Hướng Ép Duyên Khuất Phục

Chương 42




Sáng ngày thứ hai người đều không xuống giường được.

Trịnh Hi Vận cảm giác đầu muốn nổ, sau khi say rượu cảm thấy thật không dễ chịu. Càng tệ hơn chính là Trịnh Hi Vận từng bước nhớ tới chuyện tối hôm qua, có loại xung động muốn gϊếŧ Mục Thanh rồi tự sát!

Cô lại cùng Mục Thanh làm! Mặc dù là Mục Thanh ra tay trước, cô cũng là bị cơn say rượu điều khiển mới phản công Mục Thanh! Bây giờ thì cô và Mục Thanh cũng không còn cách nào đơn thuần thanh bạch rồi.

"Đau quá!" bên người truyền đến tiếng rên khàn khàn của Mục Thanh, Trịnh Hi Vận nhắm mắt nghiêng đầu, lại chạy không khỏi Mục Thanh trách phạt: "A Vận cô cư nhiên đem tôi đi ngủ!"

Bộ Tôi muốn vậy lắm sao? Nếu như lại cho tôi một cơ hội, tôi sẽ không chọn ngủ với cô, tôi sẽ chọn trốn khỏi hiện trường. Nhưng là lời này bây giờ nói thật sự là quá cặn bả, Trịnh Hi Vận cũng biết trên đời không có hối hận, bây giờ đối với Mục Thanh cũng sẽ không bao giờ không có chút quan hệ nào rồi.

"Cô còn muốn không chịu trách nhiệm sao?" Mục Thanh còn ở sau lưng lên án cô: "Thương cảm tôi cả đời thanh bạch bị cô đạp hư, cô còn muốn bội tình bạc nghĩa!"

"Tôi không có" Trịnh Hi Vận mặt ửng đỏ, đứng dậy nhìn Mục Thanh phía sau lưng, thở dài nói: "Đi làm nè"

"Cô nói những lời này là có ý gì?" Mục Thanh chống ở trên giường nhìn Trịnh Hi Vận, đôi mắt chờ mong.

Trịnh Hi Vận trên mặt bên tai càng đỏ hơn, hạ mắt qua hướng khác: "Chính là ý cô muốn đó"

Nói, Trịnh Hi Vận không để ý Mục Thanh, đến phòng vệ sinh rửa mặt.

Tình cảnh tối hôm qua hiện lên trong đầu càng ngày càng rõ ràng, cuối cùng Trịnh Hi Vận chống bồn rửa mặt vô lực thở dài, vì sao cô lại nói ra những lời này, làm ra những chuyện kia? Trước đây rõ ràng cô thích nam nhân, hơn nữa đối với Mục Thanh cũng chỉ đơn thuần là tình bạn. . . Quên đi, đều đã đến trình độ này, lại còn có thể nói gì?

Trịnh Hi Vận thậm chí sẽ hoài nghi ý nghĩa mình sống lại, tuy là sự nghiệp so với trước kia thuận lợi hơn, nhưng coi như là sự nghiệp cải biến tựa hồ cũng không tránh được liên quan tới Mục Thanh. Cho nên, ý nghĩa sống lại là Mục Thanh sao?

Không có người nào cho Trịnh Hi Vận một đáp án chuẩn xác, Trịnh Hi Vận tự mình cũng không muốn nghĩ quá nhiều.

Sau đó một đoạn thời gian Trịnh Hi Vận vẫn theo Mục Thanh đi Gia Đằng, một tuần có hai ba ngày đều không quay về công ty mình, cũng may đầu tư ở Trịnh thị bây giờ hết thảy công tác đều ổn định, cũng không cần Trịnh Hi Vận quá mức bận rộn.

Nửa ngày sau, Gia Đằng rốt cục đã vượt qua khó khăn, tất cả dự án tiếp tục tiến hành, Mục Thanh thậm chí đã mở rộng nhiều quan hệ hơn. Hôm nay là hội nghị các người đại diện ở Gia Đằng, hôm Mục Thanh lấy ra bản ký kết dự án phim truyền hình để chọn người đại diện. Tất cả mọi người đều thấy từ lúc Mục Thanh làm tổng giám đốc, bọn họ có thể lấy được tiền từ công ty so với trước đây nhiều hơn, thậm chí có một số bộ phim thương mại có mức đầu tư cao và vài cái kịch bản có tương lai rộng mở.

