Hướng Ép Duyên Khuất Phục

Chương 46




Lời Trịnh Hi Vận nói làm trong lòng Trịnh Toàn Phong đột nhiên có một loại dự cảm xấu, hắn nghĩ Trịnh Hi vận sẽ cự tuyệt, nhưng là không ngờ tới Trịnh Hi Vận có thể cự tuyệt chí khí hùng hồn như vậy.

"A Vận" Trịnh Toàn Phong vẫn chưa từ bỏ, hắn thậm chí hoài nghi Trịnh Hi Vận nói như vậy chỉ là muốn chọc giận hắn. Trầm mặc nhìn Trịnh Hi Vận hồi lâu, Trịnh Toàn Phong tiếp tục nói: "Đây chỉ là đi công tác một thời gian dài mà thôi, đợi vấn đề ở Tứ Xuyên giải quyết rồi, con lại trở về công ty chắc chắn có thể có được trọng dụng ở tổng công ty"

Đây thật là một điều kiện mê người, nhưng hôm nay Trịnh Hi Vận sao lại thấy không được hắn nói dối. Trịnh Hi Vận giả vờ khổ sở thở dài: "Đây thật là chuyện không phải chỉ con mới có thể quyết định, con có thể rời Bắc Kinh hay không còn cần người khác đồng ý, cho nên cho dù con đồng ý, cũng không thể cho chú câu trả chắn chắc ngay bây giờ"

"Hửm?" Trịnh Toàn Phong ổn định lại trong lòng, vốn có dự cảm xấu dần dần biến mất, hắn tựa lưng vào ghế ngồi, dần dần phóng ra uy áp: "Con còn cần người nào đồng ý? Trên đời này còn có người nào có thể quản được con? A Vận con đừng gạt chú, nếu con cần phải cân nhắc, chú có thể cho con thời gian"

Đây gọi là mềm dẻo không được nên mạnh bạo rồi? Ông đã thích diễn kịch, tôi đây sẽ theo ông diễn đến cùng. Nghĩ đáy mắt Trịnh Hi Vận lộ ra lúng túng, cứ như quyết định của mình bị Trịnh Toàn Phong xem thấu, bất quá ngoài miệng lại vẫn mạnh miệng nói: "Thật không phải là con không muốn, có thể phải hai ngày nữa con mới có thể cho chú câu trả lời"

Trịnh Toàn Phong càng tin chắc Trịnh Hi Vận chỉ là kiếm cớ đưa đẩy, hắn tin mình sẽ làm Trịnh Hi Vận ngoan ngoãn đi Tứ Xuyên. Nếu Trịnh Hi Vận không có thành tích lớn như vậy, không mang lại quá nhiều lợi ích cho các cổ đông khác, Trịnh Toàn Phong cũng sẽ không để cô vào mắt. Nhưng hôm nay Trịnh Hi Vận lại tựa như đang từng bước uy hiếp được địa vị của hắn, vốn hắn cũng không có bao nhiêu cổ phần công ty Trịnh Toàn Phong làm có thể cho phép Trịnh Hi Vận lớn lối tồn tại như thế.

Thấy Trịnh Hi Vận rời đi, ánh mắt Trịnh Toàn Phong càng lạnh lùng, bây giờ tuy là Trịnh Toàn Phong nắm giữ quyền quản lý công ty, thế nhưng cổ phần hắn lại không có bao nhiêu, lúc gặp phải sự kiện lớn cần cổ đông bỏ phiếu, Trịnh Toàn Phong chỉ có thể mặc cho người khác an bài. Nhất thời thuận theo hắn còn có thể chịu được, nhưng nếu cả đời như vậy, hắn làm sao có thể chịu được?

Trịnh Hi Vận có lẽ không biết Trịnh Toàn Phong se có động tác gì, nhưng cô có thể cảm giác được Trịnh Toàn Phong kiêng kỵ cô so với đời trước sâu hơn. Cô đi ra công ty, đầu mùa hè ánh sáng mặt trời chiếu ở trên người, trong ấm áp mang theo hơi nóng, Trịnh Hi Vận thoải mái duỗi người, hơi nhếch khóe miệng lên, đáy mắt chiếu ra ánh sáng rực rỡ của ánh mặt trời.

