Hướng Dương Đón Nắng

Chương 37: Nổi sợ gây ảnh hưởng




Ngày 16/12/2018, buổi tối đến, thành phố lại lên đèn, Nam và Trí cũng trở về

nhà,...

Trí đưa anh trở về, Nam từ sáng đã đi xe buýt mà kiếm cậu. Cả hai cứ im lặng

không ai nói lời nào, cả hai là đang trải qua cảm giác ngượng nghịu, ngại ngùng

của những rung động ngây dại. Về tới nhà Nam, anh xuống xe định đi vào thì bị cậu nắm tay giữ lại, Trí chỉ vô thức hành động ngây ngốc như vậy, cậu chưa suy nghĩ được gì để nói với anh cả.

“Ờm, Nam nè, ờ...em thi xong vừa hay noel, ta đi chơi cùng nhau nhé?”

“Thì...cũng được, anh sẽ để dành hôm ấy.”_Cả hai cứ ngại ngùng nhìn mắt đối

phương rồi lại đỏ mặt mà quay đi.

“Trí...về cẩn thận nhé...”

“Nam đứng xích lại em chút được không?”

Nam thắc mắc đi lại gần cậu, Trí lòng cậu bồn chồn, tim rạo rực đập liên hồi

đầy hồi hộp, cậu hít một hơi lấy bình tĩnh. Trí nhanh chóng rướn người lên hôn một cái chóc lên chiếc má mềm và thơm mùi sữa của anh. Nam ngơ ngác nhìn cậu, cả khuôn mặt anh bất giác nóng ran mà đỏ rực, Trí cũng ngại ngùng tai cậu cũng đỏ lên.

“Ờm, thì chúc Nam ngủ ngon.”_Cậu nói xong nhanh chóng đội nón phóng xe rời

đi, để lại Nam ngây ngốc vẫn nhìn theo bóng lưng của cậu rời đi.

Nam hoàn hồn lại đôi môi khẽ mỉm cười, lòng dâng lên một cỏi ngọt ngào và muôn vàn ấm áp, hạnh phúc này nó đến quá bất ngờ khiến anh không đỡ kịp mà. Nam vẫn tủm tỉm cười mà đi vào nhà, anh không để ý đến Nhật ở ban công phòng mình quan sát được tất cả.

Nhật ở trên ban công cậu đỏ mặt mà ngượng ngùng, khoảng cách phòng cậu có thể vẫn nghe được âm thanh từ dưới nhà, cậu đã nghe được tất cả cuộc trò chuyện đầy ngượng ngùng của cả hai.

Nhật khẽ mỉm cười cậu đang là vui thay cho anh trai mình, nhìn Nam hạnh phúc như vậy cậu cũng vui lòng, chỉ hy vọng cậu không đặt niềm tin sai người mà

thôi. Nhìn chuyện của Nam cậu lại nghĩ đến chuyện của bản thân, có cách nào để nó tốt đẹp như của anh không?

Có lẽ cậu nên công khai với anh về tính dục của mình đi nhỉ? Thật là nhiều

chuyện để suy nghĩ mà. Nhật khẽ thở dài, cậu muốn quay lại vào việc ôn thi

nhưng giờ đây đầu óc không thể tập trung được. Nhật đang nghĩ về chuyến đi sắp tới và những lời cậu sẽ nói với nó, liệu nói ra nó sẽ hiểu hay cả hai sẽ kết

thúc tình bạn ở đây?

Ngày 22/12/2018, Ngày thi cuối cùng, tiếng chuông cuối giờ vang lên cũng

như kết thúc một kì thi căng thẳng,...

Học sinh uể oải ra khỏi phòng thi, nhưng hôm nay tinh thân của họ có chút thoải mái, tâm thế nôn nao mong chờ cho chuyến đi Đà Lạt sắp tới. Nhật ra khỏi phòng thi của mình cậu mệt mỏi đi vào nhà vệ sinh để rửa mặt cho tỉnh táo lại, cậu chợt nghe được hai giọng nói quen thuộc ở ngoài khiến cậu tò mò.

“Thư thi có ổn không?”

“Ổn lắm, nhờ có An hôm qua ôn bài cho mà tao làm bài rất tốt.”

“A, bồ ai mà giỏi quá này, muốn ôm một cái quá.”

“Không được, lỡ có ai phát hiện ra thì sao?”

