Đến giữa trưa Khương Ninh mới ra ngoài, điện thoại trong túi kêu vang. Cô lôi ra nhìn, lâu rồi không thấy Phương Nguyên liên lạc.
A lo. Khương Ninh nhận điện.
Chị Khương Ninh. Tinh thần Phương Nguyên vẫn phấn chấn như trước đây, giọng nói tràn đầy vui vẻ: Em lấy được tiền lương thực tập rồi.
Khương Ninh cũng lây nhiễm cảm xúc của cậu, cô vô thức mỉm cười: Thật à?.
Vâng, chị Khương Ninh, đợi đến khi em chính thức đi làm, em sẽ trả tiền hai năm qua chị đã cho em.
Khương Ninh thoáng giật mình, hai năm ư, quãng thời gian cô giúp đỡ Phương Nguyên đã trải qua hai năm rồi. Thời gian trôi qua thật nhanh.
Chị Khương Ninh?.
Khương Ninh định thần, quay lại chủ đề, hỏi: Sao em bảo cuối tháng 8 sẽ đến tìm chị?.
Việc này.... Phương Nguyên bỗng lúng túng: Cuối tháng 8, công ty luật có mấy vụ án lớn, nhân viên bận rộn lắm, các tiền bối bảo em ở lại giúp, cho nên....
Khương Ninh lập tức hiểu ra: Không đến được...?.
Chị Khương Ninh, em xin lỗi. Trước đấy em đã nói với chị như vậy. Giọng Phương Nguyên nhỏ đi, tiếp theo cậu hứa: Nếu có thời gian nhất định em sẽ tới tìm chị.
Khương Ninh khẽ cười: Không sao, công việc làm trọng.
Nói chuyện với Phương Nguyên một lúc thì đến ngã tư. Từ xa cô đã nhìn thấy Từ Giai Tú cưỡi con lừa nhỏ vẫy tay với mình. Hàn huyên với Phương Nguyên xong cô liền cúp máy, đến bên Từ Giai Tú nhìn chỗ trống phía sau: Sao không mang thằng nhóc đi theo?.
Gương mặt Từ Giai Tú thoáng cứng ngắc: Nghỉ hè mà, cho nó sang bên ông bà nội một thời gian.
À. Khương Ninh gật đầu, không hỏi lại, vỗ vỗ chỗ ngồi phía sau: Cái xe này của cậu đúng là xe đưa đón trẻ con.
Không sao, với cân nặng của cậu, ngồi lên vẫn ổn. Từ Giai Tú nói xong nhấn chuông xe.
Khương Ninh dang chân ngồi lên. Bình thường cô quen ngồi xe máy của Vu Dương. Lúc này, ngồi trên con lừa nhỏ của Từ Giai Tú, cô cảm thấy thân xe quá thấp, không có cảm giác an toàn.
Ngồi xong chưa, mình sẽ đưa cậu đi một vòng. Từ Giai Tú nói với ra đằng sau rồi bắt đầu tăng tốc.
Hôm nay nhiều mây, ánh nắng không chói chang, đạp xe hóng gió trên đường cũng coi như thoải mái dễ chịu. Từ Giai Tú đạp xe chở Khương Ninh đi dọc theo đường cái, ý định trở lại thăm chốn cũ.
Từ Giai Tú hơi nghiêng đầu gọi: Khương Ninh.
Ơi. Khương Ninh nghe thấy tiếng gọi, đầu gác lên bả vai cô ấy.
Cậu còn nhớ hồi cấp 3, bọn mình thường hay đạp xe, cũng là mình chở cậu ấy.
Nhớ chứ.
Bây giờ người và cảnh không còn nữa. Chỉ còn lại mình với cậu.
Khương Ninh mỉm cười: Ừ.
Từ Giai Tú cười thành tiếng: Không cần cảm động quá đâu, ai bảo mình trọng tình trọng nghĩa như vậy.
Khương Ninh cũng không kìm được cong môi cười, các cô bỗng chốc quay trở lại thời thiếu nữ.
