Hướng Dương Đón Nắng

Chương 36: Người quan trọng không muốn đánh mất




Ngày 15/12/2018, ngày sinh nhật Nam, trong căn bếp nhỏ ấy,...

“Thì, tao cũng thích mày...nhưng chỉ như một người bạn thôi, xin lỗi Nam. Mày ổn chứ?”

“Tao không biết nữa, tao không cảm thấy buồn hay thất vọng. Lòng tao cứ thấy nhẹ nhõm, tao thực sự không biết mình thấy thế nào nữa.”

“Mày thích tao từ khi nào thế?”_Khanh thắc mắc hỏi.

“Từ hồi lễ chào đón tân sinh viên, khi chơi trò chơi bắt cặp, mày đã tin tưởng

vào tao khi mà ta chỉ mới gặp, lúc ấy tao vui lắm. Tại sao mày lại từ chối thế, bộ tao không xứng sao?”

“Không phải, mày là một người bạn rất tốt, chỉ là khi mày nói thích tao, có cảm giác mày đang gượng ép và nói dối bản thân.”

Nam ngạc nhiên, thắc mắc suy nghĩ lại, những việc này là điều mình thực sự muốn sao? Anh không chắc nữa. Đến cả khi nói ra những cảm xúc của mình anh hoàn toàn mông lung, anh còn không mong chờ câu đồng ý của Khanh.

“Nam, khi mày ở bên cạnh tao thì mày thấy tao như thế nào?”

“Ờ, thì ngoài Hưng ra mày là người thật lòng coi tao là bạn, nên khi bên mày tao rất vui, mày là một người bạn tốt, xinh đẹp và giỏi giang.”

“Ngay cả khi nhận xét về tao, mày cũng chỉ coi tao là bạn, mày biết không ranh giới giữa cảm động và rung động dễ bị nhầm lẫn lắm đó.”

Nam suy nghĩ lại những cảm xúc của mình, anh chưa bao giờ nghĩ tới điều đó,

đến khi nhìn lại, suốt bấy lâu nay là anh ngộ nhận cảm xúc của mình. Những cảm xúc của anh đối với Khanh cũng như với Hưng là như nhau, anh vẫn luôn nhìn họ với cảm xúc đầy ngưỡng mộ và cảm động.

“Mà, tao cũng không ngờ mày lại dám nói điều đó với tao đó, ai cho mày dũng cảm để nói vậy?”

“Là Trí. Nó từng hứa giúp tao thành đôi với mày, nhưng có lẽ tao phải làm nó thất vọng rồi.”_Khanh bất ngờ nhìn Nam, cô bỗng bật cười thành tiếng.

“Nam, hỏi cái, mày thấy Trí như thế nào? Cảm xúc thực sự của mày đối với Trí á?”_Nam ngạc nhiên nhìn Khanh.

Đối với anh, Trí là một đứa trẻ tốt bụng, nhẹ nhàng và chu đáo. Ở cạnh Trí, anh thấy rất ấm áp, cậu giúp anh tự tin vào bản thân và anh thấy rất hạnh phúc khi bên cạnh cậu. Anh cũng kể sự thật cho Khanh nghe về vụ máy ảnh. Bản thân anh cũng nhận ra Trí chính là nguồn động lực để anh thay đổi. Từ khi gặp Trí, nguồn cảm hứng trong anh được khơi dậy, anh bỗng muốn cầm máy ảnh lên một lần nữa.

“A, chết, tao nói nhiều quá! Sao mày lại cười thế?”_Khanh đang cười một cách hí hửng, gương mặt cô hớn hở đầy hào hứng khiến anh thắc mắc.

“Mày đúng là chuyện học thì giỏi mà chuyện tình cảm thì ngốc mà.”

“Ý mày là sao chứ?”

“Khi mày nói về Trí, tao thấy mày cười rất tươi và hạnh phúc, có bao giờ mày thắc mắc mình có tình cảm với Trí không?

Anh ngạc nhiên nhìn Khanh rồi im lặng quay về việc rửa chén dĩa, Khanh nhìn

dáng vẻ đăm chiêu và suy tư của Nam cô cũng im lặng rửa tiếp. Nghĩ lại thì đúng thật, dù thế nào những cảm xúc đối với Trí hoàn toàn khác với những người khác. Nó rất kì lạ và mông lung, nó không như cách anh đối với Hưng, Khanh hay Nhật.

