Hướng Ép Duyên Khuất Phục

Chương 25




Chương Nghệ nói: "Mình còn tưởng mình sẽ là phù dâu. "

Trịnh Hi Vận ý cười càng sâu: "Không có phù dâu, hôn lễ này có thể so với bình thường không giống với. "

Chương Nghệ cũng không thèm để ý những thứ này, hỏi: "Cậu là tự nguyện sao? "

"Đương nhiên." Trịnh Hi Vận đưa mắt nhìn thiệp cưới: "Là mình tự quyết định, không có bất kỳ ai bắt buộc "

Dứt lời cô ngước mắt nhìn Chương Nghệ: "Người nhà họ Mục rất tốt, Mục Thanh rất xinh đẹp, vóc người đẹp, cũng không thể nói là chán ghét, cùng cô ấy kết hôn cũng không lỗ lã."

Chương Nghệ lo lắng nhìn cô, cuối cùng thở dài nói: "Nói chung cậu đừng quá kích động, không nên cậy mạnh. "

Trịnh Hi Vận kiên định nói: "Mình không có. "

Lần đầu tiên nhìn thấy Mục Thanh là nửa năm trước, hai người biết thân phận lẫn nhau đến bây giờ cũng có ba tháng, hiện tại làm ra quyết định kết hôn cũng không phải là xung động, Trịnh Hi Vận cũng xoắn xuýt thật lâu, suy nghĩ thật lâu, cuối cùng vẫn là kết quả này.

Vô luận kết cục thế nào, cô hiện tại chọn là kết hôn.

Chương Nghệ nhìn ánh mắt Trịnh Hi Vận kiên định, đáy mắt nổi lên ánh sáng nhu hòa, cười nói: "Mình đây chúc phúc cậu, sau khi cưới cuộc sống tự do, vui sướng. "

"Cảm ơn cậu" Trịnh Hi Vận cũng cười, chỉ có Chương Nghệ biết thứ cô mong muốn nhất là cái gì. Cô cũng hy vọng sau kết hôn sẽ không bị hôn nhân ràng buộc, thế cho nên sợ đầu sợ đuôi, cái gì cũng không dám làm. Cô càng hy vọng trận hôn nhân này có thể trở thành đôi cánh của cô và Mục Thanh, làm cho các cô đều từ đó gặt hái được.

Trịnh Hi Vận cùng Chương Nghệ ăn cơm tối chung, trên đường nhận được điện thoại của Trịnh Toàn Phong: "Hi Vận, sáng sớm ngày mai mười giờ con đến tổng công ty mở một buổi họp. "

Trịnh Hi Vận trái tim căng thẳng, nhẹ khẽ than thở nói: "Dạ "

Sau đó Trịnh Toàn Phong cúp điện thoại.

"Làm sao vậy? " Chương Nghệ quan tâm hỏi.

Trịnh Hi Vận nhếch khóe môi, châm chọc cười nói: "Mình ký kết đầu tư điện ảnh cha muốn mình rút vốn lại, mình không bằng lòng, chú mới vừa gọi điện thoại tới nói ngày mai đi công ty họp, đoán chừng là cổ đông bỏ phiếu."

"Bọn họ sao lại thích quản như thế, công ty giao cho cậu thì cứ để cậu kinh doanh tốt nhất thì tốt rồi, còn muốn nhúng tay, đã vậy không bằng đem quyền quản lý công ty thu hồi đi." Chương Nghệ cùng Trịnh Hi Vận nói châm chọc.

Nếu Trịnh Hi Vận là cái loại lãnh đạo vô dụng thì thôi, nhưng không phải, hơn nữa ở phương diện đầu tư lại rất tinh mắt, những người này lại không tin cô, nếu đây không phải là công ty nhà Trịnh Hi Vận, Chương Nghệ nhất định sẽ đào cô qua đây, để cô giúp mình kiếm tiền.

Ngày kế Trịnh Hi Vận chưa đi công ty, mà là trực tiếp lái xe đi tổng công ty.

Người Công ty chính đều biết cô, thế nhưng biết cung kính gọi cô một tiếng Trịnh tổng cũng không nhiều, thậm chí có người không nhìn cô, trực tiếp từ bên người cô đi qua, những người này đại thể đều là thủ hạ của Trịnh Dao Cầm chính.