Con đường nhỏ uốn lượn quanh co, ước chừng gần nửa tiếng mới đến nơi cần đến.
Nơi các cô muốn tới là một ngôi miếu nhỏ nằm dưới chân núi. Theo người ở trấn nói, ngôi miếu này thờ phụng Văn Xương Tinh Quân, chủ quản công danh của văn sĩ. Vì vậy mà trước khi thi, có rất nhiều phụ huynh trên trấn đã dẫn theo con cái đến đây thắp hương khấn bái, cầu xin thi cử được thuận lợi. Hàng năm cứ đến kỳ thi là ở đây lại hương khói nghi ngút. Còn bây giờ là kỳ nghỉ hè, trong miếu tịnh không có một ai.
Đứng ở cửa miếu, Từ Giai Tú hỏi Khương Ninh: Quen không?.
Khương Ninh quan sát ngôi miếu nhỏ hơi cũ nát trước mặt. Cửa miếu sơn son đã phai màu, hai câu đối viết tay cũng bạc thếch vì mưa gió ăn mòn. Hai chiếc đèn lồng đỏ treo ở cửa ra vào chầm chậm xoay tròn, màu sắc rực rỡ tung bay theo gió.
Một lúc sau Khương Ninh mới đáp: Ừ.
Vào xem thôi.
Hai người dắt tay nhau vào trong miếu. Bố cục trong miếu không thay đổi. Ở chính giữa đặt bức tượng của Văn Xương Tinh Quân, trên bàn trước mặt ông để một ít đồ cúng, nhang đèn đang cháy mang theo mùi thơm.
Từ Giai Tú vỗ tay một cái: Chúng ta quên mang theo đồ lễ rồi.
Khương Ninh vốn không nghĩ đến chuyện này.
Năm ấy bọn mình cũng không mang theo đồ lễ nhưng Văn Xương Tinh Quân vẫn thông cảm đấy thôi. Từ Giai Tú chỉ cây hương bồ trước mặt: Còn nhớ trước kỳ thi tốt nghiệp trung học cậu quỳ gối ở kia để cầu phúc, trông rất thành tâm.
Khương Ninh bỗng như lại trông thấy hình ảnh của mình năm đó, quỳ gối trong miếu thành kính khẩn cầu Văn Xương Tinh Quân phù hộ mình có thể thuận lợi thi đậu Viện luật và trở thành một luật sư.
Từ Giai Tú nhún vai: Mình quỳ lạy đúng lúc ông ấy không tập trung. Cậu xem, cuối cùng, kết quả thi của cậu rất tốt, còn mình thì, rất kém, chỉ được đỗ vớt. Rõ ràng là Văn Xương Tinh Quân rất hiển linh.
Linh nghiệm ư? Khương Ninh nhớ lại, thành tích thi đại học của cô đạt được kết quả rất cao nhưng cuối cùng vẫn không đạt được nguyện vọng, không trách được Ông Trời, mọi thứ đều do con người tạo ra.
Tiểu Ninh.
Khương Ninh thu toàn bộ tâm trạng mất mát vào trong đáy mắt, quay đầu nhìn cô ấy.
Từ Giai Tú hơi do dự nhưng vẫn mở miệng: Cậu không còn muốn làm luật sư nữa à?.
Khương Ninh ngây người run rẩy.
Cuộc thi tư pháp bắt đầu vào tháng sau...Cậu có muốn thi thử không?.
Khương Ninh giật mình, lộ vẻ bất lực: Không thể được, Từ Giai Tú.
Lần này không được, lần sau thử tiếp. Từ Giai Tú hơi vội vã: Dù sao thì một lần cũng không thể thành công ngay được.
Khương Ninh lắc đầu, giờ cô đã 26 tuổi, không còn là một cô gái 18 tuổi năm ấy. Cô đã không còn có sự quyết đoán hay lòng can đảm mạnh mẽ. Cắt đứt và từ bỏ là điều duy nhất cô học được suốt mấy năm qua. Rốt cuộc, vẫn là hai chữ cam chịu số phận.