Ngay cả khi vừa rồi nhắc về cậu, trái tim anh bất giác đập nhanh hơn, cảm giác bồi hồi, rung động. Cái sự ấm áp nhanh chóng lan truyền khắp cơ thể anh, đến tâm trí anh, đầu óc anh bỗng chốc tràn ngập hình ảnh của cậu. Càng nghĩ về những cảm xúc ấy mặt anh ngày càng nóng ran, anh đỏ mặt, đỏ tai khiến Khanh bất ngờ.

“Tao không chắc lắm về những gì mày nói, nhưng tao sẽ cân nhắc về nó, có lẽ

tao sẽ nói chuyện với em ấy thử, cảm ơn mày.”

“Ừm. Không có gì.”

Một lát sau, Nam và Khanh cũng rửa xong đống chén dĩa dơ mà quay lại sân thượng. Anh muốn gặp riêng Trí để nói chuyện thế nhưng cậu đã về trước, anh đành ngậm ngùi giữ lời lại để dành ngày mai gặp mặt cậu.

Ngày 16/12/2018,....

Nhật đã dậy từ sáng sớm để ôn bài chuẩn bị cho môn thi ngày mai. Chín giờ sáng, cậu đói bụng xuống dưới nhà để tìm kiếm đồ ăn. Xuống bếp, cậu ngạc nhìn Nam ngồi ở bàn, tay cầm điện thoại cùng vẻ mặt lo lắng. Bình thường giờ này anh phải rời khỏi nhà để dạy kèm cho thằng Trí.

“Sao giờ này ông chưa đi nữa?”

“Bình thường thì Trí sẽ gửi địa điểm học cho tao, thế nhưng hôm nay nó không gửi gì cả? Tao lo lắm đây nè.”

Thật kì lạ, Trí vẫn luôn gửi địa điểm học cùng lời chào buổi sáng cho anh, đa số mọi hôm là nhà nhưng có vài hôm sẽ đổi nhưng hôm nay không có lấy một tin

nhắn. Anh cũng đã nhắn tin thậm chí là gọi điện nhưng không có cái nào được đáp lại, Nhật cũng vội vàng gọi điện cho Trí nhưng cũng thành.

Một cảm giác bất an kéo tới khiến anh không thể ngồi yên được, lòng như lửa đốt vậy, việc cậu im lặng như vậy khiến anh rất sợ. Anh sợ cậu gặp chuyện gì đó, còn nếu không phải anh sợ cậu đã chán anh, anh sợ cậu sẽ biến mất như cách mẹ đã rời đi vậy. Nam đứng bật dậy, ngay lập tức rời khỏi nhà mà chạy qua nhà Trí.

“Mày nói sao? Mày không gọi được cho nó sao?”

“Sáng sớm tao thấy nó ra khỏi nhà với ba lô tao tưởng nó đi học chứ.”_Ngay khi Nam tới Khanh đã bất ngờ khi anh ở đây, Nam cũng vội kể cho Khanh nghe mọi chuyện, cô lo lắng liền lấy điện thoại gọi Trí nhưng cũng không liên lạc được.

“Mày có biết là nó đi đâu không?”

“Không biết, sáng sớm hỏi nó đi đâu thì nó bảo là đi học. Mày hỏi Tú đi.”_Khanh chỉ tay qua Tú, cậu ở đằng sau cũng lên tiếng xác nhận.

“Ờ, sáng sớm em thấy nó soạn sách vở vô ba lô rồi đi luôn.”

“Thế em có biết nó đi đâu không?”

“Trí nó không biết nhiều nơi đâu, mấy nơi mà nó chọn học ở ngoài cũng là em gợi ý thôi.”

Nam vội vàng rời đi, nếu vậy chỉ cần chạy đến những nơi cậu và anh cùng đi có thể sẽ tìm thấy cậu. Nam không chần chừ liền nhớ lại nơi mà cả hai đã đến mấy tháng qua. Anh đi hết nơi này đến nơi khác, từng nơi một anh lại nhớ đến khoảng thời gian vừa qua.

Dạy cậu học rất vui, nói chuyện cùng cậu cũng rất vui. Anh thích khi được cậu lắng

nghe mình kể chuyện, thích khi nghe

những lời khen trân thành của cậu, anh thích cảm giác ở bên cậu. Khi cậu bỗng

dưng làm lơ anh như này, anh sợ lắm, anh sợ mình sẽ lại lần nữa đánh mất người quan trọng trong cuộc đời mình.