Nếu Mục Thanh đã xin nghỉ cho cô, Trịnh Hi Vận cũng không cần đi công ty, cô ngồi trên xe về nhà, đời này cuộc sống hưu nhàn làm vô cùng thỏa mãn và ưa thích, chí ít đời trước Trịnh Hi Vận không có cơ hội để sống nhẹ nhỏm suиɠ sướиɠ như vậy.

Trở lại Mục gia Trịnh Hi Vận thấy Mục Thanh ngồi ở phòng khách cùng Trần Minh Nhã nói chuyện phiếm, thấy Trịnh Hi Vận trở về trên hai mặt người đều có chút hơi lo lắng, Mục Thanh hỏi: "Công ty gọi cô đến có chuyện gì?"

Trịnh Hi Vận đi tới bên người cô nói: "Công ty muốn an bài tôi đi Tứ Xuyên. . ."

Còn chưa nói xong Mục Thanh đã phản đối: "Cô sao có thể đi Tứ Xuyên? Chuyện công ty cô không phải mới vừa có khởi sắc sao? Cô chớ đi, cô đi tôi nhất định phải đi theo cô"

Trịnh Hi Vận cho cô một cái ánh mắt bình tĩnh chớ nóng: "Tôi cũng chưa nói muốn đi, tôi nói với Trịnh Toàn Phong là phải xin ý kiến người khác" nói xong Trịnh Hi Vận có ý nhìn về phía Mục Thanh.

Mục Thanh liếc mắt cười: "Tôi đây không cho cô đi, cô nói với Trịnh Toàn Phong, tôi không cho phép, cô chỉ có thể ở lại Bắc Kinh"

Lúc này Trần Minh Nhã cũng mở miệng nói: "Đang yên lành lại cho con đi Tứ Xuyên chắc chắn là không yên lòng, a Vận, con có chuyện gì cứ trực tiếp nói cho Mục Thanh để con bé đi làm, không cần khách khí với nó"

Mục Thanh cũng nói: "Đúng vậy, cô muốn làm sao để hả giận cứ nói cho tôi biết, tôi chắc chắn sẽ không để cho bọn họ khi dễ cô"

Trong lòng Trịnh Hi Vận ấm áp, đối với Mục Thanh nói: "Không cần làm gì cả, cô chỉ cần nói cho hắn biết đầu tư điện ảnh không phải tôi thì không được là được rồi"

"Vậy cô thưởng cho tôi cái gì?" Mục Thanh cười gian trá, bắt đầu mưu cầu phúc lợi cho mình!

Nếu chỉ có hai người, Trịnh Hi Vận còn có thể giữ được tĩnh táo trầm mặc xử lý, nhưng Trần Minh Nhã vẫn còn ở bên cạnh hai người chế nhạo nhìn hai cô, trong nháy mắt Trịnh Hi Vận mặt đỏ tới mang tai, hung ác trợn mắt trừng Mục Thanh.

Mục Thanh quay đầu nhìn mẹ mình, Trần Minh Nhã rất tự giác nói: "Ai cha, vừa rồi dì gọi ta đi nhà bếp coi hôm nay ăn cái gì, hai con nói chuyện đi, ta đi phòng bếp"

"Tôi cũng về phòng" cho dù Trần Minh Nhã đã đi rồi, Trịnh Hi Vận vẫn có chút e lệ, đứng dậy đi lên lầu.

Mục Thanh đứng theo sau lưng cô: "Ta cũng về phòng" nói đi theo phía sau Trịnh Hi Vận trở lại phòng của hai người.

Ai biết trở lại phòng Mục Thanh vẫn chưa bỏ qua cho cô, vẫn quấn quít lấy cô nói: "Cô còn chưa nói thưởng cho tôi cái gì đâu?"

Trịnh Hi Vận nghe xong dừng bước xoay người, động tác của cô quá mức đột nhiên, Mục Thanh không kịp dừng bước, thuận thế hôn một cái trên khuôn mặt Trịnh Hi Vận, vẫn không dừng nói: "Chỉ hôn mặt thì vẫn chưa đủ!"

Trịnh Hi Vận giơ tay lên nhè nhẹ lau sạch trên mặt, cứ như Mục Thanh để lại nước bọt trên mặt cô, sau đó nói: "Tôi đây chọn đi Tứ Xuyên"

Mục Thanh lập tức thay đổi khuôn mặt, chắp tay khom lưng tiến lên trước nói: "Được rồi tôi sai rồi, a Vận cô đừng bỏ tôi đi, bằng không cô nhìn tôi làm sao sống nổi!"