Tiểu Ninh.... Từ Giai Tú muốn khuyên tiếp nhưng nhìn vẻ mặt mất mát của Khương Ninh lại không đành lòng. Vì vậy, cô im lặng không nói nữa.
Người coi miếu từ trong phòng đi ra nói với các cô mấy câu. Khương Ninh và Từ Giai Tú bỏ ít tiền vào trong hòm công đức, sau đó ra đại sảnh ở trong miếu ngồi.
Vì đề tài vừa rồi mà hai người trở nên trầm mặc.
Cuối cùng, vẫn là Từ Giai Tú không chịu nổi bầu không khí nặng nề, mở miệng hỏi Khương Ninh: Chiều tối hai hôm trước mình tan trường đi ra, thấy Vu Dương chở cậu...Mình không nhìn nhầm đấy chứ?.
Khương Ninh nhớ lại. Sẩm tối hai ngày trước, chính là ngày cô bị bệnh, Vu Dương chở cô đến bệnh viện, đúng lúc đi qua trường trung học.
Không nhầm đâu.
Từ Giai Tú vỗ đùi: Mình đã nói mình không nhìn nhầm mà. Có phải cậu vẫn kéo anh ấy lại không?.
Khương Ninh tỏ ra điềm tĩnh: Ừ.
Từ Giai Tú trừng mắt ghé sát vào cô: Cậu và anh ta thực sự đang qua lại với nhau đấy à?.
Ừ.
Mình bảo cậu này, thời kỳ nổi loạn đến hơi muộn thì phải?. Từ Giai Tú hỏi lại lần nữa: Cậu thực sự thích anh ấy à?.
Khương Ninh khẽ im lặng rồi trả lời: Anh ấy rất tốt.
Nếu cậu đã quyết, mình cũng không phản đối. Nhưng cậu nhất định phải suy nghĩ cho cẩn thận. Đàn ông ấy mà, phải tìm một người một lòng một dạ với cậu, nếu anh ta có tư tưởng một chân đạp mấy thuyền thì đá ngay và luôn.
Khương Ninh bật cười, trêu chọc: Ngô Phong có như vậy không?.
Vẻ mặt Từ Giai Tú thay đổi, hừ lạnh một tiếng: Anh ấy thì có gì tốt đâu.
Khương Ninh cảm thấy bất thường, đang định hỏi thì Từ Giai Tú đã đứng dậy phủi mông, nói: Đi thôi, đi dạo chỗ khác đi.
Khương Ninh chưa kịp hỏi đã bị cô chặn lời nên không truy vấn nữa, đành đuổi theo, tính tìm dịp thích hợp hỏi lại.
Hai người đi dạo tới những nơi ngày trước thường đến. Sau khi ăn cơm tối cùng nhau xong, Khương Ninh và Từ Giai Tú mới từ biệt.
Khương Ninh không về nhà ngay, gói một phần cơm đi đến cửa hàng của Vu Dương.
Lúc cô đến, Vu Dương vẫn đang bận việc. Lại gần nhìn, cô thấy Vu Dương đang ngồi xổm vá lốp xe đạp. Anh cúi đầu lôi săm xe ra kiểm tra. Khương Ninh đến gần, anh không hề biết. Cho đến khi cô ngồi xuống bên cạnh anh mới giật mình nhận ra.
Khương Ninh hỏi: Anh ăn cơm chưa?.
Chưa ăn.
Khương Ninh bỏ hộp cơm ra: Ăn trước đi đã.
Vu Dương nhìn chiếc túi trong tay cô rồi lại nhìn cô, đáp một tiếng: Ừ.
Vu Dương rửa sạch tay, dịch ghế lại, nhận hộp cơm của Khương Ninh, hỏi: Em ăn chưa?.
Ăn rồi. Khương Ninh đặt ghế ngồi cạnh anh: Anh ăn ngay đi không nguội mất.
Ừ.