Buổi chiều đến, mặt trời đang lặn dần ở cuối chân trời, ánh chiều đỏ rực bao trùm lấy đường phố Sài Gòn. Trí mệt mỏi ngồi nghỉ ngơi trên một băng ghế, cậu

chán nản nhìn về phía mặt hồ tĩnh lặng. Cảm giác trống trãi, thiếu vắng này nó

cứ như lúc đó vậy, Trí thở dài chán nản.

“Anh Trí!”_Tiếng gọi đầy to lớn vang lên, giọng nói đầy quen thuộc khiến cậu

bất ngờ đứng dậy nhìn qua, Nam thở hổn hển cùng dòng mồ hôi tuôn liên tục.

“Anh Nam?”

Khi đi hết tất cả mọi nơi cả hai từng học nhưng không thấy cậu anh đã rất lo cho đến khi đầu anh chợt nhớ đến nơi này. Như bám víu vào một hi vọng cuối

cùng, anh vội vàng chạy đến đây, anh mừng vì cảm giác của anh đã đúng.

“Cả ngày nay em làm gì mà đến cả tin nhắn hay gọi đều không

đáp lại hả?”

Nam tức tối đi lại, điều anh làm đầu tiên là nắm lấy cổ tay cậu giữ chặt để cậu không có cơ hội chạy mất. Không kịp để cậu trả lời anh tiếp tục nói thêm lần này giọng anh bỗng nghẹn.

“Tại sao hả? Tại sao lại tránh mặt anh? Em chán anh, ghét anh hay là em không muốn làm bạn với anh nữa, cứ nói thẳng với anh là được mà, sao lại tránh anh như vậy? Đồ ác độc.”_Nam vừa nói, nước mắt vừa tuôn, giọng đầy quở trách

nhưng cũng đầy đau buồn, nghẹn ngào.

“Không đâu, em vẫn muốn làm bạn với anh mà, em không nỡ ghét anh đâu, anh đừng có nói vậy. Anh đừng khóc.”_Trí lo lắng, đưa tay lau đi những giọt nước mắt của anh.

“Anh không tin, nếu không phải tại sao lại tránh mặt anh?”

“Em xin lỗi, hôm qua em đã lén nghe anh và chị Khanh nói chuyện, em biết chị em cũng có tình cảm với anh, nên em thật sự không dám đối mặt với anh, vì em cũng thích anh.”

“Đồ ngốc, sao không ở lại nghe hết.”

Trí bối rối nhìn Nam, anh vội kể lại chuyện trong khi nước mắt cứ dàn giụa

giọng thì nghẹn đi. Nghe anh kể, cậu như được giải toả, lòng cậu vui sướng, cậu cười rạng rỡ nhìn anh. Cảm xúc này như không còn điều gì cản trở, không còn bâng khuâng khuất mắt nữa, cứ thế mà nói ra.

“Anh Nam, em thích anh. Làm người yêu nhau không?”

Nam ngạc nhiên nhìn cậu, anh bất ngờ khi chính cậu nói ra những lời này. Anh im lặng suy nghĩ khiến cậu hồi hộp, Nam chỉ vừa mới nhận ra được cảm xúc mơ hồ của mình anh vẫn không hoàn toàn chắc về nó.

Nam liếc nhìn ánh mắt mong chờ của cậu, anh thật sự không muốn từ chối, nhưng anh cũng sợ hấp tấp ngộ nhận khiến cậu tổn thương. Nam thật sự không muốn mất cậu vì đối với anh, cậu đã là một người quan trọng anh không muốn đánh mất.

“Anh vẫn còn bâng khuâng một số thứ, anh chỉ biết em là người quan trọng

anh không muốn mất, vì vậy ta có thể tìm hiểu nhau trước được không?”

“Được, chỉ cần anh không từ chối thì được.”_Cậu bật cười hạnh phúc nước mắt cứ rưng rưng ở khóe mắt chỉ đang trực chờ rơi mà thôi.

“Anh Nam, vì lỡ thất hứa với anh vụ chị em, nên em sẽ hứa điều khác, em hứa

sẽ làm anh hạnh phúc và không bao giờ để anh khóc. Vậy nên anh đừng khóc nữa ạ.”

“Không sao đâu, này thì được, vì đây là giọt nước mắt hạnh phúc của anh.”

Trí vui sướng ôm anh vào lòng mình. Thật nực cười, vài tháng trước tại công

viên này cậu đã nói ghét anh vậy mà giờ đây cậu lại không bao giờ muốn nói ra lời nói ấy lần nào nữa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.