Trịnh Hi Vận hừ ra tiếng: "Nói rất hay cứ như không có tôi cô sẽ sống không nổi nữa!"

Mục Thanh vội vàng nói: "Không có cô tôi thực sự sẽ sống không nổi nữa! Cô nói cái gì tôi đều làm, tôi lập tức gọi điện thoại cho Trịnh Toàn Phong"

"Không cần gấp gáp như vậy" Trịnh Hi Vận có chút dở khóc dở cười, người này nói gió chính là mưa tính cách sợ là cả đời cũng không thể sửa lại.

Hai mắt Mục Thanh lóe sáng nhìn cô: "Sao không gấp được, cái này liên quan đến cuộc sống hạnh phúc ở tương lai của tôi!"

Trịnh Hi Vận đang muốn hừ lạnh tỏ ý hoài nghi, giọng Mục Thanh lại vang lên nói: "Cô đừng nghĩ sai, là cuộc sống hạnh phúc, cũng không phải là cái kia!"

Đây là không muốn mình hiểu sai sao? Rõ ràng là tự mình gạt mình! Trịnh Hi Vận khoét mắt liếc cô không để ý cô nữa, lại nghe ở bên tai có tiếng cười khẽ.

Trịnh Hi Vận đang muốn quay đầu nhìn cô vì sao giọng nói chuyện gần như vậy, lại cảm giác vành tai bị lưỡi cô cuốn vào trong miệng liếʍ ʍúŧ một cái, lúc này Trịnh Hi Vận khẽ hô một tiếng, đã tê rần nửa người.

Lúc quay đầu lại, Mục Thanh đã chạy đến cạnh cửa, nhếch miệng cười xấu xa với cô, xoay người đi xuống lầu, trong miệng còn giả vờ nghiêm trang nói: "Mẹ ơi, tối nay ăn gì? A Vận nói cô ấy muốn ăn tôm!"

"Tôi nói hồi nào!" Trịnh Hi Vận ở trong phòng cắn răng nhỏ giọng nói, tuy là cô thật sự muốn ăn tôm.

Mục Thanh nói được thì làm được, cùng ngày liền gọi điện thoại cho Trịnh Toàn Phong, nhưng việc này cũng khiến Trịnh Toàn Phong dâng lên lòng hiếu kỳ, Trịnh Hi Vận có thể cùng Gia Đằng đầu tư phim đã cho thấy được Trịnh Hi Vận có bản lĩnh, tuy là ở vòng giải trí Gia Đằng cũng không tính là công ty lớn, nhưng ai cũng biết sau lưng nó là Mục thị.

Hơn nữa Trịnh Hi Vận không chỉ là cùng Gia Đằng hợp tác, mà là cùng Mục gia Đại tiểu thư Mục Thanh hợp tác, đây cũng là bộ phim đầu tay của Mục Thanh, Trịnh Toàn Phong khẳng định Mục gia sẽ không để mặc cho bộ phim đó bị lỗ.

Nhưng hôm nay Mục Thanh lại tự mình gọi điện thoại tới tỏ ý đầu tư bộ phim này không thể không có Trịnh Hi Vận! Cái này làm Trịnh Toàn Phong cảm thấy kỳ quái, Trịnh Hi Vận chỉ là phía đầu tư, vì sao quay phim không thể không có phía đầu tư?

Hắn đem nghi vấn trong lòng mình hỏi ra, lại nghe được Mục Thanh cười nhạt: "Ý Trịnh tổng là phải hỏi qua lịch làm việc của tôi? Xem ra tôi không có tư cách cùng quý công ty hợp tác!"

Trịnh Toàn Phong bị Mục Thanh cười ra mồ hôi lạnh, trong lòng nghi vấn càng sâu, lại không thể không thỏa hiệp: "Không phải không phải, Mục tổng cô hiểu lầm, tôi chỉ là quan tâm cháu gái của tôi"

Sau khi kết thúc điện thoại, Mục Thanh lấy qua khăn trong tay Trịnh Hi Vận, đứng ở sau lưng lau tóc cho cô. Nhưng trong lòng Mục Thanh hơi nghi hoặc một chút: "Cô để tôi nói vậy không sợ Trịnh Toàn Phong ở sau lưng đi thăm dò quan hệ của chúng ta?"