Thư vội vàng ngăn An đang sỗ sàng tới mình, cô khẽ mỉm cười, An ngoài mặt lạnh lùng khi ở riêng hai đứa thì lại như trẻ con. Cuộc trò chuyện của cả hai đều bị Nhật nghe ngóng hết cậu bất ngờ muốn hét lên nhưng cố gắng giữ miệng mình lại.

“An, chúng ta phải che giấu mối quan hệ này đến chừng nào nữa đây?”_Nhật ngạc nhiên tiếp tục tập trung nghe ngóng.

“Tao biết Thư muốn công khai với mọi người, tao cũng vậy, nhưng nếu làm vậy

thì cả nhóm sẽ xảy ra mâu thuẫn mất.” _An ôn nhu xoa đầu Thư, cô nhẹ nhàng trấn an người yêu mình. Nhật nghe cũng hiểu ra vấn đề trong lòng liền chua xót, tội lỗi dâng trào.

“An nè, hay là ta nói với Nhật đi.”

“Hả? Sao cơ?”_Cô bất ngờ trước ý kiến của người yêu mình, Nhật cũng ngạc

nhiên khi bỗng dưng bị nhắc tên, cậu có chút giật mình vì giờ cậu cũng đang

nghe lén cả hai.

“Nhật và Minh là bạn thân mà, nếu nói Nhật có thể nó sẽ nói chuyện với Minh. Dù gì Nhật cũng là người hiểu Minh nhất, biết Minh đã trải qua chuyện gì có thể nói được.”

“Biết là vậy,nhưng mà điều đó quá nguy hiểm, lỡ như Minh không chịu hiểu, rồi Nhật và Minh cãi nhau và giận nhau thì sao?”

“Đúng rồi, mối quan hệ của cả hai đang tốt như vậy, tao cũng không muốn tụi nó cãi nhau, tao sẽ cảm thấy có lỗi lắm.”

An nhẹ nhàng xoa đầu cô an ủi, Thư là một người hết mình vì bạn bè, cô chắc

chắn không muốn vì chuyện của mình mà bạn bè chịu thiệt. Nhưng cô cũng không muốn giấu diếm mối quan hệ này với bạn bè, An cũng như vậy, nhiều lần cô cảm thấy tủi thân khi không thể sống thật với bản thân.

Nhật nghe những gì hai người bạn nói lòng cậu có chút xót xa và đồng cảm,

len lỏi trong đó là chút tội lỗi thay cho Minh. Hơn ai hết, Nhật hiểu cảm giác

của Thư và An, cậu hiểu cảm giác không thể sống đúng với bản thân nó khổ sở và

thiếu thốn đến nhường nào. Nhật đứng lùi lại suy nghĩ mà không để ý đến cây lâu nhà từ đằng sau khiến cậu vấp phải mà ngã xuống tạo ra tiếng ồn vang khắp hành lang.

“Ai đó?”_An ngay lập túc phản ứng vội chạy lại chỗ tiếng ôn xem xét, cô ngạc

nhiên nhìn Nhật ngồi xổng xoài dưới đất ôm lấy cây lâu nhà bên người. Bị phát

hiện cậu chỉ ngượng ngùng gật gù đầu cất một tiếng chào rồi cười ngây ngốc.

“Nhật?”__Thư chạy lại cũng bất ngờ không kém vội nép sau lưng An, cô đang

lo sợ, liệu cậu đã nghe thấy gì rồi sao?

“Mày...nghe hết rồi hả?”_Nhật khó xử gật đầu.

“Làm ơn đừng nói với Minh được không, coi như tụi tao năn nỉ đó.”_An ngay lập

tức cuối đầu thành khẩn cầu xin Nhật, cậu bất ngờ trước hành động của An liền vội vàng ngăn cô bạn lại.

“Nè, bình tĩnh đi, tao không nói đâu, mày không cần phải khách sáo như vậy ta là bạn mà. Ờm, tụi bây quen nhau bao lâu rồi?”

“À, cỡ cuối năm lớp 10.”_An vui vẻ trả lời Nhật.

“Đó có phải lý do tụi bây chuyển ban không?”

“Ừm, một phần thôi, tụi tao cũng giỏi mấy môn xã hội hơn mà.”_An gật đầu nhưng cũng nói thêm để trấn an bạn mình.