Hội nghị đúng giờ tổ chức, Trịnh Toàn Phong đứng ở vị trí chủ trì, vẫn chưa nói quá nhiều lời nói nhảm, thẳng vào chủ đề nói: "Ngày hôm nay đem các vị cổ đông cùng giám đốc điều hành các công ty tới phòng họp chủ yếu là vì bỏ phiếu quyết định dự án hạng nhất của công ty đầu tư. "

Nói Trịnh Toàn Phong nhìn về phía Trịnh Hi Vận, tiếp tục nói: "Đây là dự án Trịnh Hi Vận đầu tư trong năm nay, đầu tư điện ảnh của một nữ đạo diễn không tên tuổi, tuy nói con số đầu tư cũng không quá lớn, chỉ có 60 triệu, nhưng từng cái dự án đầu tư chúng ta đều hy vọng Trịnh tổng cô có thể suy nghĩ thật kỹ, dù sao tiền lời hàng năm của công ty Trịnh thị đầu tư cũng là vấn đề mọi người rất quan tâm "

Trịnh Hi Vận đứng lên đối với các vị cổ đông thăm hỏi, sau đó mở miệng nói: "Nếu công ty đã để tôi dự họp đầu tư của công ty, tôi hy vọng các vị cổ đông có thể cấp cho tôi tín nhiệm, Trịnh thị không chỉ là Trịnh thị của mọi người, cũng là Trịnh thị của tôi, không có chuyện tôi đem công ty của mình ra đùa, cũng xin mọi người tin tưởng tôi, dự án này tuyệt đối sẽ không lỗ lã."

"Cô dựa vào cái gì để cho chúng tôi tin tưởng cô? " Trịnh Dao Cầm gây sự mở miệng.

Trịnh Hi Vận cười nhạt: "Chỉ bằng tiền lời từ dự án thấp nhất của tôi cũng cao hơn tiền lời từ dự án cao nhất của cô "

Trịnh Dao Cầm hai gò má đỏ lên, đáy mắt ửng đỏ trừng Trịnh Hi Vận. Trịnh Hi Vận sau khi về nước liền tiếp nhận công ty đầu tư Trịnh thị, làm đâu ra đấy, sau khi cô nhìn thấy liền đỏ mắt, sau khi tốt nghiệp trực tiếp xin cha đưa cô vào bộ phận đầu tư công ty chính của Trịnh thị, tuy cô là một giám sát viên nho nhỏ, chỉ có mấy người thủ hạ, hơn nữa tài chính cùng quan hệ nhân lực cũng không nhiều. Nhưng Trịnh Dao Cầm lại cảm thấy chính mình so với vị trí của Trịnh Hi Vận trọng yếu hơn nhiều lắm, bởi vì cô là ở tổng công ty, mà Trịnh Hi Vận là ở công ty con.

Nhưng theo thời gian khảo nghiệm, Trịnh Dao Cầm dần dần không có cách nào đuổi theo bước chân của Trịnh Hi Vận, bởi vì dự án Trịnh Hi Vận đầu tư chưa từng lỗ lã một cái, chỉ khác là kiếm nhiều kiếm ít mà thôi.

Một cổ đông khác nói tiếp: "Nhưng ngay cả như vậy cũng không thể cam đoan sau này dự án của cô đều là kiếm tiền a!? Nếu như dự án này lỗ lã đâu? Cô phải biết rằng, hiện tại đóng phim lỗ lã cũng không phải là một bộ hai bộ. Hơn nữa Trịnh Dao Cầm giám sát đầu tư nhiều bộ như vậy, dù là đạo diễn nổi tiếng cũng dám cam đoan doanh số phòng vé, cô chưa bao giờ đặt chân vào ngành sản xuất phim, vì sao lại có lòng tin như vậy?"

Trịnh Hi Vận tự tin cười: "Trước khi ông hỏi vấn đề này có xem qua kịch bản phim sao? "

"Kịch bản cũng không nói lên tất cả." vị cổ đông này nói: "kịch bản tốt cũng không hẳn có thể quay ra bộ phim hay, mà bộ phim hay không hẳn có thể có được doanh số phòng vé tốt"

Nếu không có sống lại, Trịnh Hi Vận có thể hiểu kịch bản này làm ra phim sẽ rất hay, nhưng là lại không thể chắc ăn. Nhưng bây giờ cô lại hết sức khẳng định nói: " kịch bản hay thêm đạo diễn tốt hơn nữa thêm diễn viên giỏi, còn có Điện ảnh và truyền hình Công Ty Gia Đằng lo, ông cảm thấy cái này còn không đủ để chứng minh bộ phim này sẽ thành công sao? "

"Điện ảnh và truyền hình Gia Đằng? xí nghiệp Mục thị." Trịnh Toàn Phong nói: "Mục gia có tham dự? Tôi nghe nói đạo diễn này đi Gia Đằng bàn bạc đầu tư, thế nhưng bị cự tuyệt."