"Sợ cái gì? Điều tra ra tốt hơn, Mục gia làm chỗ dựa vững chắc cho tôi có thể làm cho ông ta kiêng kỵ, cớ sao lại không làm" Trịnh Hi Vận hưởng thụ Mục Thanh phục vụ, thoải mái nheo mắt lại.

Mục Thanh nghe được lời của cô hơi sửng sờ, ngay cả động tác trên tay cũng ngừng, lúc trước mọi hành động của Trịnh Hi Vận làm cô vẫn cho là Trịnh Hi Vận không muốn đem quan hệ của hai người công bố cho mọi người, cũng không muốn Mục gia nhúng tay quá nhiều vào chuyện của cô. Nhưng hôm nay cô lại không có chút vấn đề nào, điều này không khỏi làm cho Mục Thanh ngớ ra.

"Sao vậy?" thấy Mục Thanh ngừng lại, Trịnh Hi Vận quay đầu nhìn về phía Mục Thanh, nhưng không nghĩ Mục Thanh lại tiến lên trước muốn hôn cô.

Trịnh Hi Vận phản xạ có điều kiện hơi lui lại, kéo ra khoảng cách của hai người. Cô không hiểu mà hơi giận nhìn Mục Thanh: "Cô lại nổi điên làm gì?"

Mục Thanh lại cười, khóe miệng khẽ nhếch lên, trong mắt tỏa ra ánh sáng lung linh: "Cô đã đem chúng ta cho là người mình, đúng không?"

Trịnh Hi Vận sửng sờ, không biết vì sao cô đột nhiên nói tới việc này.

Mục Thanh cười càng thêm phới phới: "Bởi vì là người trong nhà, cho nên nguyện ý đem chuyện của mình cùng chúng ta liên hệ với nhau"

Cô nói không rõ ràng, Trịnh Hi Vận lại hiểu, cũng chấn kinh rồi! Chính cô cũng không ý thức được mình lại có thể tự nhiên như thế không có ngăn cách làm cho Mục Thanh cùng với Mục gia đặt vào kế hoạch quan trọng của mình như vậy!

Mục Thanh mở hai tay đem Trịnh Hi Vận ôm vào trong lòng, thanh âm đầy ắp vô hạn mừng rỡ: "A Vận, cô có thể như vậy tôi thực sự rất vui vẻ, tôi hi vọng chúng ta về sau có thể dựa vào lẫn nhau để cố gắng! Hơn nữa vận mệnh của chúng ta đã sớm liền cùng một chỗ rồi không phải sao? Như bây giờ thật là không thể tốt hơn nữa!"

Lúc Mục Thanh nói đến vận mệnh tương liên tâm Trịnh Hi Vận bắt đầu rung động, bởi vì giờ khắc này cô càng thêm hoài nghi mình sống lại không chỉ là vì hoàn thành chuyện mình vẫn chưa làm xong, cũng là vì cùng Mục Thanh gặp nhau.

Mục Thanh nói xong nhẹ nhàng thở dài, buông ra Trịnh Hi Vận nhìn cô nói: "Để ăn mừng tình cảm của chúng ta đạt được thăng hoa, ngày hôm nay chúng ta làm a!!"

Vừa dứt lời, tiếng kêu đau của Mục Thanh lập tức vang lên, lúc này Mục Thanh đã té trên mặt đất, nản lòng ngắm trần nhà, lòng tràn đầy bất đắc dĩ.

Trịnh Hi Vận thì mắc cở đỏ bừng hai gò má trừng Mục Thanh, sau đó cầm khăn vào toilet. Nhìn mình trong gương hai má đỏ bừng, trong ngượng ngùng Trịnh Hi Vận còn tăng thêm một chút bực mình.

Vì sao Mục Thanh luôn như vậy, cô không thể đàng hoàng nói chuyện công việc sao?

Nếu như lúc này Mục Thanh ở đây, nhất định sẽ trả lời cô đương nhiên không thể, quan hệ của hai cô không chỉ đơn giản là người bình thường hay người yêu đâu.

Bất quá lúc này Mục Thanh đang nằm ở trên thảm trải sàn suy tư phải làm thế nào mới có thể để a Vận tự nhiên tiếp thu việc này?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.