Tiếng tin nhắn vang lên khiến cả ba bất ngờ, Nhật vội lấy điện thoại để xem tin nhắn, là của Minh. Cậu thật sự còn nhiều điều muốn nói với hai người bạn nhưng có lẽ cậu sẽ để dành lại sau khi chuyện của cậu và Minh được giải quyết. Nhật chào hai người bạn của

mình rồi nhanh chóng chạy xuống sảnh trường, nói Minh đứng đó đợi sẵn.

“Làm gì mà xuống lâu vậy?”

“Xin lỗi nha, nãy gặp An với Thư cái tụi tao đứng bàn về cái đề thi vừa rồi.”

“Chán ngắt.”_Minh gật dù lộ vẻ buồn chán quay đi, Nhật thở phào nhẹ nhõm đi theo sau nó.

“Ờ, sao dạo này không thấy mày đi với My nữa vậy?”

“Thời gian này em ấy cũng thi nên nhắn tao là cho em ấy thời gian riêng.”

“Thế em ấy có nhắn gì chưa?”

“Chưa nữa, em ấy đã không nhắn gì một tuần nay rồi.”_Nhật có dự cảm không tốt, khoảng thời gian này My cũng rất nhạy cảm việc im lặng như vậy không phải vì thi cử mà có thể vì Minh.

“Nhật, sắp tới noel ta đi chơi chung đi.”

“À, xin lỗi nha, hôm đó tao có hẹn với Trung rồi.”_Nhật ngại ngùng từ chối cậu, Minh nghe đến cái tên đó đầu óc liền nóng lên ánh mắt đầy phẫn nộ nhìn Nhật.

“Mày đi chơi với nó á? Mày điên à?”

“Minh, bình tĩnh đi, chỉ là bạn bè đi chơi chung thôi, với lại tao đã nghĩ hôm ấy mày có hẹn với My nên mới đồng ý với nó mà.”_Nhật vội vàng giải thích để Minh bình tĩnh lại.

“Tao không an tâm khi mày đi với tên đó tí nào.”

“Thôi nào sẽ không có gì xấu xảy ra đâu, tin tao.”_Nhật vui vẻ trấn an Minh.

“Tao tin mày nhưng tao không tin thằng đồng bóng đó. Lỡ như nó làm gì mày thì sao? Những kẻ như thế là lũ ghê tởm đáng khinh thôi.”_Minh nắm lấy vai Nhật, nó vừa nói vừa lắc cậu. Nhật càng nghe lòng cậu càng đâu, chỉ biết nín lặng, cậu đưa tay giữ lấy tay Minh lại.

“Đủ rồi Minh ạ, tao biết mày sợ điều gì, tao đã luôn im lặng khi mày nói một người lạ nào đó. Nhưng mà, thằng Trung là bạn mà, thậm chí cả mày và nó từng chơi rất thân, mày không thể vì tình nghĩa xưa mà hạ cái tôi xuống à?”

“Nhật, nhưng dù thế nào nó vẫn là…”

“Là đồng tính, thế thì sao? Nếu không phải là Trung mà là tao thì sao? Có phải mày cũng sẽ đứng đây và nói những lời như thế với tao à?”

Nhật cậu chỉ là uất ức đến khó chịu, chỉ là khi biết vấn đề của Thư và An lòng cậu đã vô cùng bứt bối, nghe những lời Minh nói về người bạn cũ như vậy lòng cậu không kiềm được. Cảm nhận được giọng Nhật có phần nghẹn đi, Minh lo lắng ôm cậu vào lòng mà vỗ về nhưng lại bị cậu xô mạnh ra, hành động của Nhật khiến cậu bất ngờ.

“Mày chỉ là một thằng hèn nhát không dám đối mặt với nỗi sợ của mình thôi. Mày phải biết cái nỗi sợ của mày làm ảnh hưởng đến bao nhiêu người đi.”

Nhật rời đi trong sự bàng hoàng của Minh, cậu muốn giữ nó lại để xin lỗi nhưng không hiểu sao cơ thể cứ cứng

đờ, cảm giác khó xử nặng nề. Minh trở về nhà với vẻ mệt mỏi, cậu ngã lưng xuống giường, chán nản thở dài, bỗng có tin nhắn tới khiến Minh lật đật ngồi bật dậy lấy điện thoại ra. Cậu mong chờ người đang nhắn tin ấy là Nhật, nhưng không phải, là My, ‘Noel này đi chơi với em nhé?’.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.