Vu Dương mở hộp cơm ra, Khương Ninh chọn toàn món cay, rất đúng khẩu vị của anh. Anh bận rộn suốt cả buổi chiều, đến lúc này quả thực có hơi đói bụng.
Khương Ninh ngồi bên chống cằm chăm chú nhìn Vu Dương, trông quai hàm anh nhai giống như lạc đà đang ăn. Cô cứ nhìn như vậy xem ra rất thích thú.
Vu Dương bị cô nhìn không mấy tự nhiên.
Sao không ăn đi?. Khương Ninh thấy anh ngồi bất động, buông tay chống cằm, nhìn anh hỏi: Không thể ăn à?.
...Không phải.
Khương Ninh ngẫm nghĩ, hỏi: Em nhìn anh, anh phân tâm ư?.
Ừ.
Vậy anh ăn từ từ, không sao.
....
Tình cảnh và lời thoại hình như rất quen.
Vu Dương chật vật ăn cơm dưới cái nhìn chăm chú của Khương Ninh. Lúc thu dọn hộp cơm quay trở lại, anh thấy Khương Ninh đang nhìn chằm chằm chiếc xe vá dở.
Cái xe này cũng nghiến phải đinh à?.
Vu Dương lúng túng: Không phải.
Khương Ninh nhìn biểu hiện của anh khóe miệng không khỏi giương lên. Cô chỉ chỉ vào lốp xe, hỏi: Em thử được không?.
Vu Dương hơi ngạc nhiên: Được.
Nếu em vá hỏng thì sao?.
Vu Dương dung túng: Anh sẽ đổi cái mới cho em.
Khương Ninh xoa tay nóng lòng muốn thử: Anh dạy em đi.
Vu Dương ngồi xổm xuống cạnh cô, tay chỉ miệng giải thích từng bước một hướng dẫn cô cách vá săm.
Sau khi bơm săm xong, em nhấn từng đoạn một, chờ chỗ bong bóng nổi lên....
Khương Ninh làm theo hướng dẫn của anh bóp từng đoạn săm cho đến khi nhìn thấy vị trí sủi bọt.
Tìm thấy rồi. Khương Ninh lấy tay nhấn chỗ nổi bong bóng, quay sang hỏi Vu Dương: Tiếp theo làm gì nữa?.
Xì hơi ở săm ra. Vu Dương đưa chiếc giũa cho cô: Dùng cái giũa này đánh cho ráp chỗ bị xì hơi ra ngoài.
Khương Ninh cầm chiếc giũa nhưng không biết làm thế nào. Cô đành nhìn Vu Dương.
Vu Dương cầm giũa, tiếp nhận chiếc săm, thuần thục làm mẫu cho cô. Khương Ninh gật đầu, nhận đồ trong tay anh, rập khuôn theo động tác của Vu Dương nhưng không thành thạo cho lắm, tay chân lóng ngóng, giũa một lúc lâu mới nổi ráp.
Thoa keo dính lên xong chờ một lát... Đặt miếng vá vào... Nhanh như thế này. Chờ một lát nữa là được.
Khương Ninh nghe theo. Sau khi đợi một lát, cô thử bóc miếng vá đã dán lại không còn dấu vết lên.
Được chưa?.
Được rồi. Vu Dương gật đầu, cầm chiếc săm xe trong tay cô: Còn lại để anh.
Khương Ninh ngồi sang một bên, nhìn anh nhanh nhẹn nhét chiếc săm vào trong lốp xe, sau đó bơm hơi. Cô đưa tay bóp, nghiêng tai lắng nghe, hình như không còn tiếng xì hơi.
Em vá giỏi không?. Khương Ninh ngửa đầu hỏi Vu Dương.
Ừ.
Khương Ninh cười vỗ tay: Thú vị thật.
Vu Dương dắt chiếc xe đạp sang bên, Khương Ninh đi theo sau, hỏi: Ngày mai anh có bận không?.
Sao?.
Em phải vào thành phố. Anh đi cùng em nhé?.
Vu Dương quay người suýt chút nữa đụng phải cô. Dừng một lúc, anh trả lời: Được.