một bộ dạng tư xuân trở về?"

Nhìn Mục Thanh hướng mình đi tới, Trịnh Hi Vận vội vã đỏ mặt né tránh cô: "Cô đừng có bước tới!"

Mục Thanh cả người đều bối rối, đứng tại chỗ không biết làm sao, ủy khuất nói: "Tôi sao nữa?"

"Không, không có gì, tôi lên lầu trước!" nói xong câu đó Trịnh Hi Vận né Mục Thanh chạy lên lầu.

Mục Thanh làm sao để cô cứ như vậy chạy chứ, vội vàng đuổi theo: "Cô tránh tôi làm gì?"

"Cô đừng tới đây!" Trịnh Hi Vận nhìn cô trong lòng cực kỳ hoảng loạn, ngoại trừ né tránh trong đầu cô không có ý tưởng khác.

Phanh một tiếng, cửa ở trước mắt bị đóng lại, nếu không phải cước bộ Mục Thanh cấp thiết dừng, mũi sẽ bị cửa va sụp!

"Đến cùng chuyện gì xảy ra a!" Mục Thanh phát điên nói. Cô cực kỳ tâm thần bất định vô phương ứng đối, làm sao cũng nghĩ không ra Trịnh Hi Vận chỉ là ra cửa gặp vài bằng hữu, bàn luận công việc, làm sao lại biến thành như bây giờ!

Hai người động tĩnh kinh động Trần Minh Nhã ở trong phòng, bà mở rộng cửa đối với Mục Thanh nói: "Con lại chọc a Vận gì rồi?"

"Con oan uổng nha!" Mục Thanh nằm ở trên cửa làm bộ đáng thương nhìn Trần Minh Nhã: "Lúc ra cửa còn rất tốt, vừa trở về đột nhiên cứ như vậy!"

Vẻ mặt Trần Minh Nhã không tín nhiệm: "Nhất định là con chọc giận con bé rồi, ngủ phòng khách a! Tối nay!"

"Không muốn!" Mục Thanh móc điện thoại di động ra: "Con gọi điện thoại cho Chương Nghệ, chiều hôm nay cô ấy gặp Chương Nghệ kia mà!"

Trần Minh Nhã lại ngăn cản cô nói: "Sao con không suy nghĩ cho thật kỹ có phải là mình lại làm chuyện gì? Chẳng lẽ là Chương Nghệ ở bên ngoài nói xấu con rồi?"

"Nói không chừng là vậy đâu!" Mục Thanh vội vàng gật đầu.

Trần Minh Nhã chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: "Sớm không nói muộn không nói sao ngày hôm nay nói?"

"Con đây làm sao bây giờ a! Con không muốn ngủ phòng khách! Quá đáng thương a!!" Mục Thanh tuyệt vọng nằm ở trên cửa đối với mẹ làm nũng: "Mẹ giúp con một chút đi!"

Trần Minh Nhã chớp mắt, ho nhẹ một tiếng nói: "Sân thượng ở phòng khách và sân thượng ở phòng con cách không xa, đi thư phòng kêu anh con ra, để nó nghĩ cách giúp con bò qua"

Mục Thanh ngây tại chỗ, kinh ngạc nhìn mẹ mình, leo cửa sổ trèo sân thượng và gọi điện thoại cho bạn Trịnh Hi Vận, vẫn là gọi điện thoại có vẻ đáng tin hơn một ít a!?

Editor: Đã tới mức độ trèo sân thượng rồi :]] 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.