Đây đối với người đại diện và minh tinh mà nói không thể nghi ngờ là một tin tốt, bọn họ ở ngoài sáng trong tối tranh đoạt chi phí, Mục Thanh lại mở miệng nói: "Vì để công ty về sau phát triển tốt hơn, ngày hôm nay chúng ta ở đây không chỉ là đem kịch bản tốt cho các vị, còn phải sa thải những người không thích hợp với văn hóa của công ty"

Vừa dứt lời, tất cả người đại diện đều mở to mắt kinh ngạc nhìn Mục Thanh, sau đó đại đa số trong lòng bắt đầu tâm thần bất định bối rối, bởi vì bọn họ không quên lúc Ngô Thanh Vũ vừa đi bọn họ là như thế nào ở sau lưng mà mỉa mai công ty, thậm chí có người còn bỏ đá xuống giếng.

Khóe môi Mục Thanh hơi nhếch lên, trong mắt lại lộ ra lạnh lùng, miệng phun ra mỗi một cái tên.

Khi cô đọc đến tên một diễn viên chính ở công ty, người đại diện kia vỗ bàn một cái đứng lên: "Mục Thanh! Cô cho là người nào cũng muốn làm ở công ty của cô? Cho dù là ai đều có thể nhìn ra Gia Đằng về sẽ tuột dốc, bây giờ cô đuổi bọn tôi đi cũng vừa lúc, dù sao công ty này cũng sẽ không có triển vọng!"

Kẻ ngu này nói tời đây liền dẫn theo nghệ sĩ của mình rời phòng họp. Sau đó còn lại mấy người bị đọc đến tên cũng lục tục đi khỏi.

Lời của bọn họ vẫn chưa tạo thành thương tổn với Mục Thanh, đợi những người này đi rồi, Mục Thanh đối với những người còn lại nói: "Nếu như các vị đang ngồi ở đây muốn rời đi, bây giờ có thể đi, phí bồi thường vi phạm hợp đồng không cần lo lắng, Gia Đằng sẽ không lấy số tiền này của mọi người"

Mục Thanh nói lời này ra, nhưng không ai sẽ chọn đi, trước đó bọn họ đối với Gia Đằng không câu oán giận nào, bây giờ Gia Đằng có thể bỏ ra chi phí tốt như vậy, bọn họ lại càng không có câu oán hận. Huống hồ hành động của Mục Thanh đoạn thời gian trước bọn họ cũng nhìn thấy, Ngô Thanh Vũ tuy là dựa vào cây to như Mục thị để phát triển Gia Đằng, nhưng dựa vào cây to phát triển và cây to tự mình tiến tới phát triển kết quả chắc chắn không giống. Chỉ bằng thời gian ngắn như vậy Mục Thanh có thể tu bổ lại cái lổ lớn mà Ngô Thanh Vũ làm ra, bọn họ biết là tiếp tục ở lại Gia Đằng khẳng định có triển vọng.

Những người này ở đây đều hết sức may mắn là trước đây tin tưởng Gia Đằng và Mục Thanh, bởi vì sau này bọn họ sẽ trở thành tiền tuyến chính trong nước, mà toàn bộ đám người đi lúc trước sẽ dần dần sa sút tinh thần, trở thành mớ lộn xộn ở trong mấy kịch bản bể nát.

Đương nhiên đây đều là sau đó, bây giờ Trịnh Hi Vận và Mục Thanh đã giải quyết toàn bộ vấn đề ở công ty, cũng chỉ còn lại có Ngô Thanh Vũ cần phải giải quyết.

"Tôi chắc chắn sẽ không tha cho hắn" Mục Thanh ngồi ở phòng làm việc gác chéo chân, nhìn Trịnh Hi Vận nói: "Từ nhỏ đến lớn người dám chơi xỏ tôi cuối cùng đều bị tôi đùa cho chết, bây giờ hắn còn thật cho là mình có thể nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật? Anh tôi không động hắn đó là vì tôi muốn tự mình ra tay, hắn thật cho là tôi không dám động đến hắn đi!"

