26.
Người trong tang lễ đều rời đi gần hết, Triệu Thời Nguyệt rất nhanh phát hiện ra tôi.
“Cậu hài lòng chưa? "Cô ta hung hăng nhìn tôi chằm chằm.
“Sao không làm nữa? "Tôi hỏi ngược lại.
Triệu Thời Nguyệt hét lên với tôi: "Bây giờ cậu rất hài lòng phải không, ba tôi cũng chet rồi!"
“Cô có tư cách gì mà hét lên với tôi? "Tôi từng bước từng bước tới gần cô ta.
“Ba cô chet là bởi vì ông ta đáng chet, ba tôi thì không."
“Ông ấy là bị ba cô hại chet. Ông ấy cần cù chăm chỉ cả đời, ông ấy làm sai cái gì? Cũng bởi vì ông ấy từ chối phí bịt miệng của Triệu Quân?”
“Triệu Thời Nguyệt tôi nói cho cô biết! Cho dù Triệu Quân chết một vạn lần, bị thiên đao vạn quả, cũng là do ông ta đáng đời cô hiểu không?”
Triệu Thời Nguyệt bị tôi bức đến lui không thể lui, vẫn oán hận nhìn chằm chằm tôi.
Tôi chậm rãi lui về phía sau, bình tĩnh nhắc tới một đề tài khác với cô ta:"Đúng rồi, Tống Minh Châu bị ung thư bạch huyết, cô biết không?"
“Cậu nói cái gì?”
Xem ra còn chưa biết.
Vẻ kiêu ngạo của Triệu Thời Nguyệt trong nháy mắt dập tắt, thay vào đó là khẩn trương và khủng hoảng.
Tôi nhìn cô ta không chớp mắt:"Ba cô và Tống Minh Châu đã nhận được báo ứng xứng đáng, Triệu Thời Nguyệt báo ứng của cô cũng nên tới rồi.”
“Tôi có thể có báo ứng gì!"
Triệu Thời Nguyệt hét lên để che giấu khủng hoảng, lý trí sụp đổ, bật thốt lên:”Ba cô cũng không phải tôi hại chet! Lúc tôi đến, ba cô đã chet rồi.”
Tốt lắm, đồng phạm thứ ba xuất hiện.
Đó là lý do tôi đến đây hôm nay.
Tôi không nói một lời, chỉ nặng nề nhìn cô ta.
Rốt cục Triệu Thời Nguyệt cũng kịp phản ứng.
“Cô gạt tôi?”
Ban đầu tôi cũng chỉ hoài nghi và không xác định, nhất là sau khi Triệu Thời Nguyệt bị đi ên.
Nhưng khi suy nghĩ kĩ lại, Triệu Thời Nguyệt bởi vì một con mèo đen đã bị dọa đến đi ên loạn, khó tránh khỏi làm cho người ta nghi ngờ.
Nếu như cô ta cái gì cũng không có tham dự, chỉ là biết chuyện vậy phản ứng của cô ta có phải hơi quá một chút hay không.
Máy ghi chép lái xe cũng không ghi lại hình ảnh của cô ta, chứng tỏ cô ta đến sau khi Tống Minh Châu rút thẻ nhớ.
“Tôi nghe không hiểu cô đang nói cái gì. "Triệu Thời Nguyệt quay mặt đi, lời nói ra không hề có sức thuyết phục.
27.
Chẳng biết từ khi nào cả hội trường chỉ còn lại hai chúng tôi.
Hoàn cảnh trống trải phụ trợ cho thanh âm càng thêm rõ ràng.
“Tôi khuyên cô tốt nhất tự mình đi tự thú, nói không chừng còn có thể được giảm hình phạt.”
“Tống Minh Châu ban đầu không khai ra cô, thứ nhất cũng là cảm thấy cô có thể cũng không gây hại gì, không cần phải nói. Thứ hai cũng là sợ Triệu Quân vì cô mà liều mạng với hắn.”
“Nhưng bây giờ thì khác, Triệu Quân đã chet, mà Tống Minh Châu lại cần thuốc để duy trì tính mạng, sẽ phối hợp với cảnh sát điều tra.”
Từ Thiếu Tân từng bởi vì giao dịch của Tống Minh Châu, thật sự thông qua chợ đen mua được thuốc chống ung thư bạch huyết nhập khẩu.
Sau đó Tống Minh Châu đi vào, thuốc này cuối cùng cũng không đưa cho hắn, còn lưu lại trong tay tôi.
Nếu tôi cầm thuốc này làm lợi thế đi nói chuyện với hắn, tôi tin tưởng hắn sẽ nhớ tới càng nhiều chi tiết hiện trường lúc đó.
Triệu Thời Nguyệt không phản bác nữa.
Cuối cùng, sau một hồi im lặng, cô ta mở điện thoại ra.
Trước mặt tôi, gọi 110.
“Xin chào, tôi là Triệu Thời Nguyệt, tôi muốn tự thú.”