Người ta nói bệnh viện và nhà tù là những địa điểm con người ta không muốn gặp nhau nhất. Thế nhưng, tại một bệnh viện lớn tọa lạc tại trung tâm thành phố Chicagô nước Mỹ, có một cô gái dành gần trọn thời gian rảnh của mình ở đây, cô có lẽ thích ở bệnh viện hơn ở nhà. Bạn đừng vội nghĩ cô ấy không bình thường, con người ta làm gì cũng có nguyên căn của nó. Trong một phòng điều trị đặc biệt:
- Bố, bố ăn chút cháo đi. Cháo con gái yêu của bố tự tay nấu đấy.
- Bố thấy đắng miệng lắm, chẳng muốn ăn gì đâu.
- Bố ăn một chút thôi, chẳng nhẽ bố chê cháo con gái nấu hay sao?
- Không, bố không có ý đó, cháo con gái bố nấu là ngon nhất.
- Vậy bố ăn một chút đi.
- Thôi được rồi, bố ăn một chút vậy.
Người đàn ông này, nhắc đến tên - ông Thanh, thì hầu như giới kinh doanh nước Mỹ sẽ đều biết đến, là người Việt Nam định cư tại đất Mỹ, ông đã từng bước trở thành người có danh, có tiếng trong giới kinh doanh nơi đất khách quê người. Một người làm mưa làm gió trên thương trường bao khó khăn không nản giờ lại chịu khuất phục trước căn bệnh ung thư quái ác. Cô con gái cả của ông - Phương Ngọc đang giúp bố ăn từng thìa cháo:
- Thôi, bố không ăn nữa, lần sau con không phải tốn công như vậy đâu.
- Con không thấy mệt mà, bố không phải lo, cứ yên tâm trị bệnh là được rồi.
- Con bé ngang bướng này...
Ông Thanh thật thương cho cô con gái nhỏ của ông. Ông có vợ và ba cô con gái nhưng cứ như nhà neo người. Vợ ông chỉ biết mình, từ ngày ông nhập viện hiếm khi thấy bà ấy xuất hiện ở đây. Nếu là người ngoài nhìn vào sẽ nghĩ vợ ông là người quen biết đến thăm thôi. Còn hai cô con gái út cũng không mấy thân thiết với bố, một phần cũng vì có đủ đầy sự nuông chiều của mẹ. Chỉ có Phương Ngọc ngày đêm chăm sóc ông.
- Muộn rồi, con về đi, còn có thời gian nghỉ ngơi. Con ở đây suốt ngày thế thời gian đâu mà học hành, năm nay cuối cấp rồi...
- Con về thì ai chăm sóc cho bố.
- Bố tự lo cho mình được mà.
- Con không thích về. Dì sẽ khó chịu khi nhìn thấy con. Vậy con ở lại chẳng phải sẽ không khiến ai khó xử hay sao.
Ông Thanh biết vợ ông không thương yêu gì Phương Ngọc, đơn giản vì bà ấy không phải mẹ ruột của con gái ông. Ngọc biết điều đó nên cũng có ý tránh mặt mẹ kế. Ông thật cũng không biết dùng lời lẽ nào để giải thích cho con. Ông thương Phương Ngọc, ông thấy có lỗi với con khi đã giữ cho mình một bí mật quá lâu, ông chưa thể nói ra, nhưng sớm thôi, Ngọc sẽ được biết điều mà con bé đáng biết từ lâu.
- Nghe lời bố, phải nghỉ ngơi thật tốt thì mới đủ sức để học chứ.
- Con không muốn.
- Ngoan nào con gái...
Mặc dù không thích nhưng Ngọc lại không nỡ làm trái lời bố, cô miễn cưỡng gật đầu, ngoan ngoãn rời khỏi bệnh viện.
Trời đông Chicagô lạnh thấu xương, hôm nay không có tuyết nhưng những đợt gió rít lên nghe sao thật vô tình. Đứng đợi ở bến xe bus nhìn dòng người vội lướt qua cô lại thấy tủi cho số phận mình. Từ nhỏ cô chỉ được nhận tình thương yêu của bố, còn mẹ cô chưa từng một lần gặp mặt, thậm chí tên cô cũng không biết. Cô không ít lần hỏi bố nhưng ông chỉ nói cô sẽ có ngày gặp mẹ, nhưng bao giờ ngày ấy tới, cô vẫn kiên trì đợi chờ. Thay vào vị trí của mẹ là dì, cả cô và dì đều chẳng dành cho nhau là mấy tình cảm. Dì chỉ thương hai cô con gái ruột của dì, chăm lo cho hai em cô từng tí một, nhưng cô thì không được một phần. Tình cảm dì cháu cứ thế nhạt nhòa dần, chẳng khác người dưng là mấy.
Trên chuyến xe cuối cùng của ngày, nhìn đường phố vụt qua, cứ thế chẳng mấy thời gian, bước chân cô đã dừng trước cửa nhà. Hít một hơi thật sâu, mở cửa bước vào, đèn không bật, có lẽ cả nhà đã ngủ hết rồi.
- Giờ mới về sao. - Tiếng dì cất lên nghe sao lạnh nhạt.
- Dạ, con mới ở chỗ bố về.
- Tận tình quá nhỉ, người ngoài nhìn vào chắc sẽ rất cảm động đấy.
- Dì... - không khó để nhận ra sự mỉa mai trong giọng điệu của dì.
- Thôi lên phòng đi. Đứng đấy làm gì nữa.
- Dạ, dì ngủ ngon.
- Chẳng dám. - Tiếng người dì chua ngoa.
Lê mình lên phòng, ngả xuống giường, mọi sự cố gắng kìm nén giờ như gió bão tràn về. Nước mắt tràn khóe mi cô, cô thật không hiểu con người ta có thể vô tình như thế. Dù sao dì và bố cũng sống với nhau mười tám năm trời, có với nhau hai mặt con, sao dì có thể thờơ như vậy với bệnh tình của bố. Ngày trước bố khỏe mạnh dì không như thế, dì chăm sóc bố rất ân tình. Nhưng giờ thì sao?
Soạn sách vở cho buổi học hôm sau, cô cũng định ôn bài nhưng chẳng còn tâm trạng học hành. Ngày kia là cuộc phẫu thuật mang tính chất quyết định của bố cô, nếu thành công, bố sẽ khỏe mạnh trở lại, còn không, cô chẳng dám nghĩ tới.
Đặt mình xuống giường cô cứ nghĩ sẽ là một đêm khó ngủ nhưng không, cô nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, có lẽ do quá mệt mỏi...