Nói cô ý vị thâm trường nhìn Trịnh Hi Vận: "Trên đời này cũng chỉ có cô có đặc quyền này"

Đây là câu gần đây Mục Thanh thường đọng ở mép nói, cô lúc nào cũng đều biểu đạt với Trịnh Hi Vận: Trong lòng tôi cô là đặc biệt. Trịnh Hi Vận cho là mình nghe cũng sẽ không cảm thấy gì, nhưng không ngờ bây giờ nghe được vẫn có chút ngượng ngùng. Đúng vậy, trong lòng cô cảm giác bây giờ là ngượng ngùng, một loại cảm giác xấu hổ khó chịu vây quanh cô, đây là di chứng từ lần trước sau khi hai người say rượu sinh ra.

Trịnh Hi Vận đứng lên, đối với Mục Thanh nói: "Cô cứ đùa hắn cho vui a! tôi cũng phải đem trọng tâm quay lại công ty của mình rồi"

"Cô không thể không có nhiều việc để làm sao?" Mục Thanh cho là Trịnh Hi Vận lại muốn trốn cô, nhất thời có chút hối hận lời mình vừa mới nói ra.

Trịnh Hi Vận lắc đầu: "Sắp tới tổng kết năm, tôi cũng cần xếp một số người vào tổng công ty làm việc"

Bây giờ Trịnh Hi Vận là thật muốn bận chuyện của công ty, Mục Thanh cũng không tốt giữ lại, nhưng cô vẫn bớt thời giờ chở Trịnh Hi Vận tới công ty đầu tư, cực quý trọng thời gian hai người ở chung.

Mục Thanh có thể cảm giác được rất rõ ràng thái độ và tình cảm Trịnh Hi Vận đối với cô có cải biến, bây giờ thời gian Trịnh Hi Vận dành mắt lạnh cho cô càng ngày càng ít, thậm chí hầu hết thời gian khó có được ôn hòa nói chuyện với cô. Thay đổi như vậy đối với Mục Thanh mà nói đã là rất hạnh phúc, bây giờ cô ít nhất có thể thấy được tương lai hai người. Bất quá có một việc Mục Thanh lại giữ nguyên ý kiến, đó chính là kỹ thuật của Trịnh Hi Vận, tuy là hai người cũng chỉ có kinh nghiệm một lần, tuy là lần đó Mục Thanh say rượu rồi, nhưng Mục Thanh cũng không phải người sau khi say rượu sẽ quên hết mọi thứ, cô vẫn có thể nhớ được tình cảnh và cảm thụ lúc đó. Kỹ thuật của Trịnh Hi Vận thực sự là quá kém, không có vuốt ve không có dỗ ngọt, cứ thẳng tiến vào thân thể của cô, mặc dù là có thoải mái, nhưng luôn cảm thấy thiếu cái gì.

Bất quá chuyện này Mục Thanh cũng không nóng nảy, nếu như hai người có cả đời, việc này chậm rãi lục lọi tìm tòi cũng là một chuyện không tồi.

Trong hội nghị năm nay Trịnh Hi Vận kỳ thực không có chuẩn bị gì cẩn thận, cô để tâm cuộc chiến ở cuối năm hơn. Hiện tại khẩn cấp hơn chính là việc chiêu mộ nhân tài, đồng thời để những người này làm việc cho mình. Nhưng người như vậy là có thể gặp mà không thể cầu, như vậy trong lòng Trịnh Hi Vận có hơi gấp gáp. Cô suy tư con đường nào mới là nơi bắt nguồn nhân tài, đột nhiên một ý niệm trong đầu hiện lên, Trịnh Hi Vận hai mắt sáng ngời, cô biết mình nên đi chỗ nào tìm người, đại học là một lựa chọn tốt, sinh viên chưa tốt nghiệp lý lịch có thể hơi thấp, nhưng sinh viên tốt nghiệp và học vị tiến sĩ có thể suy xét.

Nghĩ Trịnh Hi Vận liền để trợ lý bắt đầu liên lạc vài người ở trường đại học, bất quá đối với Trịnh Hi Vận mà nói, còn có một vấn đề cần phải giải quyết, đó chính là cách nào để chọn một người sẽ không phản bội mình. Đây đối với Trịnh Hi Vận mà nói là điểm yếu của cô.