"Mục thị Đại tiểu thư Mục Thanh vừa tìm được cô ấy, quyết định hợp tác với cô ta" Trịnh Hi Vận nói ra tin tức bọn họ không biết: "Đây là lần đầu tiên Mục đại tiểu thư làm phim, mọi người cảm thấy Mục gia sẽ để cô ấy thất bại sao? "

Tất cả mọi người đang ngồi không còn nói lại, thực lực Mục gia bọn họ đều biết, mà Mục gia đối với vị đại tiểu thư kia cưng chiều bọn họ cũng đều biết. Như vậy xem ra, bộ phim này đúng là có tiền đồ.

Trịnh Dao Cầm thấy đại đa số người đều không lên tiếng nữa, trong lòng vừa đố kị vừa giận. Cô gặp qua Mục Thanh mấy lần, nữ nhân kia thoạt nhìn rất để ý Trịnh Hi Vận, còn gắt gao che chở. Trịnh Dao Cầm vĩnh viễn cũng không thể quên được cái ánh mắt kia tại toà án.

Hết thảy cổ đông Ở đây cũng không phải đều biết hôn nhân Mục gia và Trịnh gia, Trịnh Gia Lăng cũng chưa nói cho những người khác Mục Thanh và Trịnh Hi Vận sắp kết hôn.

Nhưng chỉ vẻn vẹn là danh tiếng Mục gia Đại tiểu thư là được rồi, huống chi Trịnh Toàn Phong còn biết Mục gia muốn cùng Trịnh gia làm thông gia. Cho nên chí ít đầu tư điện ảnh này sẽ không thua thiệt.

Nghĩ Trịnh Toàn Phong bắt đầu trải ra bậc thang: "Hi Vận, lúc chú gọi điện thoại cho con con có thể nói cho chú biết đây là dự án với Mục gia Đại tiểu thư, cũng sẽ không cần tới công ty đi họp."

Trịnh Hi Vận nhìn Trịnh Toàn Phong, cười vô cùng vô tội: "Nhưng lúc đó chú chưa nói tới công ty là vì chuyện đầu tư điện ảnh, con còn tưởng rằng là chuyện khác đâu."

Trịnh Toàn Phong nụ cười trong nháy mắt biến mất: " chuyện này cứ như vậy đi, đầu tư điện ảnh con cứ tiếp tục làm đi, cổ đông khác không có ý kiến a!?"

Bọn họ có thể có ý kiến gì? Xác định vững chắc dự án kiếm ra tiền, bọn họ không có ý kiến.

Trịnh Hi Vận mượn cớ công ty có việc, sau khi kết thúc hội nghị vẫn chưa cùng bất luận kẻ nào nói chuyện với nhau, trực tiếp đi tới cửa thang máy. Nhưng Trịnh Hi Vận vẫn chưa trở về công ty, mà là đi điện ảnh và truyền hình Gia Đằng tìm Mục Thanh.

Bởi vì Trịnh Hi Vận đã tới điện ảnh và truyền hình Gia Đằng ký hợp đồng, mọi người không hỏi nhiều, liền để cho cô lên lầu. Giai đoạn đầu của phim cần làm rất nhiều việc, cái này và mặt nạ dưỡng da lại khác. Mặt nạ dưỡng da nổi lên là bởi vì vị minh tinh kia làm đại diện cùng với hiệu quả của mặt nạ dưỡng da tốt, trừ cái đó ra, đời trước mặt nạ dưỡng da này cũng không có quảng bá quá nhiều về cái khác.

Phim Trịnh Hi Vận chỉ là biết nó vẻn vẹn chưa đến 100 triệu đầu tư, cuối cùng lại hơn thu hơn hai tỷ tiền phòng vé. Thế nhưng sản xuất phim cụ thể Trịnh Hi Vận chưa hiểu qua, cho nên đối với cô mà nói, đầu tư bộ phim này cô không thể giống mặt nạ dưỡng da như vậy làm một vị lãnh đạo bỏ bê, mọi thứ đều giao cho Mục Thanh.

Trịnh Hi Vận vào thang máy gọi điện thoại cho Mục Thanh, Mục Thanh nhưng không bắt máy. Tình huống này rất hiếm thấy, bây giờ Mục Thanh không tiếp Trịnh Hi Vận cũng vô pháp biết được cô đang ở phòng làm việc nào, chỉ có thể tìm người hỏi một chút.

Trịnh Hi Vận đi thẳng đến tầng lầu trước đây bàn bạc về vệc đại ngôn, muốn đi tìm người hỏi một chút bóng dáng Mục Thanh, sau khi ra thang máy cô lại nghe được bên thang lầu truyền tới giọng nói, mơ hồ nhắc tới tên Mục Thanh. Trịnh Hi Vận khống chế được gót giầy, đệm lót làm cho giày cao gót không hề phát ra tiếng, sau đó đi tới cửa vào thang lầu, cách một cánh cửa đang đóng nghe được bên trong có giong nói quen thuộc, người nói chuyện là nam nhân lần trước ở phòng làm việc kia.