Đời trước Trịnh Hi Vận chết là bởi vì gặp người không rõ, đời này cô làm cách nào cũng không tin ánh mắt của mình. Cô ở trong đầu suy tư có thể tìm người nào, Chương Nghệ là không được, Chương Nghệ và cô gần như giống nhau, đều là kiểu cần quan sát thời gian dài mới có thể thấy rõ mặt chân thật của một người. Mục Thanh hả? Trịnh Hi Vận nghĩ một hồi, phát hiện chí ít sau khi hai người tiếp xúc, Mục Thanh cũng chưa từng xuất ra một mặt mơ hồ nào, ngược lại lúc hai người vì kéo thêm người cho công ty Gia Đằng qua khỏi ngỏ cụt, mỗi lần Mục Thanh đều có thể chọn được người tốt nhất để hợp tác.

Nghĩ Trịnh Hi Vận liền gọi điện thoại cho Mục Thanh, cơ hồ là giây tiếp Mục Thanh nói: "A Vận, nhớ tôi không?"

Trịnh Hi Vận chọn không nhìn tới những lời nhàm chán của cô, nói với cô: "Tôi muốn hỏi cô một vấn đề" nghe được Mục Thanh đồng ý, Trịnh Hi Vận hỏi: "Cô nhìn người chuẩn sao?"

"Chuẩn nha" thanh âm Mục Thanh mang theo ý cười: "Nhà của tôi nhìn người đều chuẩn, tỷ như lần đầu tiên nhìn thấy cô tôi biết là tôi nên theo đuổi cô, đồng thời sau đó cùng với cô chúng ta mãi mãi không xa nhau"

Tuy là Mục Thanh nói lời này để thể hiện ánh mắt của cô rất sắc bén, nhưng Trịnh Hi Vận cũng không muốn nghe cô dùng mình làm ví dụ. Cô lập tức đem đề tài kéo ra, đối với Mục Thanh nói: "Tôi muốn xếp một số người vào tổng công ty, sau khi tôi vào công ty ở năm tới, bọn họ có thể phụ giúp tôi lấy lại quyền quản lý công ty. Cô có thời gian theo tôi đi phỏng vấn sao?"

"Đương nhiên!" Mục Thanh vui vẻ bằng lòng: "nếu đến lúc đó tôi nhìn sai chúng ta vẫn có thể tìm anh tôi hỗ trợ, anh tôi mới là người nổi bật trong này"

" Ngô Thanh Vũ là chuyện gì xảy ra?" Trịnh Hi Vận đối với lần này tỏ ý hoài nghi, Ngô Thanh Vũ chẳng lẽ không phải do Mục Cận tìm về quản lí?

"Đó là người mà thư ký của anh tôi tìm" Mục Thanh nói: "Lúc đó anh tôi rất bận rộn, không tự xem, sau đó có thời gian cũng quên chuyện này"

Sau đó hai người xác định thời gian, Trịnh Hi Vận sẽ liên hệ lại người quản lý nhân sự ở tổng công ty Trịnh thị.

Quản lý nhân sự cũng là người năm nay đi chung đường với Trịnh Hi Vận, bởi vì trong lúc vô tình cô từ Triệu Diệc Trình biết được quản lý nhân sự và Trịnh Toàn Phong đã xảy ra mâu thuẫn, mà cô thì nhân cơ hội giúp quản lý nhân sự giải quyết vấn đề. Bây giờ là lúc cần dùng đến mối quan hệ này.

Nói với quản lý nhân sự công ty gần đây cần chiêu mộ nhân tài, Trịnh Hi Vận liền bắt đầu bắt tay đi trường đại học thông báo tuyển dụng, muốn đem vài người bồi dưỡng thành người của mình.

Editor: Tức là như vầy: H là có đó, chỉ là tác giả không viết cho con dân đọc thôi. Chỉ tội cho Thanh Thanh, muốn ăn người ta mà bị người ta ăn lại, lại còn thẳng tiến một đường nữa, chắc cũng không thoải mái gì mấy. Mấy bạn chịu khó đợi ở những chương sau thử xem nha :))


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.