Thanh âm của hắn mang theo mỉa mai: "Coi như kịch bản này thực sự tốt, cậu liền xác định Mục Thanh có thể đem dự án này làm xong? Cậu biết bên ngài đồn đãi sao? "

Tên còn lại nói rằng: "Cái gì? "

Người này cười nói: "Bên ngoài nói Mục Thanh là sao chổi chuyển thế, mệnh rất kém. Cậu không thấy được cái đoàn làm phim kia còn chưa khởi động máy cũng đã xuất hiện nhiều vấn đề như vậy rồi? Nhân vật nam chính nữ chính bọn họ cùng lúc gặp chuyện không may, đạo diễn cũng ngã bệnh, còn không phải là cô ta đem tới xui xẻo, người như vậy làm phim, không lỗ chết mới là lạ "

Tên còn lại cười theo nói: "Vậy cũng không bằng Mục tổng sẽ đem quyền quản lý công ty giao vào trên tay Mục Thanh a!? Chẳng lẽ bọn họ không muốn kiếm tiền? "

Người này còn nói: "Cái này không phải, tôi nghe nói trước đây Mục tổng thành lập công ty điện ảnh và truyền hình này, chính là vì Mục Thanh. Đại học Mục Thanh thích chụp ảnh, khi đó cô lấy máy ảnh cùng camera ra chơi đùa, còn nói về sau muốn đi đóng phim, Mục Cận muốn Mục Thanh có thể ở vòng giải trí thoải mái một ít, liền ở lúc Mục Thanh còn học đại học liền thành lập công ty này. Cho nên, công ty này chỉ là tồn tại để bồi thái tử đọc sách, coi như lỗ lã, Mục gia cũng có tài lực chống đỡ."

"Vậy làm sao bây giờ? " tên còn lại cuống cuồng nói.

Người này cười lạnh một tiếng: "Tôi sẽ để chính cô ta biết khó mà lui, tôi vì công ty này bỏ ra nhiều tâm huyết như vậy, sao có thể để suy sụp ở trong tay của cô ta? "

Trịnh Hi Vận nghe đến đó đóng lại ghi âm điện thoại di động, chân nhẹ nhàng hướng cửa thang máy đi tới, sau đó làm bộ mới từ trong thang máy đi ra như thường, đạp giày cao gót đi khí thế đường hoàng.

Tiếng bàn tán lập tức cắt đứt, sau đó cửa thang lầu mở ra, một nam nhân với cái đầu to thăm dò nhìn về phía cô. Trịnh Hi Vận dừng bước lại: "Xin hỏi Mục Thanh ở phòng làm việc nào?"

Người nọ sửng sốt một giây, sau đó chỉ chỉ cuối hành lang: "Đi tới phòng cuối bên phải "

"Cảm tạ." sau đó Trịnh Hi Vận đạp giày cao gót lộp cộp đi tới cuối hành lang.

Sau khi gõ cửa tiếng Mục Thanh vang lên: "Mời vào "

Thấy Trịnh Hi Vận, con mắt Mục Thanh đột nhiên sáng lên, khóe miệng cũng hơi nhếch lên nói: "Sao cô lại tới đây? "

Trịnh Hi Vận đóng cửa lại, đi tới bên người Mục Thanh đưa điện thoại di động cho cô: "Tôi ghi âm cho cô một đoạn nói chuyện, cô nghe thử "

Mục Thanh gật đầu, phát ghi âm, vì không cho thanh âm truyền đi, Trịnh Hi Vận cố ý chỉnh âm lượng nhỏ lại, thế nhưng Mục Thanh lại có thể nghe được rõ ràng đối thoại của hai người.

Sau khi nghe xong cô cười lạnh nói: "Tôi đã sớm biết, coi như không nghe được bọn họ nói lời này, tôi cũng thấy được khinh bỉ trong mắt bọn họ. Bọn họ còn đem Gia Đằng làm như là sản nghiệp của chính mình, tôi ngược lại thành người đoạt tài sản của bọn họ, nực cười."

"Nhưng là không thể lập tức đuổi đi, bởi vì bọn họ ở Gia Đằng nhiều năm như vậy, trong tay không biết nắm giữ bao nhiêu nguồn vốn của Gia Đằng, đuổi đi bọn họ có lẽ sẽ đem vốn mang đi toàn bộ, không mang được cũng sẽ không hoàn hoàn chỉnh chỉnh lưu cho cô: " Trịnh Hi Vận nói ra tình hình thực tế, khóe miệng nhếch lên ý cười nhìn qua như có chút hả hê.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.